ĐÁNH CƯỢC TRÁI TIM
Đào Vận xuất thân bất phàm, phụ thân là Hình bộ Thượng thư, ngoại tổ lại là Hữu thừa tướng, cộng thêm dung mạo khí độ của nàng ta đều là bộ dáng thái hậu thích, ở trong lòng thái hậu là người thích hợp làm thái tử phi nhất.
Lạc Chiêu Dực liếc qua, giọng nói nhàn nhạt, "Miễn lễ."
Đào Vận ngẩng đầu, thấy hắn tử y ngọc quan, dáng người thanh tuyển, mặt mày như họa, đôi mắt tựa như hồ sâu, dáng vẻ tự tin ngạo mạn như khắc từ trong xương, bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng không giống người sẽ thỏa hiệp bất kỳ ai. Nàng ta nhớ tới ngoại tổ ngầm đánh giá qua, thái tử tuổi trẻ hoa mỹ, tao nhã vô song, thế nhân đều cho rằng chỉ là bình hoa, không chịu nổi trách nhiệm lớn, kì thực lại là tâm tư khó lường, uy nghi sẵn có, nếu là quân vương, có thể bảo vệ cơ nghiệp Đại Cảnh thiên thu, trăm năm thịnh thế.
Lúc đầu nàng ta không cho là đúng, tất cả sự tích của Thái tử nàng ta cũng có nghe thấy, dựa vào cái gì có thể được ngoại tổ đánh giá cao như vậy?
Nhưng Đào hoa yến hôm đó, thái tử đứng trên thuyền hoa, ống tay áo phất nhẹ trong gió, cười khẽ một tiếng đã làm phát sợ Đoan Mẫn trưởng công chúa, gió mát thoảng đưa hương hoa đào, không biết làm say mê bao nhiêu trái tim nữ nhi... Đào Vận cũng không thể kìm lòng bị hấp dẫn, Lạc Chiêu Dực cơ hồ phù hợp với tất cả ảo tưởng về phu quân tương lai của nàng ta, nàng thậm chí nghĩ, nếu có thể cùng người như vậy quân lâm thiên hạ, là chuyện may mắn cỡ nào?
“Chiêu Dực, đây là nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, Đào Vận, mẫu thân nàng có tiếng hiền đức, dạy dỗ nữ nhi cũng tri thư đạt lễ giống vậy, ai gia nhìn rất thích, con cảm thấy thế nào?"
Thái hậu thử thăm dò hỏi Lạc Chiêu Dực, Đào Vận có chút khẩn trương, cố gắng duy trì tư thái tươi cười tốt nhất.
Lạc Đình cười thầm, cúi đầu uống trà, quả nhiên, Lạc Chiêu Dực tùy ý nói: "Nếu tổ mẫu đã thích, để nàng ta thường đến Trường Thọ Cung hầu hạ ngài là được."
Nụ cười của Đào Vận cứng đờ, thái hậu bất đắc dĩ nói: "Ai gia ở đây có nhiều người hầu hạ, đâu cần thêm người nữa? Ai gia nói chính là con..."
Lạc Chiêu Dực chẳng tỏ ý kiến, không thèm nhìn Đào Vận một cái, trước sau như một độc miệng, "Mặt quá lớn, lông mày quá nhỏ, mắt quá nhỏ, mũi không cao, môi quá dầy... Tổ mẫu, nhìn nữ nhân nhạt nhẽo vô vị như vậy, còn không bằng tôn nhi trở về tự soi gương."
Luôn được người người xưng tụng mỹ nhân tiêu chuẩn, Đào Vận: "..."
Mọi người nhìn gương mặt đó của Thái tử, nhìn lại Đào Vận- - ma đản, quá có sức thuyết phục phải làm sao QAQ
Đến thái hậu cũng chống đỡ không được, nhíu mày, “Chiêu Dực à, con..."
Lạc Chiêu Dực đứng dậy, nhẹ nhàng phất vạt áo, thần sắc nhàn nhạt, nói năng có khí phách, liền hỏi thái hậu một câu, "Thái tử phi là tổ mẫu thích, hay là do tôn nhi thích?"
Trong đại điện thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.
Lạc Tĩnh Nghi che mặt, ngay cả phụ hoàng cũng không dám ở trước mặt làm trái ý tổ mẫu! Chậc chậc, nàng đã nói, trong hoàng thất không người nào có phần ngang ngược này của Tiểu Thất, chẳng trách phụ hoàng không màng dị nghị lập hắn làm thái tử!
Đào Vận mặt mũi trắng bệch, cũng không biết là tức hay sợ.
Đang lúc mọi người cho rằng thái hậu sẽ giận tím mặt, thái hậu hỏi: "Nói lời này... Con không sợ sẽ chọc giận ai gia?"
Lạc Chiêu Dực nở nụ cười, trên đại điện này đứng khoanh tay, nhìn về phía thái hậu lại vô cùng kính yêu, hắn hỏi ngược lại: "Năm đó tiên đế khăng khăng muốn chém trung thần, tổ mẫu tận lực khuyên can, chẳng lẽ không sợ sẽ chọc giận tiên đế sao?"
Rồng có nghịch lân, chạm vào ૮ɦếƭ ngay lập tức, người sinh ra, cũng có nguyên tắc ranh giới cuối cùng.
Lạc Tĩnh Nghi yên lặng giơ ngón tay cái lên, thái hậu cười to, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, hồi lâu thở dài nói: “Thôi thôi, ai gia mệt mỏi, các ngươi đều lui ra đi."
Làm đế vương, tính tình Văn Đế suy cho cùng vẫn có chút mềm yếu, thái hậu nghĩ, đứa nhỏ này so với phụ hoàng hắn có tiền đồ hơn.
Về sau, thái hậu tuy biết tuyển tú nữ vào cung, nhưng chỉ nhìn qua một chút, cũng không nhúng tay vào chuyện thái tử phi nữa.
Chưa đến mấy ngày, phủ Nội Vụ trình danh sách tú nữ cho chủ tử các cung xem, Thục phi lật danh sách cũng không thấy tên Mục Song Hàm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu rõ, nàng ta cũng là từ tuyển tú vào, biết rõ làm sao có thể tránh được tuyển tú tiến cung, bất quá... Mục Song Hàm có phải đã đính hôn hay không còn chưa ai biết, không phải sao?
Đối với người ở vị trí cao như Thục phi mà nói, một nữ nhi quan lại nho nhỏ lại chẳng đáng là gì?
Vì vậy Thục phi ở trên danh sách thêm một cái tên.
Lúc ngọc bài tú nữ được đưa đến Mục gia, Mục Nhung làm rơi vỡ nghiên mực quý giá nhất của cha hắn, Mục Bách gấp đến độ giậm chân, rõ ràng đã nói con gái từ nhỏ đã cùng hiền chất Hứa gia đính hôn, rõ ràng người phủ Nội Vụ đã gật đầu bày tỏ hiểu, rõ ràng ông tận mắt thấy tên của nữ nhi được gạch bỏ, rõ ràng... Cho nên nói, đây rốt cuộc là thế nào?!
"A Hàm..." Từ thị thoáng cái ngồi ở trên ghế, vẻ mặt mờ mịt.
Mục Song Hàm nhìn ngọc bài trên tay Mục Bách, trong đầu nháy mắt trống rỗng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là... Lạc Chiêu Dực!
"Tỷ! Tỷ đi đâu vậy?"
Mục Song Hàm đẩy Mục Nhung ra, một đường chạy về phía tiểu viện, từ trong bụi cỏ xách tiểu hồ ly ra.
“Bảo chủ nhân ngươi tới gặp ta!" Mục Song Hàm lạnh lùng nói.
Tiểu hồ ly bị dọa khẽ run rẩy, run lên một cái: "... QAQ "
"..." Mẹ nó ngươi run cái gì!
Tiểu hồ ly từ trên tay nàng nhảy xuống, biến mất như một làn khói.
Mục Song Hàm nghĩ thầm, gặp quỷ, con hồ ly này quả nhiên sắp thành tinh sao?
Nàng không cho người khác tới quấy rầy, một người yên lặng ngồi trong tiểu viện, ngồi trong chốc lát, suy nghĩ hồi lâu, không biết vì cái gì lại đến phòng bếp, lúc trở lại trên tay ôm một cái hộp bánh ngọt hoa quế.
Giống như có một trận gió nhẹ thổi qua bên cạnh, Mục Song Hàm cúi đầu vừa nhìn, cái hộp trên tay liền không thấy, lặng im một lát, nàng tức giận ngẩng đầu, "Điện hạ, khi nào người mới có thể không xuất quỷ nhập thần như vậy?" Đến mấy lần trái tim cũng muốn xong rồi!
Lạc Chiêu Dực đoạt lấy hộp đồ ăn, thuận thế ngồi xuống, nhìn nàng một cái, rất là vô tội, "Không phải nàng tìm ta sao?"
Hắn một thân hoa phục, trường bào còn chưa cởi ra, hiển nhiên là đi quá vội không kịp thay quần áo, cả người khí thế bức người, bất quá... Nhìn thấy tiểu hồ ly lặng lẽ từ trong tay áo hắn lộ ra một nhúm lông, Mục Song Hàm khóe miệng rút gân, hình tượng này bị ném đến cách xa vạn dặm rồi!
Mục Song Hàm dừng một chút, cũng không vòng vo, vào thẳng vấn đề chính, "Thái tử điện hạ, ta đã nói với người, ta không muốn tiến cung... Vì cái gì người còn muốn cản trở từ bên trong, dùng loại thủ đoạn này bức ta vào cung?"
Nàng quả nhiên vẫn không muốn tiến cung, cho dù hắn nói muốn, nàng cũng không muốn.
Như có người cầm kim hung hăng đâm vào trái tim, nhói đau, động tác Lạc Chiêu Dực cứng đờ, trong nháy mắt liền nóng nảy: "Không muốn thì không muốn, nàng tưởng cô hiếm lạ?" Nói xong vung tay áo, đem hộp thức ăn trên bàn quét xuống, điểm tâm rơi đầy đất.
"Ngươi..." Mục Song Hàm tức giận đến không chịu được, nàng làm những thứ này vốn là muốn trấn an hắn, sau đó thương lượng thật tốt, không nghĩ rằng hôm nay hắn giống như ăn hỏa dược, một chút liền nổ.
Lạc Chiêu Dực phục hồi tinh thần lại liền hối hận, nhưng hắn lại xị mặt không nói được lời xin lỗi, lườm nàng một cái, đem tiểu hồ ly ném xuống.
Tiểu hồ ly bày tỏ, cùng chủ nhân tâm ý tương thông là cần thiết, vì vậy móng vuốt nhỏ vung tới lật lui, đem hộp điểm tâm thu lại xong, đẩy tới trước mặt Mục Song Hàm, lắc lắc cái đuôi, ý là... Hàm Hàm, đừng tức giận, nhìn ta xem, có ngoan hay không?
Mục Song Hàm: "..." Các ngươi thật sự là đủ rồi!
Nàng trừng mắt to đầu nhìn về phía Lạc Chiêu Dực, để cho sủng vật giả vờ đáng yêu thực xấu hổ, cố ý sao?
"Nó cũng chỉ có điểm này hữu dụng, " Lạc Chiêu Dực thấy nàng tức giận dần tan đi, âm thầm dùng ánh mắt ghét bỏ quét qua tiểu hồ ly, suốt ngày ngây ngốc còn cho là mình rất đáng yêu? Hắn hừ nhẹ một tiếng, tiện tay gỡ xuống một miếng ngọc xanh biếc trên y phục đưa cho nàng, “Cho nàng! Nữ nhân hẹp hòi!"
Lại nữa?
Mục Song Hàm không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái quát: “Đồ vật gì đó đều ném tới nơi này của ta, ngươi nghĩ rằng chỗ ta là nơi thu thập phế vật à?"
Lạc Chiêu Dực xoa lỗ tai, cũng vỗ bàn rống lại: “Mỗi viên đá trên người ta đều là vô giá, phế vật cái rắm!"
Tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
Mục Song Hàm: “Này, thái tử cũng có thể nói tục sao?"
"À, " Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói tiếp: "Thái tử không phải là người sao?"
Mục Song Hàm: "... Phốc."
Nàng quay mặt, thật lâu mới quay lại gương mặt lạnh lùng, "Cha ta rõ ràng lấy lý do sớm đã đính hôn để gạch tên ta trong danh sách tú nữ, nhưng hôm nay lại có người đưa ngọc bài tú nữ tới, điện hạ không giải thích một chút sao?" Nguy hiểm thật, mãi tranh cãi thiếu chút nữa đã quên chính sự rồi, ma đản, vì cái gì ở cùng với Lạc Chiêu Dực lại trở nên xấu tính như vậy?
Lạc Chiêu Dực nghiêm mặt nói: "Cô còn khinh thường làm chuyện như vậy!" Nếu hắn muốn trực tiếp là đạo thánh chỉ đem người biến thành thái tử phi, sao phải dong dài thêm danh sách gì đó như vậy?
"Không phải là ngươi?" Mục Song Hàm nhíu mày, nàng tin tưởng Lạc Chiêu Dực sẽ không lừa gạt nàng, nếu không phải là hắn... Vậy là ai muốn nàng tiến cung?
Đợi chút! Nàng đột nhiên nghĩ đến một người, Tam hoàng tử Lạc Thương!
Lần trước ở Thái Bạch Lâu, Lạc Thương muốn đưa ngọc bội cho nàng, bị nàng cự tuyệt, không phải nàng tự mình đa tình, mà là Lạc Thương nhìn không giống người sẽ dễ dàng buông tha nàng...
Mục Song Hàm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bực bội bất an.
“Nàng thật sự sợ tiến cung như vậy sao?" Lạc Chiêu Dực đột nhiên hỏi.
Nàng từ từ rũ mắt, thản nhiên nói: "Sợ? Kỳ thật ta không sợ, chỉ là ai có chí hướng nấy. Điện hạ, trên đời này có người thích vinh hoa phú quý, có người thích quyền thế ngập trời, có người thích đấu đá với nhau... Mà Mục Song Hàm chỉ cầu, bất quá là người một lòng, cùng nhau bạc đầu, an ổn sống qua ngày, cả đời là đủ."
Lạc Chiêu Dực mang vẻ mặt "Nàng chỉ có đức hạnh này?”, xùy nói: "Thật không có chí hướng!"
"Cẩm tú sơn hà có đẹp hơn, cũng không phải của ta." Mục Song Hàm buông tay, "Cũng như điện hạ người, là thái tử cao quý, tao nhã như một, là giấc mộng của ngàn vạn người chốn khuê phòng, nhưng cũng không phải của Song Hàm."
Lạc Chiêu Dực nghe vậy nở nụ cười, đứng dậy đi vài bước, tay đặt trên tay nàng, thần sắc hắn vẫn là kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú: "Đánh cuộc đi, nếu nàng thắng, ta cho nàng giấc mộng đẹp nhất mà nữ nhân khắp thiên hạ đều hâm mộ, để ngàn năm sử sách cũng ghi lại nụ cười rực rỡ bất tận của nàng... Chỉ xem nàng, có dám đánh cuộc hay không?"
Mục Song Hàm ngẩn ngơ... Hắn có ý gì?
Nàng ấp úng hỏi: "Đánh cuộc gì?"
"Đương nhiên là đánh cuộc trái tim hoàng thái tử Đại Cảnh, " nghiêm túc chưa đến mấy giây, Lạc Chiêu Dực lại lười biếng nói: "Nàng cũng không có đường lui, ta hảo tâm chỉ cho nàng một con đường sáng... Tiến cung đi, có ta ở đây sợ cái quỷ gì! Cùng lắm thì cứu nàng thêm mười tám lần!"
Mục Song Hàm phản ứng chậm mấy nhịp, theo bản năng gật đầu, chờ Lạc Chiêu Dực đi rồi nàng mới phản ứng được... Mẹ nó cái gì hoàng thái tử ngươi đổi tên thành Lạc lừa đảo đi!