Chương 141: Nhóc con, tỉnh dậyKhắp kinh thành nơi nơi đều là không khí vui mừng của lễ tết đón năm mới, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn Ⱡồ₦g đỏ, dán câu đối ăn mừng, vế trên: “Quốc thái dân an gặp thịnh thế”, vế dưới “Mưa thuận gió hòa tụng hoa niên”, với bức hoành: “Quốc thái dân an”. một chiếc xe song mã nắp sơn son chạy trênđường cái, đi băng qua mấy hài tử mặc áo bông đỏ thẫm đang nghịch pháo trúc, sau khi đốt, cười hì hì ném dưới bánh xe ngựa.
Pháo trúc còn chưa kịp nổ, liền bị một hòn đá nhỏ bắn tới dập tắt lửa.
Mấy hài tử ngơ ngác nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ngụy La và Triệu Giới trở về Phủ Tĩnh Vương đã là giữa trưa, quản sự sắp xếp mọi việc trong phủ gọn gàng ngăn nắp, mặc dù hơn một tháng không có người ở, nhưng trong phòng vẫn được bọn hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ như cũ, không khác biệt gì so với lúc họ rời đi, bên trong bên ngoài đều sạch sẽ sáng sủa, thật chỉnh tề. Ngụy La và Triệu Giới dùng qua cơm trưa, Ngụy La đi tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ, đổi y phục mới, vừa ngã đầu lên giường liền ngủ mất. Đoạn đường này đi xe rất vất vả, vì gấp gáp lên đường mà gần như không được nghỉ ngơi, nàng mệt mỏi vô cùng, nhưng Ngụy La cũng chưa từng oán hận qua.
Triệu Giới rửa mặt xong, thấy Ngụy La ngủ rồi, cúi người hôn lên trán nàng liền xoay người đi thư phòng. hắn gọi Dương Hạo và Vương quản sự tới hỏi thăm mấy chuyện phát sinh trong Thịnh Kinh Thành, lại xử lý chút công việc, ngẩng đầu, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, tới giờ lên đèn rồi. Nên vào cung tham dự gia yến thôi.
Triệu Giới về phòng, đánh thức Ngụy La: “Nhóc con, tỉnh dậy”.
Ngụy La đang còn buồn ngủ, lúc này một chút cũng không muốn tỉnh dậy, không tình nguyện ừ mộttiếng, đầu lại rút vào chăn, giống hệt con mèo nhỏ đang làm nũng. Triệu Giới nhịn không được cười lên, hiếm khi hắn nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của nàng, liền vén cái chăn mềm trên đỉnh đầu nàng xuống, cúi người ngậm lấy miệng nhỏ của nàng, hôn rồi lại hôn. Ngụy La bị hắn hôn khiến khôngthể thở được, hai tay đẩy hắn ra, lần này thần trí nàng hoàn toàn thanh tỉnh rồi, vừa tức lại đành chịu hỏi: “Chàng làm gì vậy?”
Triệu Giới xoa Ϧóþ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, có cảm giác vô cùng tốt, vừa trơn vừa nộn: “Người nào đó làm nũng, không chịu rời giường, vi phu gọi không được nàng, đành phải dùng cách này”.
Ngụy La từ từ ngồi dậy, gom lại mái tóc dài, không thèm cùng hắn hồ nháo: “Chàng đi gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào đây”.
Lúc này mới vừa qua giờ Dậu, cách cung yến còn khoảng một canh giờ, không tính là quá muộn. Ngụy La ngồi trước gương đồng chải đầu, nàng vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần có chút không tốt, liền dùng bông mềm vỗ lên mặt một chút nước hoa lài tinh luyện với phấn trân châu, quả nhiên tinh thần và khí sắc đều tốt hơn nhiều. Nàng ra phía sau tấm bình phong đổi xiêm y, chuẩn bị xong hết đã qua nửa canh giờ, nàng quay người lại, thấy Triệu Giới nghiêng người dựa vào Trực Linh môn, hai tay vòng lại cười cười nhìn nàng.
Ngụy La đi tới bên cạnh hắn, trên mặt có chút không tự nhiên, hỏi: “Chàng cười cái gì?”
Triệu Giới cọ cọ mũi nàng, chợt nắm tay nàng đi ra ngoài: “Cười A La của ta càng ngày càng đẹp, ta cũng không dám nhìn”.
Ngụy La đi sau lưng hắn, cảm thấy người này thật sự sẽ nói những lời âu yếm. Ngẫm lại, trước kia khi hắn không tỏ tâm ý của hắn với nàng, quả thực bày ra bộ dáng vô cùng đứng đắn, vừa dẫn nàng đi hội đèn, vừa tặng nàng trang sức dây đeo hình con sóc, hiện tại, tin tưởng hắn thành thành thật thật sẽkhông sai đâu.
Vào đến trong cung, bọn họ đi thẳng tới bờ Thái Dịch Trì.
Gia yến được tổ chức tại Thắng Tuyết Lâu nằm giữa Thái Dịch Trì. Bởi vì là gia yến, nên không có mở tiệc chiêu đãi trọng thần triều đình và gia quyến của họ, chỉ có hoàng tự và hoàng thân quốc thích. Ngụy La và Triệu Giới đi tới Cầu Cửu Khúc, từ đầu cầu bên này đã thấy xa xa Thắng Tuyết Lâu tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng, cung nhân và cung tỳ bưng trái cây và đồ ăn bận rộn qua lại, có vài người chạm mặt bọn họ, liền hạ thấp người quy củ hành lễ: “Tham kiến Tĩnh Vương Điện Hạ, tham kiến Tĩnh Vương Phi nương nương”.
đi vào trong Thắng Tuyết Lâu, bên trong đã có không ít người, ngoài vài vị Trưởng công chúa bên ngoài, còn có nhóm các hoàng tử công chúa, sắc mặt ai cũng đầy vẻ vui mừng, y phục lộng lẫy. Có lẽ là bị không khí mừng năm mới lây nhiễm, mọi người cũng không câu nệ như ngày thường, nhìn có vẻ rất cao hứng, có vài người da mặt dày đã bắt đầu đòi hồng bao của mấy vị Trưởng Công chúa, khiến khôngkhí nơi này có vài phần giống với bầu không khí ăn mừng năm mới trong nhà người dân bình thường. Ngụy La vô thức nhìn nhìn, người tới tham dự gia yến chỉ có Bình Dương Trưởng Công chúa và An Dương Trưởng công chúa, nhưng không thấy Cao Dương Trưởng Công chúa đâu. Ngẫm lại cũng khôngcó gì kỳ quái, trong nhà Triệu Huyên xảy ra chuyện như vậy, trượng phu mới bị xử trảm, cần để tang ba năm, tất nhiên không thể tham dự các bữa tiệc như vậy.
Cửu hoàng tử Triệu Sâm từ trong đám người nhìn thấy Triệu Giới và Ngụy La, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, hắn ta chen ra ngoài, đi tới: “Hoàng huynh, hai người từ Thông Châu về khi nào? Đệ, Thất hoàng huynh và Bát hoàng huynh đánh cuộc, khẳng định hai người không về kịp, không nghĩ tới lại trở về vào giây phút cuối cùng này”. hắn ta xoay người, đối mặt với Ngụy La liền thu lại bộ dáng cợt nhã, nho nhã lại lễ độ nói: “Nhị hoàng tẩu”.
Ngụy La mỉm cười gật đầu: “Cửu đệ”.
Trong những vị hoàng tử này, chỉ có Cửu hoàng tử là có quan hệ cực tốt với Triệu Giới, cũng chỉ có hắnta dám trêu đùa với Triệu Giới. Mấy vị hoàng tử khác hoặc nhiều hoặc ít có chút sợ Triệu Giới, chỉ tiến lên chào hỏi lễ phép, cũng không dám đùa giỡn như Triệu Sâm.
Lúc Ngụy La đến có chuẩn bị mấy cái hồng bao, để tặng cho vài vị hoàng tử chưa thành gia. Còn công chúa chưa xuất giá, Ngụy La cũng có chuẩn bị lễ vật. Mấy tiểu hoàng tử e ngại uy nghiêm của Triệu Giới, không dám tới gần, thấy Ngụy La lúc cười hiện lên lúm đồng tiền dịu dàng, nhịn không được muốn thân cận với nàng, liền rón rén tiến lên nhận hồng bao, cười xán lạn nói: “Cảm ơn nhị hoàng tẩu!”
Ngụy La xoa xoa đầu Thập nhị hoàng tử, đứa nhỏ này mới tám tuổi, môi hồng răng trắng, thanh tú đáng yêu, lúc cười rộ lên lộ ra hai chỗ răng cửa đã bị gãy, vừa tức cười vừa đáng yêu. Ngụy La nói: “Đừng khách khí, đệ đi chơi đi”.
Kể từ đó, liền có nhiều người tới đòi hồng bao của Ngụy La. không phải là hồng bao của nàng có gì đặc biệt, mà bởi vì cặp đôi này khiến mọi người cảm thấy hứng thú, bình thường bọn họ không dám chọc ghẹo Triệu Giới, bây giờ có Ngụy La ở đây, liền không giống như vậy, việc này vô cùng thỏa mãn cảm giác mới mẻ của bọn họ. Huống gì hôm hai người họ động phòng hoa chúc, tối đó Triệu Giới không chút lưu tình đóng sập cửa, ngay cả cơ hội nháo động phòng bọn họ còn không có, hôm nay là lễ mừng năm mới, cũng thích hợp để náo loạn.
Chỉ chốc lát sau, hồng bao Ngụy La chuẩn bị liền phát hết không còn một cái.
Vài vị hoàng tử hướng Ngụy La và Triệu Giới nói lời cảm tạ, bộ dáng kia, hẳn là cười nhiều lắm rồi. Hiếm khi Triệu Giới lộ ra chút ấm áp, nhàn nhạt nói: “không cần đa lễ”. nói xong, hắn lại dẫn Ngụy La đi tới chỗ hai vị Trưởng công chúa hành lễ: “Nhị cô mẫu, tam cô mẫu”.
Ngụy La đều đã gặp qua Bình Dương Trưởng công chúa và An Dương Trưởng công chúa, lúc này cũng không thấy xa lạ, Ngụy La tiến lên nói với hai người vài câu, mỗi người lại tặng cho Ngụy La một cái hồng bao. Sau đó Ngụy La gặp mấy vị công chúa, tặng lễ vật, liền thấy Triệu Lưu Ly đứng sau cột trụ sơn son chạm nổi hoa văn vân long trên hành lang đang vẫy vẫy tay với nàng. Ngụy La tìm cớ thoát thân, qua đó hỏi: “Sao lúc nãy không thấy ngươi?”
Hôm nay Triệu Lưu Ly mặc một bộ gấm đỏ Tô Châu thiêu trăm bướm vờn hoa, bên dưới là váy mã diện dài màu xanh sẫm thêu hoa văn “ngọc nữ hiến thọ”, bên ngoài lại mặc áo choàng trắng, bộ dáng có chút ngượng ngùng. Chờ Ngụy La đi tới trước, nàng ấy mới nhỏ giọng nói: “Lúc nãy Nhị cô mẫu và tam cô mẫu công khai nghị luận hôn sự của ta, không còn cách nào khác, đành phải trốn đi”.
Ngụy La quay đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ tới hai vị Trưởng công chúa lại là người nhiệt tình đến vậy. Nàng quay đầu hỏi Lưu Ly: “Ngươi không nói với Trần Hoàng Hậu sao? Dương Chẩn có gửi thư cho ngươi không?”
Triệu Lưu Ly lắc đầu, hai hàng mi nhỏ nhíu lại, xoay người nắm lấy lan can, chống cằm nói: “Ta tính đợi Dương Chẩn ca ca về rồi mới nói với mẫu hậu. hắn ở trong quân không thể viết thư, cho dù viết, cũng không thể đưa vào cung, ta cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi”.
Ngụy La suy nghĩ một chút lại nói: “Lát nữa ta đi nói với ca ca ngươi một tiếng, hỏi hắn có cách nào liên lạc được với Dương Chẩn không. Nếu có tin tức của Dương Chẩn, ta lại vào cung nói cho ngươi biết”.
Triệu Lưu Ly vui mừng, vội ôm cánh tay Ngụy La cười hì hì: “Hoàng tẩu, tẩu đối với muội thật tốt”.
nói đến chỗ này, Triệu Lưu Ly còn lớn hơn Ngụy La một tuổi, tiếng “hoàng tẩu” này lại gọi thật thuận miệng.
nói xong mấy chuyện này, Triệu Lưu Ly nhìn quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới ghé vào tai Ngụy La nói: “A La, ngươi biết chuyện của Lý Tương chưa?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Nàng ta có thể có chuyện gì?”
Những ngày qua nàng luôn ở trên sơn trang, đối với chuyện ở Thịnh Kinh Thành không hiểu lắm. Bây giờ Triệu Lưu Ly hỏi như vậy, nàng quả thật không đoán ra.
Triệu Lưu Ly lại nói: “Nghe nói một tháng trước nàng ta đi Đại Từ Tự dâng hương, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người bắt vào trong núi, ở nơi rừng núi chờ cả đêm…” Dừng một chút, giọng nói của Triệu Lưu Ly có hơi rợn tóc gáy: “Bị dã thú gặm mất nửa cái chân”.
Ngụy La trợn tròn hai mắt: “thật?”
Triệu Lưu Ly gật gật đầu, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó cả người liền run rẩy: “Là mẫu hậu nói cho ta biết, nghe thật dọa người. Hôm nay phụ hoàng còn sai người đưa thuốc bổ tới an ủi, Cao Dương Trưởng công chúa cũng không lộ diện, nghe nói là ở trong phòng chăm sóc Lý Tương. Lý Tương tìm ૮ɦếƭ cả mộttháng, vài ngày nay mới bình tĩnh lại”. Cho dù đưa thuốc bổ thì có tác dụng gì cơ chứ? Cái chân kia cũng không tìm về được, từ nay về sau chính là một phế nhân. Triệu Lưu Ly có chút đồng tình với nàng ta.
Ngụy La nghe xong cũng không có cảm giác gì quá lớn, cũng không thương cảm nàng ta. Dù sao nàng và Lý Tương cũng có thù sâu nặng, nàng cũng không phải người cao thượng như vậy, có thể lấy ơn báo oán. Nhưng nàng có chút hiếu kỳ, như những gì Triệu Lưu Ly nói, hình như có người cố ý hại Lý Tương? Đến cùng là ai có thù hận sâu nặng với nàng ta như vậy?
Nàng còn đang suy nghĩ, Đế Hậu đã tới.
Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu sóng vai đi tới, lại nhìn kỹ, phía sau còn có Ninh Quý Phi. Hôm nay Trần Hoàng Hậu mặc áo tay dài màu hồng thêu bốn bộ vân văn như ý (1), đầu đội mũ song phượng dực long yến cư (2), cách ăn mặc vô cùng đoan trang thanh lịch, lại có một loại phong thái mỹ vị. So với Trần Hoàng Hậu, Ninh Quý phi mặc xiêm y đỏ bừng thêu hoa văn bốn mùa liền có chút không phóng khoáng.
Mọi ngươi vội vàng quỳ gối hành lễ, Sùng Trinh hoàng đế và Trần Hoàng Hậu ngồi ở hai bên bàn dài trên cùng bằng gỗ tử đàn, vung tay lên nói: “Tất cả đứng lên đi. Đây là gia yến, không cần chú ý nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, giống như ngày thường là được”.
Mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Ngụy La ngồi bên cạnh Triệu Giới, bên cạnh là Tam Hoàng tử và Tam Hoàng Tử Phi.
Gia yến vô cùng vui vẻ, Sùng Trinh Hoàng đế đề ra vài câu hỏi để coi thành quả học tập một năm nay của các vị tiểu hoàng tử, lại hỏi Triệu Giới vài chuyện ở Thông Châu. Triệu Giới đáp rõ ràng, Sùng Trinh Hoàng đế có vẻ rất hài lòng. Bữa tiệc được một nửa, đang lúc không khí vui vẻ, Ninh Quý Phi lại ngồi yên lặng không nói gì, cùng với tiếng động nhốn nháo xung quanh quả thật không phù hợp.
Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà ta một cái, hỏi: “Sao Ninh Phi lại ủ rũ như vậy? Có gì không vui sao?”
Ninh Quý Phi để chén rượu bằng vàng xuống, đứng lên, cuối người nói: “Thần thi*p quấy rầy nhã hứng của bệ hạ, là thần thi*p thất lễ”. nói xong, vành mắt bà ta hồng hồng, một nữ nhân mới hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn vẫn giống như chỉ mới hai mấy. “Thần thi*p chỉ là nghĩ đến ở đây náo nhiệt như vậy, Chương nhi lại chỉ có thể ở một mình trong phủ, không có ai làm bạn, trong lòng liền thấy chua xót”.
Sùng Trinh Hoàng đế cụp mắt xuống, nụ cười trên mặt không thay đổi, chỉ có chút ý vị sâu xa hỏi: “Ninh Phi nhớ lão Ngũ?”
Ninh Quý Phi thấy Bệ hạ không tức giận, liền cả gan thỉnh cầu: “Lúc trước Bệ hạ nói muốn cấm túc Chương nhi ba tháng, bây giờ đã gần hai tháng rồi, không biết có thể tha cho hắn trước thời hạn không? Cũng để hắn có thể có một năm mới an an ổn ổn”.
Sùng Trinh hoàng đế vẫn chưa đáp lời, có lẽ còn đang suy nghĩ thỉnh cầu của bà ta.
Lúc này, Trần Hoàng Hậu đã mặt không chút gợn sóng, đứng lên nói với Sùng Trinh Hoàng đế: “Thân thể thần khó chịu, sợ không thể đón giao thừa với Bệ hạ. Bệ Hạ chậm rãi dùng cơm, thần xin cáo lui trước”.