Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi - Chương 106

Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

Chương 106: Muội còn chưa gả cho huynh đâu, sao huynh lại quản nhiều như vậy!

Nho sinh đối diện không biết tình huống bên này, thấy Tống Huy không nhúc nhích liền bắt đầu mở miệng trêu đùa: “Mộc Tê, sao huynh chưa trở lại?”
Ngụy La thu tay lại, cắn môi hai cái, cuối cùng cũng không nói gì: “Không cần khách khí”.
Chỉ một lời này, không nói thêm gì khác nữa.
Tống Huy nhìn Ngụy La, trên môi có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cũng chỉ xoay vòng trong suy nghĩ rồi lại trọn vẹn nuốt xuống. Còn có thể nói gì nữa? Quan hệ của bọn họ từ hôm từ hôn đã đứt đoạn, từ nay về sau, cho dù là đau khổ hay vui vẻ đều không còn liên quan gì tới đối phương. Cho dù gặp mặt cũng chỉ có thể như bây giờ, ngươi chào ta một tiếng, hỏi một tiếng khỏe không, những cái khác cũng không thể làm.
Ngụy La đính hôn với Triệu Giới, thời điểm thánh chỉ được truyền đi, con cháu nhà thế gia đều sôi sục hẳn lên, cho dù hắn không muốn biết cũng không được. Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công thật may mắn, mới từ hôn với Phủ Trung Nghĩa Bá không lâu liền trở thành Tĩnh Vương Phi cao quý. Việc từ hôn ngược lại trở thành câu chuyện cho người ta ca tụng, nếu không có sự hy sinh của hắn, sao nàng có thể đến với Triệu Giới? Những thứ này trong miệng người khác chỉ là chuyện vui không đầu không đuôi, nhưng tới tai hắn lại giống như thương gân động cốt.
Tống Huy cho rằng bản thân rất nhanh có thể buông xuống, ít nhất, lúc đối mặt với Ngụy La có thể bình thản hơn một chút. Nhưng hắn không làm được, lúc không thấy nàng còn tốt, hắn có thể ૮ưỡɳɠ éρ bản thân làm những chuyện khác để phân tâm, một khi thấy nàng rồi, cái gì hắn cũng không nhớ được nữa. Loại cảm giác này giống như có một bộ phận nào đó trong người bị khoét đi, hắn dùng kim khâu lại, nhưng chỗ khâu lại cũng bị tróc dần ra, cuối cùng cái gì cũng không lưu lại được. Chỗ trọng yếu nhất của hắn bị người khác vô tình ςướק đi, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết khâu kia, sẽ nhịn không được mà đau xót.
Tống Huy thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía đám người đồng môn, đem đèn Ⱡồ₦g trả lại cho một nam tử mặc áo bào gấm màu đỏ tía, mỉm cười dặn dò: “Cầm cho chắc vào, đừng để lại rơi mất”.
Nam tử đó gật gật đầu cười nói: “Tống Huy dạy rất đúng”.
Ngụy La rũ mắt, nắm chặt tay Triệu Giới nói: “Tĩnh Vương ca ca, chúng ta cũng đi thôi”.
Nói xong, nàng liền cầm tay Triệu Giới rời đi.
Mới đi được hai bước, vị nho sinh đầu đội khăn tung bay chạy tới, lòng bàn tay hướng lên trên, đưa cho Ngụy La một vật: “Cô nương chờ đã, câu đố đèn này là do cô nương trả lời được, phần thưởng này cũng nên thuộc về cô”.
Trong tay hắn cầm một khối ngọc bội màu mực khảm mãng xà, xem ra là trang sức của nam tử. Ngụy La cũng không dùng được, lắc đầu từ chối: “Ta chỉ là trùng hợp mà đoán được thôi, cũng không phải vì phần thưởng. Cái này huynh vẫn nên giữ lại”.
Vị nho sinh kia rất kiên trì, cho rằng câu đố là do nàng trả lời, phần thưởng nàng đương nhiên nên nhận lấy.
Ngụy Là chần chừ, chưa kịp khó xử, Triệu Giới bên cạnh đã cầm lấy, trầm giọng nói “Đa tạ” rồi cáo từ, kéo Ngụy La rời đi.
*** *** ***​
Trên đường về Phủ Anh Quốc Công, Ngụy La cảm thấy thật mệt, khác hẳn vẻ hưng trí bừng bừng lúc nãy.
Triệu Giới đưa mặt lại gần môi nàng, cúi xuống nắm chặt bối tử màu anh đào có hoa văn linh chi làm bằng gấm Tô Châu của nàng, thấy nàng cúi đầu, đôi mắt hắn âm u, trên mặt lại không tỏ ra chút biểu cảm gì, gọi nàng một tiếng: “A La”.
Ngụy La nhấc hàng mi dày lên, không rõ chuyện gì: “Sao?”
Triệu Giới lúc này mới lấy ngọc bội nhỏ khắc mãng xà đưa cho nàng: “Vật này muội có cần không?”
Ngọc bội được chế tác rất tinh xảo, bên dưới còn có hai viên minh châu nhỏ như cục bông, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngụy La liếc mắt nhìn, nhăn mũi nói: “Không cần”.
Triệu Giới gật đầu, đem khối ngọc bội kia thu vào tay. Trên gương mặt anh tuấn của hắn lúc này không có biểu cảm gì, cánh tay vung lên liền ném ngọc bội vào đống hoa cỏ bên đường. “Đông” một tiếng, ngọc bội nhanh chóng lẫn vào bóng đêm.
Ngụy La giật mình: “Sao huynh lại ném?”
Vẻ mặt Triệu Giới thành thật: “Nếu muội đã không cần, sao còn phải giữ lại?” Nói xong, Triệu Giới thấy Ngụy La không có phản ứng gì, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đem nàng ôm vào иgự¢, mặt dán lên gương mặt mềm mại nho nhỏ của nàng, ghé vào tai Ngụy La nói: “Không cần nhớ tới Tống Huy, về sau muội chỉ có thể nghĩ tới bản vương”.
Ngụy La cuối cùng cũng hiểu được ý của Triệu Giới, chớp mắt mấy cái hỏi: “Làm sao huynh biết muội nghĩ tới Tống Huy ca ca?”
Sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, làm ra bộ dáng “Muội cứ nói thử xem”.
Ngụy La đột nhiên cảm thấy buồn cười, hóa ra Triệu Giới cũng biết ăn dấm chua. Nàng thuận thế ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên môi Triệu Giới một cái, còn cố ý làm ra tiếng, sau đó nhanh nhẹn buông Triệu Giới ra, như một làn khói mà chạy tới cửa sau: “Muội không nghĩ tới Tống Huy, muội chỉ đang nghĩ câu đố đèn…” Sau đó nàng còn giả bộ giận dỗi, cố ý nói: “Tĩnh Vương ca ca muốn quản cả việc muội nghĩ gì sao? Muội còn chưa gả đâu, Đại ca ca chưa gì đã quản nhiều như vậy, sau này muội gả cho huynh rồi may ra còn được”.
Triệu Giới hơi khựng lại, chuẩn bị dạy dỗ: “Muội…”
Ngụy La cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, đóng kín cửa, xoay người đi về phòng.
Triệu Giới đứng trước cửa, nhớ tới lời Ngụy La vừa nói, thật không biết nên bực mình hay buồn cười, cuối cùng cong môi nói: “Càn quấy”.
Rõ ràng là lời khiển trách, nhưng ngữ khí mềm mại, còn có chút du dương, sủng ái.
*** *** ***
​Trăng sáng sao thưa, đêm khuya thanh vắng.
Ngụy La trở về Tùng Viên cũng không bị ai phát hiện. Lúc này mọi người trong viện đã ngủ, chỉ có Bạch Lam và Kim Lũ cứ đứng ở cửa nhìn quanh, trông rất sốt ruột. Lúc nãy chỉ mình Bạch Lam trở về, Kim Lũ biết được sự việc đã dạy dỗ Bạch Lam một trận. Nói thế nào thì nàng ấy cũng nên đi cùng tiểu thư, sao lại có thể một mình đi về? Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ít nhất nha hoàn các nàng còn có thể ngăn cản.
Hai người thấy Ngụy La từ bên ngoài về, rốt cuộc cũng trút được lo lắng, nghênh đón nàng vào phòng.
Ngụy La thay xiêm y, rửa mặt xong, rồi lên giường nằm ngủ.
Sau tiết Trung Thu, thời tiết ngày càng lạnh.
Đầu tháng chín, Nhị tiểu thư Phủ Anh Quốc Công Ngụy Đông gả cho tiểu nhi tử của Ngự Sử Đại Nhân, đội ngũ đón dâu xếp thành hàng dài, khung cảnh rất hoành tráng. Ngụy Đông xuất giá rồi, trong phủ chỉ còn lại hai vị cô nương là Ngụy La và Ngụy Nha… À, còn có một ngoại thất nữ của Nhị lão gia – Ngụy Bảo San. Có điều Ngụy Bảo San không được coi trọng, bình thường cũng không ai chú ý tới nàng ta, thế nên Ngụy La đã quên mất còn có một người như vậy tồn tại.
Thân phận của Ngụy La bây giờ là người đợi gả, không thể tùy tiện ra ngoài, mỗi ngày trừ đi chỗ Tiết tiên sinh và Hàn Thị để học tập lễ nghi, ngẫu nhiên cũng sẽ tới Mai Viên để thỉnh an Tứ phu nhân. Thời gian còn lại Ngụy La đều ngồi ở hành lang nhỏ mà ngắm cảnh.
Trong Tùng viên có một cây bạch quả cao lớn, bây giờ đúng là thời kỳ thay lá, mỗi sáng sớm thức dậy nàng đều có thể nhìn thấy lá cây vàng óng rơi đầy mặt đất.
Hôm đó Ngụy La mặc áo choàng màu nguyệt sắc thêu cành mẫu đơn, ngồi ở hành lang ngắm lá rơi, Kim Lũ từ hướng chính phòng đi tới, vừa thêm trà vừa nói: “Tiểu thư, lão gia nói mấy ngày nữa trong cung có thiết yến, ngài và Thường Hoằng thiếu gia đều cùng đi”.
Hoàng đế Ổ Nhung cùng vài vị hoàng tử vừa tới Thịnh Kinh Thành mấy hôm trước, mục đích là thương lượng quan hệ giữa hai nước, thêm nữa là bày tỏ thái độ muốn kết thân với Đại Lương. Sùng Trinh Hoàng Đế biết được, long nhan vui mừng, vung tay quyết định làm một bữa tiệc quốc yến thật lớn, mời tất cả đại thần trong triều và con cháu dòng dõi thế gia tham dự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc