Chương 96: Khác nhau một trời một vựcTriệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung biết tin Ngụy La phải rời đi liền rối rít chạy tới hỏi thăm. Tính tới giờ cũng chỉ mới ở được một ngày, nàng ấy còn nói muốn ở lại với Triệu Lưu Ly nàng một tháng, vì sao lại đột nhiên rời đi?
Triệu Lưu Ly tất nhiên không muốn để Ngụy La đi, lưu luyến không rời hỏi: “Nhất định phải đi sao? Có phải ở đây không quen không? Ta sai người đổi cho ngươi một gian phòng khác, hay ngươi ở Ngọc Tuyền Viện cùng với ta đi”.
Vấn đề không phải là Ngụy La nàng không quen ở đây, nàng đành kiên quyết lắc đầu nói: “Nhà ta xảy ra chuyện, ta phải trở về. Chờ chuyện trong nhà giải quyết xong rồi, ta lại tới chơi với ngươi”.
Ngụy La không nói tường tận với bọn họ, không phải là vì danh tiếng của Ngụy Tranh, mà là vì suy nghĩ cho bản thân nàng. Ngụy Tranh làm ra chuyện như vậy, một khi lọt vào cái vòng tròn truyền miệng luẩn quẩn giữa các quý nữ trong kinh thành, đối với các cô nương Phủ Anh Quốc Công đều bất lợi, nói không chừng còn liên lụy tới danh dự của nàng. Ngụy La nàng biết rõ Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung sẽ không nói lung tung, nhưng chuyện này còn chưa được giải quyết ổn thỏa, tạm thời nàng tốt hơn hết vẫn là không nói ra.
Triệu Lưu Ly vô cùng mất mát, nàng vốn còn muốn ở lâu vài ngày, lại nghĩ mùa hè này xem ra cũng có chút vui vẻ, không nghĩ sớm như vậy Ngụy La đã phải đi. Sau cùng khuyên mãi cũng không được, đành phải giúp Ngụy La chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lại bố trí thêm vài tên thị vệ, đưa Ngụy La ra khỏi Sơn trang an toàn xuống núi.
Lúc Ngụy La về tới Phủ Anh Quốc Công đã là hoàng hôn, nàng liền hỏi thăm Ngụy Côn đang ở đâu. Biết được ông đang ở thượng phòng nói chuyện với Anh Quốc Công và Thái phu nhân, Ngụy La liền không về Tùng Viên mà trực tiếp đi tới thượng phòng của tổ phụ tổ mẫu.
Lúc nàng tới nơi, người bên trong đang bàn luận chuyện hôn sự của Ngụy La.
Hôm qua, Trung Nghĩa Bá tới Phủ Anh Quốc Công hủy bỏ hôn ước, nói cái gì lúc trước đính hôn từ trong bụng mẹ là việc làm quá mức bốc đồng, bây giờ Khương Diệu Lan cũng không còn, cần phải nghĩ tới ý kiến của hai đứa nhỏ… Dù sao cũng là một lời từ chối không hợp lý, chọc Anh Quốc Công tức đến mức không thèm lưu Trung Nghĩa Bá lại uống trà, không chút lưu tình đuổi người khỏi cửa.
Ngụy Côn cũng có chút bất ngờ, mấy hôm trước còn thương lượng tốt, nói tới chuyện đính hôn, chờ sau khi Ngụy La cập kê sẽ thành thân, vì sao chớp mắt liền đổi ý?
Bây giờ Anh Quốc Công còn đang vô cùng tức giận, nhất quyết không qua lại với Phủ Trung Nghĩa Bá nữa. Thái phu nhân và ma ma bên cạnh khuyên nhủ: “Xin Quốc Công bớt giận, Trung Nghĩa Bá bội bạc, hủy bỏ hôn sự sớm cũng tốt, miễn cho tứ tiểu thư gả qua đó bị ủy khuất… Tứ tiểu thư bộ dáng tốt, tính tình hiền hậu, không có hôn ước, người tới định thân nhất định giống như cá chép nhảy rào vậy, ngài còn lo không tìm được hôn sự tốt sao?”
Ngụy Côn nghe xong, gật đầu đồng ý, vừa muốn mở miệng nói, nha hoàn ngoài cửa đã vào bẩm báo: “Bẩm Quốc Công, Thái phu nhân, Tứ tiểu thư tới”.
Nha hoàn nói xong liền thấy Ngụy La từ ngoài đi vào, bước qua ngưỡng cửa, hành lễ với người bên trong: “Tổ phụ, tổ mẫu, phụ phân”.
Ngụy Côn mặc trường bào bằng lụa màu thạch lam, ngồi ngay ngắn trên ghế thiết mộc, thấy Ngụy La về mà không báo trước, có chút giật mình: “A La, sao con lại về? Không phải nói đi Tử Ngự Sơn trang với Thiên Cơ Công Chúa sao?”
Anh Quốc Công và Thái phu nhân cũng đều kinh ngạc.
Ngụy La vén váy quỳ ở giữa thượng phòng, rũ mắt nói: “A La có việc muốn nói với tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân”.
Hiếm khi Ngụy La nghiêm túc như vậy, Ngụy Côn mơ hồ cảm thấy có việc hệ trọng nào đó.
Quả nhiên, Ngụy La kêu Kim Lũ đưa tới một bình sứ trắng nhỏ, nói: “Vật này được tìm thấy dưới gối của Ngũ muội muội, mời phụ thân xem qua”.
Ngụy Côn nhận lấy liền xem thật kỹ, khi ông nhìn thấy chữ viết dưới đáy lọ, cả người liền cứng đờ. Mặc dù ông không lui tới mấy chốn hoa cỏ phong lưu kia, nhưng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng biết có vài quan viên yêu thích mấy thứ giúp tăng thêm tình thú, thời gian dài cũng có nghe thấy, đây rõ ràng là thứ được lưu truyền trong Bình Khang Phường. Ông khi*p sợ nhìn Ngụy La: “Con nói, tìm thấy dưới gối Ngụy Tranh?”
Ngụy La gật gật đầu, chợt nói: “Đều là A La vô dụng, không chăm coi muội muội cho tốt, mới để muội ấy học được những thủ đoạn dơ bẩn này…”
Nói xong, nàng liền đem chuyện sáng hôm nay thuật lại một lần. Nàng cũng không thêm mắm dặm muối, thấy gì nói đó, nhưng như vậy cũng đủ để mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nói xong hết, Ngụy La liền nghe thấy Anh Quốc Công và Thái phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù Ngụy La đem sai lầm đổ lên đầu mình, mọi người cũng sẽ không vì vậy mà trách nàng, ngược lại đem nàng so sánh với Ngụy Tranh càng thêm đối lập, việc nàng hiểu chuyện càng thêm nổi bật.
Sắc mặt Ngụy Côn xanh mét, cơ hồ nói không nên lời.
Sắc mặt Anh Quốc Công lúc trắng lúc xanh, ông là người bảo thủ, làm việc theo khuôn phép, tuyệt đối không thể nào chấp nhận được việc làm đồi phong bại tục như vậy, sau khi nghe Ngụy La nói xong liền đập đến bàn bát tiên cũng rung lên, tức giận quát: “Ngụy Tranh đâu? Kêu Ngụy Tranh đến gặp ta!”
Ngụy La nói: “Ngũ muội vẫn đang ở Tử Ngự Sơn trang”.
Anh Quốc Công cũng không quản nàng ta ở đâu, liền sai người đi Tử Ngự Sơn trang đón Ngụy Tranh về, một khắc cũng không được chậm!
Anh Quốc Công vốn vì chuyện Trung Nghĩa Bá bội ước mà tâm tình không tốt, bây giờ lại nghe thấy Ngụy Tranh nháo ra một vụ bê bối tai tiếng như vậy, quả thật như đổ dầu vào lửa, tức giận tới đỉnh đầu bốc khói.
Khuya hôm đó, Ngụy Tranh từ Tử Ngự Sơn Trang về.
Mới vừa xuống xe ngựa, nàng ta liền bị Anh Quốc Công gọi tới từ đường ở hậu viện.
Anh Quốc Công phạt Ngụy Tranh quỳ gối trong từ đường, đối mặt với hàng dài bài vị tổ tông đặt trên bàn bằng gỗ trầm hương, đọc lại gia pháp. Ngụy Tranh biết Anh Quốc Công thật sự nổi giận, cũng biết bản thân không tránh được bị đánh, không dám cầu xin tha thứ, chỉ cúi đầu không nói tiếng nào. Nàng ta biết sẽ đau, nhưng khi roi thật sự quất lên người, lại nhịn không được đau mà kêu lên thành tiếng.
Anh Quốc Công thấy trên cổ Ngụy Tranh lộ ra một mảng xanh tím, chẳng những không nương tay, ngược lại càng thêm tức giận mà đánh nàng: “Ngươi học mấy thứ này ở đâu? Có phải Đỗ Thị dạy ngươi không? Phủ Anh Quốc Công ta sao có thể dạy ra loại tiểu thư không biết xấu hổ như ngươi? Ta, hôm nay ta không thể không đánh ૮ɦếƭ ngươi”.
Từ nhỏ Ngụy Tranh chỉ sợ Anh Quốc Công, bởi vì ông quá mức nghiêm khắc, cho dù toàn thân bị đánh nàng ta cũng không dám phản kháng, quỳ rạp xuống đất mà khóc, lại cầu cứu Ngụy Côn đang đứng một bên: “Phụ thân, con biết sai rồi… cứu con…”
Ngụy Côn cũng tức giận Ngụy Tranh không biết giữ mình trong sạch, phất tay áo đi ra khỏi từ đường.
Tổng cộng Anh Quốc Công đánh Ngụy Tranh hai mươi mấy roi, đang chuẩn bị đánh tiếp, Ngụy Tranh toàn thân run rẩy, hai mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.
*** *** ***
Sáng sớm hôm sau, mọi người trên dưới Phủ Anh Quốc Công đều biết chuyện này.
Ngụy Tranh đã không còn trong sạch, không thể gả cho ai khác, chỉ có thể gả cho Lý Tụng.
Vấn đề là… Phủ Nhữ Dương Vương đồng ý tiếp nhận nàng ta sao?
Đánh cũng đã đánh, dù sao cũng là nữ nhi của mình, Ngụy Côn cho dù tức giận cũng không thể không quản. Ông tìm thời gian, thu xếp công việc, bớt chút thời giờ tới Phủ Nhữ Dương Vương, định thương lượng hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng.
Ai ngờ, Phủ Nhữ Dương Vương căn bản không có ý định nhận người con dâu này!
Cao Dương Trưởng Công Chúa biết được tiền căn hậu quả của sự việc, vô cùng tức giận, cho rằng Ngụy Tranh hãm hại nhi tử của bà. Bà vốn sẽ mắng Ngụy Tranh một trận, nhưng nể mặt Ngụy Côn, cho dù không vui, cũng phóng khoáng nói: “Không phải là ta không nói đạo lý, mà là việc này cũng quá ti tiện rồi, đây là hành vi mà một tiểu thư khuê các nên có sao? Bất luận thế nào, ta cũng không đồng ý cho Tụng Nhi cưới nàng ta vào cửa”.
Ngụy Côn ôm một bụng lời, chuẩn bị ngôn từ rất lâu mới nói: “Chuyện này cũng không phải lỗi của mình nữ nhi ta, nếu không phải lệnh lang nửa đêm xông vào khuê phòng của cô nương, sao lại xảy ra chuyện? Nói cho cùng, lệnh lang vẫn có lỗi đấy”.
Lý Tương ngồi ngay ghế dưới, nàng ta cúi đầu sờ sờ móng tay mới nhuộm đỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Ca ca ta làm sao có thể xem trọng nàng ta, nhất định là do nàng ta câu dẫn ca ca ta…”
Sắc mặt Ngụy Côn cứng đờ.
Cao Dương Trưởng Công Chúa không những không khiển trách Lý Tương, ngược lại còn có chút đồng ý với nữ nhi. Mối quan hệ giữa Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công vốn bất hòa, lúc trước hôn sự của Ngụy Thường Hoằng và Lý Tương thất bại, về sau càng nháo càng cương, bây giờ lại xảy ra chuyện, hai bên gặp nhau cũng không có sắc mặt tốt. Nếu không phải niệm tình vài phần giao tình lúc còn trẻ, Cao Dương Trưởng Công Chúa sớm đã đuổi Ngụy Côn ra khỏi phủ. Cao Dương Trưởng Công Chúa nghĩ một chút, lại nói: “Để Ngụy Tranh vào phủ cũng không phải không thể, nhưng không thể làm chính thê. Vị trí chính thê của Lý Gia không thể để cho cô nương như vậy làm được, nếu nàng ta nguyện ý, chỉ có thể lấy thân phận thi*p thất mà vào phủ”.
Cái này có chút quá đáng rồi.
Ngụy Tranh dù gì cũng là đích nữ Phủ Anh Quốc Công, lại làm thi*p cho thế tử Nhữ Dương Vương, chuyện này về tình về lý đều không được!
Ngụy Côn nắm chặt tay vịn, không thể không lật nợ cũ mà truy cứu: “Lúc trước Thường Hoằng bị lệnh lang bắn bị thương, chuyện đó Phủ Anh Quốc Công không có truy cứu tới. Bây giờ nếu để tiểu nữ gả qua Phủ Nhữ Dương Vương, chuyện này coi như bỏ qua…”
Nói tới chuyện này, Cao Dương Trưởng Công Chúa thật sự có chút đuối lý.
Lúc trước hai nhà vốn dĩ đã nghị hôn tốt lắm, hai bên đều hài lòng, không ngờ nhi tử nhà mình lại bắn nhi tử nhà người ta bị thương, rốt cuộc tan rã trong không vui! Sau chuyện đó Phủ Anh Quốc Công tổn thất rất nhiều, nhưng cũng không hướng bọn họ đòi công bằng gì, chuyện đó coi như không giải quyết được. Bây giờ nếu lật lại, Phủ Nhữ Dương Vương thật sự thiếu Phủ Anh Quốc Công một phần nhân tình.
Sắc mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa có chút dãn ra, nhưng vẫn rất không tình nguyện. Tuy nói đích nữ Phủ Anh Quốc Công có địa vị không thấp, xứng đáng gả làm thê cho nhi tử bà, nhưng lấy loại phương thức này vào cửa, trong lòng bà vẫn luôn có sự chán ghét. Nếu theo điều kiện của Lý Tụng, thú cô nương nào mà không được, phẩm hạnh đoan trang, nền nã khéo léo, bây giờ lại phải treo cổ trên gốc cây Ngụy Tranh nghiêng lệch này, chính là nhi tử của bà đang phải chịu thiệt!
Cao Dương Trưởng Công Chúa không nói lời nào, Ngụy Côn cũng không nhượng bộ, tình cảnh lúc này có chút lúng túng.
Bên ngoài Trực Linh Môn, Lý Tụng đứng ở cửa, hắn mặc trường bào màu tối thêu chỉ vàng, đôi mắt rũ xuống, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cất bước đi vào trong nội thất.
Lý Tụng hành lễ với Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa, đứng thẳng nói: “Nương, nhi tử có thể lấy nàng ta”.
Cao Dương Trưởng Công Chúa cả kinh, không tin được kêu lên: “Tụng Nhi?”. Bà cho rằng Lý Tụng không muốn để bà khó xử mới nói như vậy, liền nói: “Con đừng lo, nương sẽ thay con làm chủ…”
Môi Lý Tụng nhếch lên, rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại có chút cố chấp giãy giụa: “Dù sao con cũng tới tuổi thành gia lập thất, lấy ai cũng vậy, vậy thì lấy Ngụy Tranh đi”.
Lý Tụng hắn có tư tâm của mình, lúc đứng ngoài cửa hắn đã nghĩ rất nhiều. Đời này hắn không chiếm được Ngụy La, nhưng làm muội phu của nàng cũng không tồi, ít nhất cả đời này bọn họ sẽ đều có dính dáng tới nhau, nàng đừng mong thoát được hắn.
Không chỉ Cao Dương Trưởng Công Chúa, ngay cả Lý Tương đang ngồi một bên cũng sợ tới đứng phắt dậy, nói: “Ca ca, ca ca ngốc rồi sao? Nữ nhân như vậy sao có thể gả vào phủ chúng ta, ca ca không chê nàng ta bẩn sao?”
Ngụy Côn nghe vậy, sắc mặt liền rất khó coi.
Lý Tụng không trả lời, nhìn Ngụy Côn đang ngồi một bên, suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Bất quá có một điều kiện”.
“Ngươi nói đi” – Ngụy Côn nói.
“Sau khi thành thân, nàng ta không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Phủ Nhữ Dương Vương, việc quản lý trong phủ cũng do mẫu thân tiếp tục chủ trì, không liên quan gì tới nàng ta”.
Nói cách khác, Ngụy Tranh chỉ gả người không vào thôi, chỗ tốt gì cũng không lấy được.
Như vậy đã là tốt lắm rồi, tối thiểu còn có được nhà chồng, dù sao cũng sống dễ chịu còn hơn không còn trong sạch không ai thèm lấy, ở nhà làm gái lỡ thì vô ích. Ngụy Côn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cao Dương Trưởng Công Chúa mặc dù không tán thành, nhưng chính miệng nhi tử đồng ý, bà cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận. Sau đó hai nhà thương lượng một chút chuyện hôn sự, nửa canh giờ sau, Ngụy Côn mới rời khỏi Phủ Nhữ Dương Vương.
Ba ngày sau, Phủ Nhữ Dương Vương đưa sinh lễ tới Phủ Anh Quốc Công, đón Ngũ phòng Ngũ tiểu thư làm dâu.
Sính lễ vỏn vẹn chỉ có ba mưới sáu rương, thật là ít đến đáng thương, đủ để thấy nhà chồng không coi trọng cửa hôn sự này. Trong lòng Ngụy Côn bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì, ai kêu Ngụy Tranh không chịu thua kém, chưa thành hôn đã thất trinh, không duyên không cớ lại để người ta coi thường!
Sau khi định xong hôn sự, không tới mấy ngày, trong vòng quyền quý kinh thành liền truyền ra việc Ngũ cô nương Phủ Anh Quốc Công chưa cập kê đã xuất giá. Hôn sự cũng được định ra vội vội vàng vàng, ngay cả chút sinh lễ bên phu gia cũng không muốn bỏ ra. Người ta cố ý ở sau lưng suy đoán xem là chuyện gì, cái gì cũng nói được, dù sao không có cái nào tốt cho danh tiếng của Ngụy Tranh cả.
Hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng được định vào cuối tháng sau, thời gian quá gấp gáp. Phủ Anh Quốc Công chuẩn bị vô cùng vội vàng, từ trên xuống dưới đều bận rộn chuẩn bị cho hôn sự này.
Mọi người trước mặt Ngụy Tranh không nói gì, nhưng sau lưng lại nhịn không được ngồi lê đôi mách, lời nói đều không có chút đồng tình với Ngụy Tranh. Ngay cả người trong phủ còn như vậy, đừng nói tới việc người ngoài nhìn nhận thế nào.
Ngày hôm đó, Ngụy La tới Mai Viên của Tứ phòng, Tứ phu nhân Tần Thị đang giúp Ngụy Tranh may khăn đội đầu cô dâu lúc thành thân.
Mẫu thân của Ngụy Tranh ở Ngân Hạnh Viên không giúp đỡ được gì cả, chuyện nào bà làm được thì liền giúp. Tần Thị thấy Ngụy La tới, liền kêu nàng tới giúp: “A La, con xem một chút, Tứ bá mẫu thêu đôi uyên ương này có được không?”
Tần Thị thêu thùa rất tốt, lúc còn chưa xuất giá là vị tiểu thư thêu tốt nhất trong nhà, nhiều năm rồi tay nghề cũng không hề lụt đi. Hai con uyên ương trong tay bà rất sống động, giống như đang thật sự hiện hữu trước mắt nàng.
Ngụy La đứng lên, nhìn thoáng qua liền tán thưởng: “Thật đẹp mắt, không nhìn kỹ con còn tưởng là thật. Khi nào Tứ bá mẫu cũng dạy con một chút đi”.
Ngụy La thuê thùa không tốt, nàng cũng không chú tâm học cái này lắm, mỗi lần thêu đều đâm kim vào ngón tay, về sau nàng ngại đau, cũng lười học.
Tần Thị bị câu nói của Ngụy La chọc cười, tâm tình u ám mấy ngày qua cũng tốt hơn nhiều.
Bà thêu đến mắt mỏi nhừ, liền đem châm tuyến bỏ vào giỏ để qua một bên, nói lời thấm thía đạo lý với Ngụy La: “Nếu con muốn học, khi nào rảnh tới chỗ ta, bá mẫu có thể dạy con. Cô nương là phải học thêu thùa mới tốt, đến nhà phu gia, người ta cũng sẽ xem trọng hơn”. Dừng một chút, bà lại nhớ tới chuyện vài ngày nay trong phủ, nhịn không được thở dài: “Ngàn vạn lần đừng như Ngụy Tranh… Cho dù gả rồi, cũng bị nhà người ta xem thường”.
Ngụy La mím môi không nói, Ngụy Tranh có kết cục như vậy, là do nàng ta tự tìm phiền toái, không trách người khác được.
Tần Thị ngồi bên cạnh Ngụy La, kéo tay nàng nói: “A La, cháu là đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, Tứ bá mẫu vô cùng yên tâm… Có điều Ngụy Tranh xảy ra chuyện như vậy, cháu lại hủy hôn với Tống gia, mấy ngày nay trong lòng bá mẫu có chút không yên”.
Ngụy La mỉm cười, hỏi ngược lại: “Tứ bá mẫu lo lắng cái gì? Cháu giúp được gì không?”
Tần Thị nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Cháu tốt như vậy, là Tống gia không có mắt, tương lai cháu nhất định sẽ gả được cho người tốt hơn… Tứ bá mẫu chỉ hy vọng cháu an phận, đừng ngốc như Ngụy Tranh, trước khi thành thân lại đem mình cho đi, sau này đến nhà phu gia cũng không được yêu thích”.
Ngụy La khựng lại, nàng nhớ tới cái gì đó, biểu hiện trên mặt nhất thời trở nên không tự nhiên.
Mặc dù nàng và Triệu Giới cũng làm ra chuyện khác người này, chính là mỗi lần gặp mặt đều không nhịn được mà ôm ôm ấp ấp, không biết ý Tứ bá mẫu có phải nói cái này hay không… Đều do Triệu Giới, hôn nàng cũng coi như thôi, còn ở bên ngoài thành ôm ấp, còn giúp nàng vân vê… Hai má Ngụy La ửng hồng, nàng ho khan một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói: “Tứ bá mẫu yên tâm… Cháu nhất định sẽ không học muội ấy”.
Có sự cam đoan của Ngụy La, Tần Thị vỗ vỗ tay nàng, lúc này mới yên lòng.
Ngụy La ở lại dùng cơm tối với Tần Thị, lại bị tiểu mè xửng Ngụy Thường Di quấn quýt nửa canh giờ, lúc nàng ra khỏi Mai Viên sắc trời đã nhá nhem. Nàng về phòng tắm rửa thay đồ, mặc xiêm y mỏng màu ngọc lan, chờ tóc khô rồi lại đi nằm, chốc lát liền ngủ thi*p đi.
*** *** ***
Trăng sáng treo trên cao, trời đêm thật yên tĩnh.
Các phòng trong Tùng Viên đều đã đi nghỉ, chỉ có nha hoàn gác đêm ngẫu nhiên đi qua đi lại ở hành lang. Trong nội viện có tiếng côn trùng kêu vang tịch liêu, thỉnh thoảng gió nhẹ lướt qua tạo nên âm thanh sàn sạt.
Một thân hình cao ngất đi tới bên cạnh giường Ngụy La, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi tới cửa sổ.
Ngụy La đang say ngủ, nàng chỉ cảm thấy cả người ngày càng nhẹ đi, giống như đang lơ lửng trên mây, bay lên không trung. Không lâu sau, nàng lại cảm thấy như ᴆụng vào một bức tường thô ráp, bức tường này có chút cứng rắn, nhưng lại có nhiệt độ, hơn nữa còn có một đôi tay vươn ra, ôm chặt nàng. Ngụy La từ từ mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy một biển trời sao mênh ௱ôЛƓ, sao sáng rơi vào trong mắt nàng, giống như chỉ cần đưa tay liền có thể chạm được. Ngụy La mê hoặc mở to mắt nhìn trời, tinh thần còn chưa hồi phục, lại nghe thấy một giọng trầm khàn bên tai: “Nhóc con, cuối cùng cũng tỉnh?”
Ngụy La kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy đôi mắt đen láy của Triệu Giới, còn có hơi thở ngập mùi đàn hương của hắn: “Tĩnh Vương ca ca?”
Ngụy La chỉ mặt đồ ngủ bằng lụa mỏng, Triệu Giới sợ nàng bị lạnh, liền ϲởí áօ choàng khoác lên người nàng, cười nói: “Là ta”.
Sao hắn lại ở chỗ này? Hơn nữa, bọn họ đang ở đâu đây?
Triệu Giới nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, cái cằm thân thiết cọ cọ trán nàng, thân mật nói: “Chúng ta đang ở trên nóc gian phòng của muội”.
Ngụy La trợn tròn mắt, nàng vô thức nhìn xuống, quả nhiên bọn họ đang ngồi trên mái ngói lưu ly, bên dưới là đình viện rộng lớn, lúc này trong viện không có ai, yên tĩnh không một chút tiếng động. Nàng phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ Thịnh Kinh Thành đều chìm vào giấc ngủ, cả thế giới rộng lớn giống như chỉ còn hai người bọn họ.
Ngụy La có chút sợ độ cao, chui vào trong lòng Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”
Triệu Giới đưa tay vào trong cẩm bào, đặt trên hông nàng, đem nàng ôm chặt kéo gần sát vào người hắn: “Nhớ muội, tới thăm muội một lát”.
Mùa hè tuy nóng, nhưng gió thổi qua vẫn có chút lạnh. Hơn nữa bọn họ đang ngồi trên nóc nhà, gió mát thổi qua đỉnh đầu, khiến nàng rùng mình. Cẩm bào của Triệu Giới còn mang theo hơi ấm của hắn, vây lấy Ngụy La, vừa ấm áp lại thân thiết.
Ngụy La vốn có chút cảm động, nhưng tay người này không dừng lại, chui vào trong áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái: “Ở đây còn đau không?”
Gò má Ngụy La hồng tới rỉ máu, muốn lôi tay hắn ra ngoài, nhưng sức lực của hắn hơn nàng nhiều, không cách nào lay chuyển được. Lôi lôi kéo kéo một hồi, tay Triệu Giới còn dùng sức vân vê nàng, càng vân vê càng nhanh khiến Ngụy La yêu kiều kêu lên, thanh âm mềm mại hòa vào xương tủy, nàng ghé sát vào người hắn kháng nghị: “Đau mà…”.
Triệu Giới không buông Ngụy La ra, cúi đầu hôn môi nàng, đem nức nở nghẹn ngào trong miệng nàng nuốt vào bụng, vì tránh để nàng té xuống, một cánh tay của hắn ôm chặt lấy eo nàng, một tay khác lại nhẹ nhàng xoa nắn, động tác ôn nhu hơn lúc nãy. Ngụy La làm sao chịu được loại khiêu khích này, toàn thân đều mềm nhũn. Cũng may nàng vẫn còn lý trí, cắn đầu lưỡi hắn: “Không được… sẽ bị nhìn thấy”.
Triệu Giới cười khẽ, giọng nói quyến rũ: “Đến lúc này rồi, trừ muội với ta ra, còn ai thức nữa chứ?”
Nói vậy cũng không đúng, lỡ có người dậy đi tiểu đêm, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, chẳng phải cái gì cũng thấy được sao? Ban ngày nàng mới đồng ý với Tứ bá mẫu sẽ giữ thân mình thật tốt, bây giờ mới qua nửa ngày, sao lại nuốt lời được!
Ngụy La né tránh về phía sau, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước: “Tĩnh Vương ca ca có chuyện gì thì nói, huynh lại động tay động chân nữa, muội sẽ tức giận!”
Triệu Giới cũng biết phải có chừng mực, chỉ là lâu rồi không gặp nàng, nhớ đến ૮ɦếƭ đi được mới không nhịn xuống. Cuối cùng hắn cũng phải thu liễm, ôm eo nhỏ của nàng, khàn giọng hỏi: “A La, chuyện đêm hôm đó bản vương đều nghe rồi”.
Ngụy La mơ hồ đoán hắn nghe được gì, Triệu Giới dừng một chút, không nói gì tiếp.
Không lâu sau, Triệu Giới lại nói: “Ngày nào bản vương chưa cưới muội vào phủ, liền không an lòng ngày đó. Không bằng, ngày mai ta tới Phủ Anh Quốc Công cầu hôn nhé?”
Tà tâm của Lý Tụng còn chưa ૮ɦếƭ, dám nửa đêm vụng trộm xông vào khuê phòng Ngụy La. Tay vừa mới khỏi đã có can đảm chạm vào nữ nhân của hắn. May là Ngụy Tranh ở trong phòng, nếu không hắn lóc từng miếng thịt của Lý Tụng cũng không đủ hả giận.
Tuy là như vậy, nhưng Phủ Nhữ Dương Vương cũng không thể giữ lâu nữa.
Ngụy La nghe vậy liền lắc đầu liên tục, cầm tay hắn nói: “Không được, bây giờ huynh không thể cầu hôn”.
Triệu Giới trầm mặc: “Tại sao?”
Ngụy La tự đắc nói: “Phụ thân vì chuyện của Ngụy Tranh mà bận tới sứt đầu mẻ trán, tâm tình không được tốt. Nếu lúc này ca ca tới cầu hôn, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý”. Dừng một lát, nàng lại ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Qua một thời gian nữa đi”.
Triệu Giới ghé đầu lên cổ nàng, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, ngữ điệu có chút không vui: “Bản vương không muốn đợi, bây giờ bản vương thật muốn muội”.
Mặt Ngụy La đỏ ửng, yêu kiều trách mắng: “Không được”.
Bọn họ vẫn đang ngồi trên nóc nhà, Ngụy La thật sợ bản thân sẽ ngã xuống, cho nên gắt gao ôm chặt eo Triệu Giới, một bên lại chui vào lòng hắn nói: “Chờ Ngụy Tranh gả đi rồi… Đại ca ca lại tới nhà cầu hôn đi”.
Tiểu cô nương nói rất nghiêm túc, không chút phát hiện ngữ điệu của mình giống như đang dỗ tiểu hài tử. Triệu Giới ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khàn giọng cười, ngẩng đầu nói: “Vậy muội hôn bản vương một cái?”
Ngụy La do dự một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm môi mỏng của Triệu Giới, cuối cùng chậm chạp gặm một cái. Hiếm khi Ngụy La chủ động, cũng không thông thạo, cái lưỡi hồng hồng của nàng liếm liếm môi hắn, nháy mắt nhìn hắn: ‘Vậy được chưa?”
Ánh mắt Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, khàn khàn nói: “Không được. A La, giống như bình thường ta hôn muội vậy”.
Ngụy La không có da mặt dày như Triệu Giới, gặm cắn hai cái liền rút lui, mím môi nói: “Không hôn, ăn không ngon”.
Triệu Giới bật cười, nâng mặt nàng lên hôn xuống, hôn nàng tới mấy lần, lúc này mới bằng lòng buông nàng ra.
*** *** ***
Hôn sự của Ngụy Tranh và Lý Tụng định vào cuối tháng bảy.
Một ngày trước khi thành thân, Ngụy Tranh đi Ngân Hạnh Viên một chuyến, đem chuyện này nói với Đỗ Thị. Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên sớm đã nghe tin này, biết được nữ nhi sẽ gả cho thế tử Phủ Nhữ Dương Vương tất nhiên vô cùng vui mừng, khen Ngụy Tranh là người có phúc khí một lần lại một lần.
Đỗ Thị ở đây đã tám năm, sớm đã không phải là Ngũ phu nhân thong dong phú quý như trước, thời gian đã mài mòn khí chất và sự trầm ổn của bà, biến bà thành một phụ nhân bình thường. Bà nhỏ hơn Tần Thị một tuổi, tóc mai cũng đã có nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên mặt cũng dần rõ ràng, quần áo kiểu cũ, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng chán nản khiến người ta không nhìn ra đây là Ngũ phu nhân của Phủ Anh Quốc Công.
Ngụy Tranh thấy bà ta như vậy, nhịn không được chua xót nói: “Nương, người yên tâm, chờ con gả vào Phủ Nhữ Dương Vương rồi, quản việc bếp núc, nhất định sẽ đón nương qua, không để nương ở đây nữa”.
Lý Tụng là nhi tử duy nhất của Nhữ Dương Vương, nàng ta gả đi chính là con dâu trưởng, việc trong phủ nhất định cũng sẽ rơi vào tay nàng ta.
Đỗ Thị tất nhiên vô cùng vui mừng, ôm lấy Ngụy Tranh liên tục nói tốt: “Còn Di nhi nữa, một nhà đoàn tụ…”.
Mặc dù Ngụy Tranh không thích Ngụy Thường Di, nhưng mỗi lần nàng ta gặp Đỗ Thị đều thấy bà tâm tâm niệm niệm đến hắn, vì thế nàng ta liền gật đầu đáp ứng.
Lý Tụng không thích nàng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích hắn. Nàng gả cho hắn chỉ để bảo toàn thanh danh của mình, tương lai có chỗ đặt chân. Còn những chuyện khác, đều không quan trọng.
Ngày hôm sau là ngày đại hỉ.
Dù sao cũng là Phủ Anh Quốc Công gả tiểu thư ra ngoài, bên trong bên ngoài đều được bày biện vô cùng hoan hỉ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ thẩm, hai bên hành lang cũng treo Ⱡồ₦g đèn đỏ, pháo hoa sớm đã được đốt đùng đoàng ngoài cửa, náo nhiệt vô cùng.
Giờ lành vừa tới, người Phủ Nhữ Dương Vương đã tới đón dâu.
Lý Tụng mặc hỉ phục đỏ thẫm, ngồi trên tuấn mã thượng hạng, gương mặt anh tuấn không có chút vui mừng nào, ngược lại lạnh lẽo kinh người.
Đợi có người cõng Ngụy Tranh ra ngoài, hắn cũng không thèm nhìn một cái, môi mỏng mím chặt thành một đường, không nói lời nào đánh ngựa rời đi. Đội ngũ đón dâu đi tới Phủ Nhữ Dương Vương, bái đường thành thân, người ngoài nhìn vào hoan hỉ vui mừng, nhưng Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa chẳng thể cười nổi. Ngay cả Lý Tương cũng khinh thường hừ một tiếng, lúc nhìn Ngụy Tranh đều mang theo ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi bái đường, là động phòng.
Lý Tụng không có vào tân phòng, thậm chí không uống rượu hợp cẩn, không mở khăn voan, xoay người liền đi vào nội viện uống rượu với mọi người. Tân phòng vốn nên náo nhiệt lúc này lại chẳng có ai, Lý Tương không biết đã đi nơi nào, giống như không ai để tân nương tử này vào mắt, không ai để ý Ngụy Tranh, cũng không ai hoan nghênh nàng ta.
Ngân Lâu là nha hoàn hồi môn của Ngụy Tranh, ủy khuất nói: “Tiểu thư, đây không phải là bọn họ bắt nạt người sao…”
Ngụy Tranh cúi đầu, gương mặt nhỏ trong khăn voan đầy khuất nhục, hai mắt ngập nước, cơ hồ vò nát khăn lụa trong tay.
Nàng ta biết, đây là Phủ Nhữ Dương Vương ra oai phủ đầu, không nghĩ nàng ta lại ngây thơ như vậy. Ngụy Tranh không biết đây chỉ mới là bắt đầu, về sau vẫn còn rất dài.
Ngụy Tranh ngồi ở đầu giường đợi cho tới giờ Tuất, bên ngoài cửa sổ tứ hợp trời đã tối đen, màn đêm che khuất mọi vật, Lý Tụng vẫn chưa trở về. Nàng ta ngồi tới đau người, cuối cùng nhịn không được kéo khăn voan xuống, nói với Ngân Lâu: “Hầu hạ ta thay xiêm y, không cần đợi”.
Nhưng Ngụy Tranh vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền có động tĩnh.
Là Lý Tụng trở về.
Ngụy Tranh mím chặt môi, nhìn về phía cửa.
Nàng ta vẫn còn có chút sợ hãi với Lý Tụng, buổi sáng hôm đó hắn suýt Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng, cho đến bây giờ cảm giác lúc đó như chỉ mới vừa xảy ra. Hắn ta nóng giận, tàn bạo, Ngụy Tranh không dám chọc giận hắn. Nhưng bởi vì tính tình của mình, Ngụy Tranh cũng không cho phép bản thân cuối đầu trước người khác, hai bên giằng co, ai cũng không nói lời nào.
Lý Tụng uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, sắc mặt không tốt chút nào. Hắn không tiến lên, yên lặng đứng nhìn Ngụy Tranh.
Hắn sao có thể nhầm người này thành Ngụy La? Hai người họ không giống nhau.
Một người trên trời, một người dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Một lúc lâu sau, Ngụy Tranh thấy giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, đang muốn nói gì đó cho không khí dễ chịu hơn, đã thấy sau lưng Lý Tụng đột nhiên có bốn năm nam nhân mặc hoa phục cẩm bào đi tới. Một đám bọn họ uống rượu với nhau, theo như lời Cao Dương Trưởng Công Chúa, đều là bạn của Lý Tụng, một đám hồ bằng cẩu hữu. Những người này ỷ vào trong nhà có của, phụ thân làm quan trong triều, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lỏng, làm không ít chuyện bại hoại. Giờ phút này bọn họ say khướt, bày ra vẻ xấu xa, ánh mắt nhìn Ngụy Tranh không có ý tốt.
Trong lòng Ngụy Tranh lộp bộp, chẳng biết tại sao, nàng ta có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lý Tụng đẩy đẩy tay một người đang khoác lên bả vai hắn, phủi phủi vai, lạnh lùng nói: “Nàng ta giao cho các ngươi, chơi thế nào đều tùy, nhớ còn sống là được”.
Ngụy Tranh lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Lý Tụng, không tin được nói: “Lý Tụng, ngươi không thể…”
Lý Tụng không để ý tới lời của Ngụy Tranh, lại sai người bưng lên một chén Tђยốς tгáภђ tђคเ, không chút lưu tình rời khỏi phòng, không nhìn Ngụy Tranh lấy một cái.