TRỞ NGẠI
Không tới mấy ngày, thánh chỉ đã hạ xuống, chiêu cáo thiên hạ, tuyển tú khắp nơi. Triều thần quan viên, hoàng tử hậu phi thậm chí quý nữ kinh thành đều xôn xao hẳn lên. Trong lòng mọi người đều hiểu, lần tuyển tú này không phải cho hoàng đế, các hoàng tử chọn chính phi cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chọn thái tử phi cho thái tử.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai thái tử đăng cơ, thái tử phi chính là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Quý nữ xuất thân hiển hách trên cơ bản đều cùng gia tộc có ràng buộc với nhau, cùng vinh cùng hại, không biết bao nhiêu người đem vị trí thái tử phi xem như vật trong bàn tay.
Mà mục tiêu của tất cả mọi người - - thái tử điện hạ, khi hắn lần thứ ba trong cung "vô tình gặp gỡ" chất nữ của tần phi nào đó, cuối cùng hắn cũng nổi nóng!
Lúc trước Văn Đế đã cảnh cáo hắn: "Lần trước cho con chọn người con không chịu, còn đem tiểu cô nương người ta đạp xuống hồ... Lần này, không cho phép lại tùy hứng làm bậy!"
Hừ, Lạc Chiêu Dực bày tỏ, hắn cũng là người nhã nhặn, lần này tuyệt đối không động thủ!
Nhưng đến lúc mọi người nhìn thấy hắn lần nữa, thái tử điện hạ cưỡi Đại Bạch Hổ rêu rao khắp nơi, một đường dọa ngất vô số người, Văn Đế lại tới chất vấn hắn, hắn lại lời lẽ chính đáng nói: "Nếu như Thái tử phi tương lai ngay cả một chút gan dạ sáng suốt cũng không có, làm sao có thể cùng nhi thần chung sống?"
Văn Đế suy nghĩ, thế cũng đúng, vì vậy tùy ý hắn.
Một màn kinh hãi này qua đi, danh tiếng thái tử điện hạ "hung tàn" nâng cao thêm một bước, không ít người rối rít từ bỏ.
Ngày xuân trăm hoa đua nở, bươm bướm nhẹ nhàng nhảy múa, cỏ xanh ấm áp, tựa như một tấm thảm nhung màu xanh, Lạc Chiêu Dực nằm trên thảm cỏ, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, bạch hổ tựa ở bên chân hắn, lười biếng lim dim ngủ.
Bên cạnh có chút động tĩnh, một người khác nằm xuống, thanh tú ôn nhuận, đúng là Lạc Đình, chỉ nghe hắn thở dài nói: “Đệ thật tự tại."
"Có việc?" Hai tay Lạc Chiêu Dực để sau gáy, chân dài hơi cong, nghiêng đầu liếc hắn một cái, thấy mặt mũi hắn tràn đầy buồn rầu, hiếm khi hỏi thêm một câu.
"Còn không phải tại đệ đem đám nữ nhân kia dọa ૮ɦếƭ khi*p, bây giờ không ai dám chọc đệ, lại đến vây quanh ta!" Lạc Đình buồn bực cực kỳ.
Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, hừ nói: "Cũng không biết là phủ của ai đến nay ngay cả một thị thi*p cũng không có, phụ hoàng thái hậu chỉ hôn cho huynh đều bị huynh từ chối, huynh từng tuổi này, giờ lại còn cự hôn, chỉ sợ người ngoài nghĩ rằng huynh có tật xấu gì đó!" Tuy rằng hắn cũng giống vậy, nhưng đó là do tuổi còn nhỏ, tùy hứng đã quen, áp lực của Lạc Đình lớn hơn nhiều.
Lạc Đình trầm mặc một hồi, khóe miệng nâng lên đường cong trào phúng, "Tùy bọn họ nghĩ thế nào đi."
“Này, không phải huynh không quên được Liễu Đan Nhạn chứ?" Lạc Chiêu Dực đột nhiên cổ quái hỏi.
Lạc Đình giật mình, hồi lâu mới nhớ ra hắn nói tới ai, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Đều là chuyện gạo xưa thóc cũ, nữ nhân kia lại... Thôi, không đề cập tới cũng được, đó là do nhị ca đệ còn trẻ ngu ngốc không hiểu chuyện, đệ nhắc lại cẩn thận ta trở mặt đấy!"
Lạc Chiêu Dực sao lại sợ hắn được, lập tức nhướng mày, “Đấu tay đôi?"
Lạc Đình nâng trán, kiếp trước hắn tạo cái nghiệt gì để giờ có người đệ đệ như vậy?
"Đúng rồi, Tiểu Thất, có phải đệ thực sự vừa ý nữ nhi của Mục Bách không?" Lạc Đình đối với Mục Song Hàm ấn tượng kỳ thật rất tốt, chỉ là thân phận của Mục Song Hàm nếu làm thái tử phi thì kém rất nhiều, hơn nữa lại quá xinh đẹp, mất vẻ đoan trang hiền lương, không nói đến hoàng đế, chỉ sợ... Thái hậu lão nhân gia người cũng không đồng ý.
Về phần hoàng hậu, nàng chắc là người an tĩnh nhất hiện tại, hậu cung phi tần sóng ngầm mãnh liệt, chỉ có Phượng Nghi Cung một chút động tĩnh cũng không. Theo lý mà nói, nhà mẹ đẻ hoàng hậu thế lực cũng không nhỏ, phụ thân lại ngồi ở vị trí cao, hiện tại đã là Tả thừa tướng cao quý, nhưng hoàng hậu cùng nhà mẹ đẻ lại chưa từng lui tới, Tả thừa tướng cũng không ở trước mặt người ngoài nhắc tới hoàng hậu, quan hệ gần như quỷ dị.
"Ai vừa ý nàng ấy?" Lạc Chiêu Dực nâng giọng, dừng một chút, lại làm vẻ mặt lạnh nhạt, không được tự nhiên nói: "Bất quá nếu nhất định phải có một thái tử phi...nàng ấy cũng coi như miễn cưỡng được đi."
Ngươi thực kiêu ngạo!
Lạc Đình thực sự chịu thua hắn, trong lòng tự nhủ cái đức hạnh khẩu thị tâm phi này, Mục Song Hàm phải mù tới trình độ nào mới có thể thích hắn chứ?
"Lời này của đệ nếu... Nếu người ta trực tiếp định hôn sự không tiến cung thì làm sao bây giờ?" Chỉ nhìn cách Mục Song Hàm dám ở trước mặt quả quyết cự tuyệt Lạc Thương, Lạc Đình đã cảm thấy cô nương kia không phải người bình thường.
Lạc Chiêu Dực không nói, Lạc Đình thật sự là đâm vào trái tim của hắn, ngày đó hắn nhịn không được hỏi một câu, lại không thấy Mục Song Hàm trả lời, mấy ngày chung ᴆụng, dựa theo hiểu biết của hắn đối với Mục Song Hàm... Ha ha!
Lạc Chiêu Dực bỗng cười lạnh một cái, mặt mày tối tăm, tràn đầy lệ khí, vẻ mặt "Ngươi ngu ngốc", nói "Nàng không vào cung, ta sẽ không đoạt sao?"
Lạc Đình: "..."
"Điện hạ, thái hậu phái người mời ngài đi qua!" Trần Trầm đi tới, bẩm báo.
Tâm tình Lạc Chiêu Dực không tốt, vừa định nói không đi, tiểu thái giám Đức Phúc trắng trẻo mập mạp cười lên giống Phật Di Lặc nâng một mâm điểm tâm tinh xảo đưa tới, chờ Lạc Chiêu Dực thuận tay đút một miếng vào miệng, mới ôn tồn khuyên nhủ: "Điện hạ, nô tài lắm miệng, hôm qua thái hậu cũng phái người tới, ngài cự tuyệt, hôm nay lại không đi, e là sẽ chọc thái hậu tức giận..."
Điểm tâm ngọt ngào mềm mịn tan ở trong miệng, Lạc Chiêu Dực cong mắt, không chút để ý “Ừ” một tiếng, “Vậy thì đi."
Đức Phúc cười tủm tỉm, thuận theo lui sang một bên, vẻ mặt cung kính.
Lạc Đình kinh ngạc cảm thán nhìn tiểu thái giám, trong lòng hô mẹ nó.
"Trần Trầm..." Lạc Chiêu Dực lại gọi, bất quá không cần hắn mở miệng, Trần Trầm liền biết, lập tức thẳng lưng nói rõ đường đi: "Điện hạ, Trường Thọ Cung ở cửa phía bắc, ra khỏi cửa Đông cung đi về hướng bên phải, ngang qua ngự hoa viên, lại quẹo trái, trước sau có hai hành lang gấp khúc, từ trung gian đi qua nhanh hơn, rồi đi thẳng về phía trước, lại quẹo trái, sau đó..."
Trần Trầm mặt không đổi sắc nói một đoạn dài, thở cũng không gấp một cái, Lạc Đình nghe đến hôn mê, khóe môi Lạc Chiêu Dực khẽ nhếch, thận trọng gật đầu: "Rất tốt."
Lạc Đình: "..." Thọ giáo QAQ
Hôm nay hưu mộc*, Mục Bách mời một nhà Hứa Chi Lễ tới nhà làm khách, đầu tiên là cả nhà lớn nhỏ đều ngồi tiếp chuyện, không lâu sau, các trưởng bối đều tìm cơ hội để Mục Song Hàm cùng Hứa Bác Anh ở một chỗ, Đại Cảnh dân phong cởi mở, hai nhà lại là thế giao, đối với phẩm hạnh hai bên đều rất yên tâm, sớm đã có ý thúc đẩy nhân duyên hai người.
(*hưu mộc: ngày nghỉ của quan viên thời xưa)
Mục Song Hàm cùng Hứa Bác Anh hai người tản bộ trong phủ, đầu tiên có hơi lúng túng, sau đó liếc mắt nhìn nhau, lại đều "Xì" bật cười, Hứa Bác Anh lên tiếng trước: "Xin lỗi..."
"Nên xin lỗi phải là muội mới đúng," Mục Song Hàm cười nói: "Cha mẹ không muốn ta tiến cung, cho nên... Hứa đại ca đừng trách."
Hứa Bác Anh bình thường biết ăn nói, giờ phút này cũng không biết nói gì, nói cho cùng, trưởng bối hai nhà cũng bất đắc dĩ, hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, xem như huynh muội, ngăn cách mười năm, sau khi Mục Song Hàm trở về hai người cũng chưa gặp qua mấy lần, tình cảm ở đâu ra? Nhiều nhất cũng chỉ có chút tình huynh muội khi còn bé mà thôi.
Hứa Bác Anh lắc đầu, "Sao có thể? Nhưng mà Song Hàm... muội định làm thế nào?"
Kỳ thật hiện tại hôn sự đều do trưởng bối làm chủ, trong đó hai bên tình nguyện cực kỳ ít, Mục Song Hàm lại xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nếu quả thật phải cùng nàng thành thân, Hứa Bác Anh cũng không kháng cự, dù sao tình cảm có thể bồi dưỡng.
Mục Song Hàm ngẩn ra, than nhỏ, "Không giấu Hứa đại ca, ta cũng không biết."
Chuyện lập gia đình này, nàng luôn cảm thấy cách nàng rất xa xôi, một đạo thánh chỉ tuyển tú làm người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, làm sao đủ thông tuệ tỉnh táo, Mục Song Hàm cũng chỉ là tiểu cô nương, đối với chuyện nhân duyên, trời sinh đã mơ hồ.
Mặc dù Lạc Chiêu Dực có một đống tật xấu, nhưng mấy lần cứu nàng, thậm chí không tiếc tính mạng, nàng không rõ là nguyên nhân gì, nhưng có đôi khi cũng nghĩ, vì cái gì hắn cứ phải là thái tử cao cao tại thượng?
Nếu đã vậy. Vận mệnh thôi.
Mục Song Hàm không đến mức oán trời trách đất, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hứa Bác Anh thấy nàng như thế, bỗng nhiên nói: "Song Hàm, ta có một biện pháp... Nếu như muội không sợ danh tiếng bị tổn thương, chúng ta trước tiên có thể đính hôn, chờ tuyển tú qua đi, sự tình chấm dứt, lại tìm lý do từ hôn, lý do từ hôn cứ nói là do ta..."
"Không được, Hứa đại ca, đối với huynh như vậy quá không công bằng!" Mục Song Hàm một câu phủ quyết.
Hứa Bác Anh cười cười, nhìn nàng, ôn hòa nói: “Muội không cần cự tuyệt nhanh như vậy, ta biết rõ muội đang suy nghĩ gì, nhưng muội đã kêu ta một tiếng đại ca, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, làm đại ca đương nhiên phải che chở tiểu muội, huống chi một đại nam nhân như ta, sợ cái gì?"
Mục Song Hàm thấy cảm động, nhưng vẫn lắc đầu, nàng không thể ích kỷ như vậy.
"Việc này nói gấp cũng gấp, nói không vội cũng không vội, Song Hàm, muội suy nghĩ thật kỹ một chút đi."
Trong Trường Thọ Cung thỉnh thoảng truyền ra một trận tiếng hoan hô cười nói, thái hậu ngồi trên cao, mặc dù tuổi đã sáu mươi, tinh thần diện mạo lại vô cùng tốt, phía dưới một đám người hao tâm tổn sức giúp bà tìm niềm vui, Lạc Tĩnh Nghi ở gần bà nhất, rúc vào bên người, thái hậu điểm trán nàng, cử chỉ thân mật, có thể thấy được đối với cháu gái này rất yêu thương.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo, Lạc Chiêu Dực cùng Lạc Đình đến, trong đại điện bỗng dưng yên tĩnh, hai người hành lễ với thái hậu trước, sau đó một đám người đứng dậy hướng hai người hành lễ, Lạc Tĩnh Nghi cười hì hì phất tay chào hỏi bọn họ: "Nhị ca, sao giờ các người mới đến?"
Lạc Đình cười cười, chỉ nói: "Trên đường có việc trì hoãn."
“Nha đầu con thật không có quy củ!" Thái hậu oán trách một câu, lại gật đầu cười, "Đình nhi ngồi đi, Chiêu Chiêu đến đây, để ai gia nhìn thật kỹ xem, ngày hôm qua thân thể khó chịu sao?"
Lạc Chiêu Dực tiến lên cầm tay thái hậu, "Không có gì nghiêm trọng, làm tổ mẫu lộ lắng, là tôn nhi không phải... Tổ mẫu thân thể có an khang không?"
"Ai gia hết thảy đều tốt, " thái hậu ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Chỉ là nhàn rỗi cực kỳ, cũng may Trường Thọ Cung dạo này thường xuyên có người đến ngồi một chút, tuyển tú sắp tới, bộ xương già này của ai gia mặc dù không còn dùng được, nhưng nhãn lực vẫn có vài phần, phải chọn người vừa ý cho các con..."
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực liếc nhìn xuống dưới, tất cả mọi người đều khẽ run rẩy, phục hồi tinh thần lại không hẹn mà cùng nghĩ, a, may là hôm nay điện hạ không mang Đại Bạch Hổ đến QAQ
Thục phi trang dung tinh xảo chính là mẹ ruột của Tam hoàng tử Lạc Thương, nghe vậy trong nội tâm liền động, nghĩ đến con trai có nhắc tới nữ nhi Mục Bách, Mục Song Hàm, có lẽ có thể cầu xin với thái hậu một ân điển, Văn Đế từ trước đến nay hiếu thuận, nhất định sẽ không làm trái ý thái hậu...
Bất quá không đợi bà ta mở miệng trước, thái hậu đã vẫy tay với một người, "Vận Nhi, đến đây cho thái tử nhìn một chút."
Đó là một thiếu nữ dung mạo cực kỳ xuất chúng, mặt trứng ngỗng, lông mày nhỏ nhắn cong cong, trang điểm khéo léo, hình dáng đoan trang uyển chuyển, là kiểu mỹ nhân thái hậu thuận mắt nhất, chỉ thấy nàng ta bước từ trong đám người kia ra, tiến lên hành lễ: "Thần nữ Đào Vận, tham kiến thái tử điện hạ!"