Chương 64: Không gặp nhau đương nhiên sẽ không yêu nhau!
Ngày mồng tám tháng ba, Phủ Anh Quốc Công đi Thiên Phật Tự ở ngoại thành dâng hương.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, gió mát hây hây, là thời tiết tốt để ra ngoài. Ngụy La thấy thời gian này Ngụy Thường Hoằng phải ở trong nhà, liền dẫn hắn cùng đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí. Vết thương của Ngụy Thường Hoằng được Ngụy La tỉ mỉ chăm sóc cũng đã tốt hơn rất nhiều, trước mắt đã bắt đầu kết vảy, chờ vảy tróc hết ra thì vết thương coi như khỏi hẳn.
Lần này xuất môn, Ngụy Thường Dẫn và Đại phu nhân cũng đi cùng. Rất lâu rồi hắn chưa hề lộ diện, hôm nay xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thật làm cho người khác ngạc nhiên.
Ngụy Thường Dẫn ngồi trên xe lăn bằng gỗ, mặc áo bào màu đen thêu hoa cà, diện mạo gầy gò, phong thái sảng khoái. Giống như mấy năm qua hắn chưa từng thay đổi, trên mặt vẫn là vẻ đạm bạc thanh nhã, bên môi mang theo nụ cười ôn nhu, đối với ai cũng ôn hòa. Gã sai vặt phía sau hắn đẩy xe lăn ra khỏi cửa, ngừng trước chiếc xe ngựa. Đại phu nhân từ trên xe ngựa xuống, thấp giọng nói gì đó với hắn, mặt hắn buông lỏng, chăm chú lắng nghe, gò má anh tuấn đẹp mắt.
Thật đáng tiếc, nếu hai chân Ngụy Thường Dẫn vẫn lành lặn, không biết sẽ là người tao nhã xuất trần tới thế nào.
Lương Ngọc Dung nhấc rèm vải dệt kim tối màu lên nhìn ra ngoài, nhịn không được thở dài một tiếng: “A La, chân đại ca ngươi có trị được không? Có khả năng trị được chứ?”
Mấy ngày trước Lương Ngọc Dung nghe nói Phủ Anh Quốc Công muốn đi dâng hương nên nói muốn cùng đi. Lương Dục chuẩn bị sang năm thi khảo võ, Lương Ngọc Dung muốn thay hắn lạy Bồ Tát, phù hộ hắn có thể đạt được Võ trạng nguyên. Lúc ấy Ngụy La không nghĩ nhiều, dù sao chỉ nhiều hơn một người mà thôi, liền thoải mái đồng ý.
Bây giờ Ngụy La ngược lại có chút hối hận, nếu nàng biết Ngụy Thường Dẫn cũng đi, nói gì nàng cũng không cho Lương Ngọc Dung đi cùng!
Kết cục đời trước của hai người bọn họ rõ mồn một, nếu đời này bệnh của Ngụy Thường Dẫn không trị được, vậy kết cục của bọn họ hơn phân nửa cũng không mấy tốt đẹp. Cuối cùng vẫn là thống khổ, chi bằng ngay từ đầu không quen biết, như vậy sẽ không nảy sinh tình cảm không nên có.
Đời này Ngụy La tận lực ngăn cản bọn họ gặp nhau, mấy năm trước vẫn rất tốt. Ngụy Thường Dẫn vốn cũng không thường xuyên ra ngoài gặp người, chỉ cần nàng có tâm ngăn cản, ngay cả mặt Ngụy Thường Dẫn Lương Ngọc Dung cũng không nhìn thấy được. Thế nên cho tới bây giờ, hai người này cũng không có bao nhiêu quan hệ, Lương Ngọc Dung dĩ nhiên cũng không yêu Ngụy Thường Dẫn.
Hôm nay cùng đi Thiên Phật Tự dâng hương, thật là ngoài dự liệu của nàng.
Ngụy La kêu Lương Ngọc Dung buông rèm xuống rồi nói: “Hẳn là không tốt lên được… Nghe nói mấy năm nay Đại bá mẫu cũng tìm rất nhiều đại phu nhưng không thể trị được chân cho ca ca.” Nói xong lại lấy ít đậu phộng trên đĩa khảm trai nhỏ, bỏ một ít vào tay Lương Ngọc Dung: “Đừng nhìn nữa, ăn đậu phộng đi, lát nữa tới Thiên Phật Tự, phải leo đoạn đường núi dài”.
Thiên Phật Tự nằm trên núi Cô thành, ngọn núi này đường dốc khó đi, xe ngựa căn bản không lên được. Nếu muốn đến Thiên Phật Tự chỉ có thể tự mình leo lên. Mặc dù như vậy, người lên Thiên Phật Tự dâng hương vẫn nườm nượpkhông dứt, khách hành hương như mây. Bởi vì ở đây Bồ Tát không chỉ linh nghiệm mà còn có một vị cao tăng đắc đạo. Nghe nói vị cao tăng kia thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức sâu rộng, nếu may mắn được cao tăng chỉ điểm, cho dù như thế nào cũng đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đáng tiếc thân thể vị cao tăng này không tốt, mỗi ngày chỉ có thể gặp một vị khách hành hương, muốn gặp ông ấy một lần thật không dễ dàng.
*** *** ***
Đoàn người đến dưới chân núi Thiên Phật Tự, buộc phải xuống xe ngựa, nắm váy leo lên.
Ngụy Thường Dẫn đi đứng bất tiện, đành phải để cho một hạ nhân cõng hắn lên núi. Mới đầu cũng không có gì, lúc leo đến giữa sườn núi, Lương Ngọc Dung hâm mộ nhìn bóng lưng Ngụy Thường Dẫn phía trước, cảm khái nói: “Không thể đi được cũng có chỗ tốt nha”.
Người tới đây phần lớn là dưỡng nữ nơi khuê phòng, phụ nữ và trẻ con cổng trước không ra cổng sau không bước, rất ít khi đi đường núi dài như vậy. Đại đa số mọi người đều mệt không chịu nổi, cường ngạnh chống đỡ tiếp tục leo lên. Bây giờ thấy Ngụy Thường Dẫn có người cõng, lộ vẻ hâm mộ cũng là bình thường.
Chỉ là lời nói của cô nương này quá mức không tim không phổi rồi.
Ngụy La liếc nhìn Lương Ngọc Dung quở trách một cái, lắc lắc đầu, tiếp tục leo lên: "Nếu để cho Đại bá mẫu nghe thấy mấy lời này của ngươi, nhất định sẽ tức giận”.
Cũng phải thôi, mấy năm nay Đại bá mẫu vì chân của Ngụy Thường Dẫn mà sầu tới bạc tóc, Lương Ngọc Dung nói ra mấy lời này, thật sự là ở trong phúc mà không biết phúc.
Ngụy Thường Hoằng bước chân thoải mái ở phía trước dừng lại, chờ Ngụy La đi cùng, giơ tay áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán: “A La, tỷ có mệt không? Có muốn đệ cõng tỷ không?”
Ngụy La xác thực mệt mỏi, có điều nàng càng không muốn khiến Ngụy Thường Hoằng mệt, cho nên lắc đầu từ chối.
Lại đi thêm một nén nhang, hai chân Ngụy La bủn rủn, càng đi càng chậm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là bậc thang cao ✓út trong mây, vẫn như cũ không thấy Thiên Phật Tự đâu, nhất thời nàng có chút nhụt chí. Đi nửa canh giờ rồi còn không tới, đến tột cùng là phải đi tới khi nào chứ?
Ngụy Thường Hoằng nhìn ra Ngụy La mệt mỏi, cũng không nói gì, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía nàng: "Lên đây đi, đệ cõng tỷ. Đệ không sợ mệt”.
Lúc này Ngụy La cũng không từ chối nữa, không khách khí leo lên lưng Ngụy Thường Hoằng, ôm cổ hắn, con ngươi cong lên, khẽ cười: “Thường Hoằng thật tốt!”
Ngụy Thường Hoằng nhàn nhạt lộ ra ý cười, nhấc người lên, cõng Ngụy La lên núi.
Lương Ngọc Dung ở đằng sau vừa hâm mộ lại ghen tị, bĩu môi không phục nói: “Biết vậy ta cũng kêu ca ca đi cùng…”
Một lúc lâu sau, đoàn người cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Trước cửa Thiên Phật Tự có hai tăng nhân đang đứng, thái độ hòa nhã dẫn bọn họ vào trong chùa. Đại phu nhân sớm đã sai người tới báo trước, trong chùa cũng sớm chuẩn bị phòng tốt cho khách, mỗi người một gian, quét dọn sạch sẽ.
Lần này Đại phu nhân tới đây là vì muốn chữa bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, mong cao nhân chỉ điểm, xem chân Ngụy Thường Dẫn còn cách nào trị khỏi hay không. Nếu có, nên cầu y nơi nào, dùng biện pháp gì? Đáng tiếc hôm nay cao nhân đã gặp người rồi, nếu muốn gặp ông, chỉ có thể chờ ngày mai. Hơn nữa, ngày mai cũng chưa chắc sẽ gặp được, nhất định phải tới chính điện rút thăm, chỉ có rút được thăm có ký hiệu mới có cơ hội gặp một lần.
Nói cách khác, bọn họ đi chuyến này cũng chưa chắc có thể gặp được cao nhân kia.
Đại phu nhân biết trước quy củ này, vẫn kiên trì tới đây, chắc là ôm hy vọng không gặp được cao nhân quyết không quay về
*** *** ***
Hậu viện Thiên Phật Tự.
Gian phòng Ngụy La và Lương Ngọc Dung ở cạnh nhau, chỉ cách một vách tường.
Lương Ngọc Dung dâng hương ở Điện Đại Hùng Bảo, còn Ngụy La trở về phòng nghỉ ngơi.
Không rõ chuyện gì xảy ra, sáng nay dậy thân mình Ngụy La có chút không thoải mái. Toàn thân không có chút sức lực nào, thắt lưng chân tay đều bủn rủn, làm gì cũng không có tinh thần. Nàng nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, không lâu sau, Kim Lũ bưng một chén trà nóng lên, nàng uống một ngụm, thân thể khó chịu một lát sau mới đỡ hơn một chút. Ngụy La thấy Lương Ngọc Dung vẫn chưa về, liền ngồi dậy, muốn đi tìm xem có chuyện gì không.
Theo lý dâng hương đáng lẽ phải xong từ lâu, giờ đã qua nửa canh giờ, sao còn chưa quay về?
Không phải là gặp được Ngụy Thường Dẫn chứ? Nghĩ tới khả năng này, Ngụy La liền nhanh chân chạy qua ngăn cản.
Nàng và Bạch Lam đi ra khỏi phòng, qua một hành lang nhỏ thật dài, lại vòng qua một cửa động, liền thấy Điện Đại Hùng Bảo ở phía trước.
Trên hành lang này có rất nhiều gian phòng, mỗi một gian đều bài trí giống nhau như đúc, nếu không phải trước cửa mỗi gian phòng đều có đề tên khác nhau, thật không dễ phân biệt. Đi qua gian chữ “Địa” liền thấy gian chữ “Thiên”, cửa Trực Linh bị đẩy ra, liền thấy bóng dáng một người.
Đó là một vị tăng nhân mặc áo cà sa, ước chừng sáu mươi tuổi, mặt tròn mắt tinh, nhãn thần đặc biệt trong trẻo. Tuổi tác tuy lớn nhưng tinh thần khỏe khoắn, vừa nhìn liền biết không phải người thường. Ngụy La đối mặt với ông, ông hơi cong eo, hành lễ với nàng. Ngụy La học bộ dạng của ông hành lễ đáp lại, sau đó, không khỏi sững sờ bật thốt ra một câu: “Đại ca ca”.
Triệu Giới mặc cẩm bào màu chàm thêu mãng xà, từ trong gian nhà đi ra. Hắn cùng cao tăng trụ trì Thanh Vọng của Thiên Phật Tự có ba phần giao tình, hôm nay tới đây là vì có nghi hoặc muốn giờ đại sư giúp hắn giải đáp. Bọn họ ngồi trong phòng gần nửa canh giờ, hỏi xong việc, chuẩn bị rời đi, không ngờ lại gặp được tiểu cô nương này ở đây.
Triệu Giới nhếch môi khẽ cười: “Sao A La lại tới đây?”
Ngụy La chỉ chỉ đại điện phía trước: “Muội và Đại bá mẫu và Tứ bá mẫu tới đây, Đại bá mẫu có việc muốn cầu Bồ Tát”. Nói xong đôi mắt đen khẽ chuyển, nhìn trụ trì Thanh Vọng đi xa dần, tò mò hỏi: “Vị kia là cao nhân đắc đạo trong chùa sao? Sao Đại ca ca có thể gặp ông ấy?”
Triệu Giới ngậm cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Muội cũng có việc cầu xin ông ấy giải thích sao?”
Ngụy La lắc đầu, thẳng thắn nói: "Đại bá mẫu muốn cầu kiến cao tăng, muốn hỏi về thương thế ở chân của Thường Dẫn ca ca”.
Trong nhà Ngụy La có một đại ca bị tật ở chân, việc này Triệu Giới biết rõ, vì thế bình tĩnh gật gật đầu, cũng không hỏi han gì.
Ngụy La biết cầu gặp cao tăng một lần không dễ, liền không làm khó Triệu Giới, thuận miệng hỏi: “Đại ca ca ở khách phòng sao? Ca ca tới khi nào, khi nào thì xuống núi?”
Triệu Giới vốn định từ biệt trụ trì Thanh Vọng xong liền xuống núi, bây giờ nghe tiểu cô nương hỏi vậy, tạm thời đổi ý, cong môi nói: “Ngày mai ta xuống núi”.
Ngụy La a một tiếng, không chút hoài nghi câu trả lời của hắn, thậm chí có lòng tốt nhắc nhở:”Nghe nói đằng sau Thiên Phật Tự có một rừng đào, bây giờ là lúc hoa đào nở rộ, nếu Đại ca ca không có việc gì làm, có thể tới đó xem một chút”.
Nói một hồi liền thấy trễ rồi, Ngụy La sợ không kịp ngăn cản Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn gặp nhau, lại làm ra chuyện gì sai lầm, vội xoay người đi lên trước nói: “Muội đi tìm Đại bá mẫu và Tứ bá mẫu, Đại ca ca về trước đi”.
Ngụy La nói xong cũng không đợi Triệu Giới phản ứng, cất bước rời đi.
Triệu Giới đứng lặng im sau lưng nàng, nhìn bóng lưng nàng rời đi. Hôm nay Ngụy La mặc áo ngắn bằng gấm Tô Châu thêu hoa văn bảo tướng, phía dưới là váy bách điệp xuyên hoa, trên váy có một đóa mẫu đơn đỏ bừng nở rộ, theo bước chân của nàng nhẹ nhàng đung đưa rất sinh động.
Triệu Giới nhìn một chút, đột nhiên cau chặt mày.
Bởi vì phía sau váy của Ngụy La có vết máu màu đỏ sậm, mặc dù không lớn, cũng không rõ ràng, cùng với cánh hoa xung quanh tiệp màu, nhưng mắt hắn rất tốt, lại nhìn cẩn thận, muốn phát hiện cũng không khó.
Vẻ mặt Triệu Giới nghiêm túc, sải bước chân dài, hai ba bước liền đuổi kịp: “A La!”