Trước mặt Ngụy La là Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn vững chãi, nàng nắm chặt lấy vạt áo hắn, ngẩng đầu, mượn ánh trăng nhìn rõ mặt hắn: “Tĩnh Vương ca ca?”
Triệu Giới mặc cẩm bào màu xanh tối thêu hình quạ, khó trách vừa rồi Ngụy La không nhìn thấy hắn, màu sắc của y phục thật khiến người khác khó nhìn thấy. Hắn đỡ nàng đứng vững, bởi vì Bạch lam còn ở đây, đối diện là Tố Nguyệt Lâu đèn đuốc sáng trưng, Triệu Giới không thể không tạm thời buông nàng ra: “Là ta”.
Quả thật là hắn, Ngụy La giật mình trợn tròn mắt.
Chỗ bọn họ đứng cách Tố Nguyệt Lâu một khoảng, hơn nữa còn có cây liễu che bớt, cho nên người khác sẽ không dễ dàng nhìn thấy mọi chuyện ở đây. Tuy là như thế, nhưng Ngụy La vẫn có cảm giác chột dạ, dù bọn họ đã đính hôn rồi, sang năm nàng sẽ gả vào Phủ Tĩnh Vương làm nàng dâu nhỏ của hắn, nhưng cũng không thể vì thế mà gặp riêng lúc đêm khuya như thế này! Nếu bị người khác bắt gặp, nàng sẽ thành trò cười cho mọi người mất!
Ngụy La vô thức đẩy hắn ra, chính mình lại lui về sau hai bước, gương mặt nhỏ trắng ngần ngẩng lên, hỏi hắn: “Sao ca ca lại ở chỗ này? Là trèo tường vào sao? Đại ca ca mau về thôi, để người khác nhìn thấy không tốt!”
Triệu Giới vừa tới, còn chưa nói được hai câu đã bị nàng đuổi về, vừa bất đắc dĩ lại vừa bị đả kích. Hắn cầm lấy bàn tay đang rũ xuống bên hông của nàng, kéo nàng đi tới cuối đường: “Muội đi theo ta”.
Bàn tay to ấm áp dùng sức nắm lấy tay nàng, Ngụy La giãy hai cái cũng không thoát ra được đành nhắm mắt theo đuôi hắn đi về phía trước.
Cứ như vậy thật làm Bạch Lam sốt ruột, Tĩnh Vương điện hạ định dẫn tiểu thư đi đâu? Trời tối như vậy, đi nơi nào cũng không thích hợp. Nàng ấy muốn gọi tiểu thư lại, lại sợ giọng mình quá lớn sẽ bị người khác nghe thấy, ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngụy La và Triệu Giới, đành luống cuống tay chân đuổi theo, thấp giọng gọi: “Tiểu thư… Vương gia, ngài muốn dẫn tiểu thư đi đâu?”
Triệu Giới dừng bước, xoay người nói với Bạch Lam: “Ngươi không cần đi theo, một lát nữa bản vương sẽ đưa A La về Phủ Anh Quốc Công an toàn”.
Bạch Lam chần chừ, nàng ấy thật sự không yên tâm để Ngụy La đơn độc đi với Triệu Giới. Đêm khuya yên tĩnh, vạn nhất ngài ấy làm chút gì đó, tiểu thư nhà nàng cũng không thể nào phản khảng lại được. Trong sạch của tiểu thư mới quan trọng, cho dù bọn họ đính hôn rồi, nhưng còn chưa thành thân, vẫn phải tuân thủ nam nữ hữu biệt.
“Tiểu thư…”
Ngụy La thấy Bạch Lam khó xử, lại nhớ tới lời dặn của Thường Hoằng và Tứ bá mẫu, trong chốc lát nàng cũng thấy do dự. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói với Triệu Giới: “Tĩnh Vương ca ca phải đảm bảo chỉ nói chuyện một lát thôi, muội liền đi theo huynh”.
Triệu Giới thấy bất an trong mắt tiểu cô nương, cũng biết hành động hôm nay của mình rất lỗ mãng, cũng hù nàng sợ rồi. Chỉ là lâu rồi hắn không gặp nàng, chỉ muốn nói với nàng vài câu, vì vậy cười cười gật đầu: “Được, bản vương chỉ nói vài lời thôi”.
Có được cam đoan của Triệu Giới, Ngụy La mới yên tâm, quay đầu nói với Bạch Lam: “Nhân lúc này không ai nhìn thấy, ngươi trở về viện trước. Nếu phụ thân hoặc Thường Hoằng có tới hỏi, liền nói ta không thoải mái nên ngủ trước rồi”.
Cuối cùng Bạch Lam gật đầu.
Triệu Giới nắm tay nàng, tiếp tục dẫn nàng đi tới cửa bên.
Hai bên đường là cây quế xanh um tươi tốt, một đường ngát hương. Triệu Giới đối với Phủ Anh Quốc Công dường như rất quen thuộc, con đường này ngay cả Ngụy La cũng không thường đi, hắn lại có thể như ngựa quen đường cũ mà đi tới cửa hông, dọc theo đường đi cũng không bị ai phát hiện. Trong lòng Ngụy La đang buồn bực, đưa tay ra liền thấy ở cuối đường có một thị vệ mặc áo xanh đang đứng thẳng, không phải là Chu Cảnh, mà là Dương Hạo rất lâu rồi nàng không thấy mặt. Dương Hạo cung kính hành lễ với Triệu Giới: “Vương gia”.
Triệu Giới gật đầu, dẫn Ngụy La ra ngoài cửa.
Dương Hạo xoay người khóa cửa lại, động tác lưu loát liền mạch.
Sao bọn họ lại quen thuộc nơi này như vậy? Ngụy La thật sự hiếu kỳ.
Ngoài cửa là một chiếc xe ngựa có nắp màu xanh, Triệu Giới sớm đã chuẩn bị rồi, muốn dẫn nàng đi chỗ khác. Ngụy La gấp gáp hỏi: “Đại ca ca muốn dẫn muội đi đâu?”
Hai tay Triệu Giới dịu dàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôm nàng lên xe ngựa, chính hắn cũng leo lên, thay nàng nhấc rèm vải lên: “Đi Vạn Viên Lâu ngắm trăng được không?”
Vạn Viên Lâu nằm trong Thịnh Kinh Thành, tổng cộng có tám lầu cao, kiến trúc tinh mỹ, góc mái cong cong vểnh lên, là một chỗ ngắm cảnh rất tốt. Bình thường có vô số thi nhân, khách quý tới đó đối thơ, hôm nay là trung thu, người tụ tập ở chỗ đó chắc còn nhiều hơn bình thường.
Ngụy La nghĩ nghĩ, cũng rất phối hợp gật đầu một cái: “Được”.
*** *** ***
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, khung cảnh hai bên đường lướt nhanh qua xe.
Ngụy La ngồi trong xe ngựa, thân thể đổ vào gối lớn thêu tơ vàng tơ bạc trong xe, cả người co thành một đoàn, ôm bụng không nói lời nào.
Lúc này Triệu Giới mới thấy rõ gương mặt nhỏ của nàng trắng bệch, lúc nãy ở trong đình viện, xung quanh tối đen như mực, hắn căn bản không nhìn rõ được mặt nàng, chỉ có thể cảm giác được nàng có chút mệt mỏi. Lúc nãy Triệu Giới cho rằng nàng sợ bị người ta phát hiện, nhưng bây giờ nhìn lại có lẽ hoàn toàn không phải như vậy. Triệu Giới ôm nàng qua, đặt nàng trên đùi mình, dè dặt nâng mặt Ngụy La lên hỏi: “A La, sao vậy? Muội không thoải mái ở đâu?”
Ngụy La vốn không muốn nói cho hắn biết, dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nói ra lại càng khiến nàng thẹn thùng. Nhưng nàng thực sự nhịn không được, bụng đau vô cùng, đặc biệt là lúc nãy lại bị hắn kéo đi một đoạn, chỉ cảm thấy thân thể như rơi rớt theo mỗi bước chân, lúc này thì như tiến vào hầm băng rồi. Nàng chôn đầu trong lòng Triệu Giới, giọng khàn khàn nói: “Tĩnh Vương ca ca, bụng muội rất đau”.
Triệu Giới giật mình, rất nhanh cũng hiểu được là chuyện gì.
Triệu Giới vô thức nhìn xuống bụng nàng, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, xoa xoa nốt ruồi đỏ thẫm trên mi tâm nàng, hỏi: “Lúc nãy vì sao không nói cho ta biết?”
Nói cho ngươi biết thì chúng ta sẽ không ra ngoài sao?
Ngụy La oán thầm trong lòng. Nàng nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run, hỏi ngược lại: “Nói cho Đại ca ca biết sẽ hết đau sao?”
Đúng là tiểu hài tử cưỡng từ đoạt lý.
Triệu Giới hết cách với nàng, cãi cọ chuyện này cũng không có gì tốt, hắn đành nghĩ biện pháp khiến nàng thoải mái hơn. Triệu Giới để nàng nằm ngang, đầu gối lên chân hắn, ở phương diện này hắn cũng có chút kiến thức, vì vậy tay hắn theo vạt áo dưới tiến vào bên trong, để lên bụng nàng, đầu ngón tay vừa vặn chạm vào lỗ rốn nho nhỏ.
Ngụy La cả kinh, lui người về sau né tránh: “Đại ca ca làm gì?”
Triệu Giới bật cười, có lẽ là hắn cảm thấy bộ dáng hoảng hốt lo sợ của nàng rất đáng yêu, cực kỳ giống như con sóc nhỏ bị dọa sợ. Hắn giải thích: “Muội yên tâm, ta đồng ý với muội rồi, sẽ không lộn xộn. Lòng bàn tay ta rất nóng, xoa xoa liền hết đau”.
Ngụy La bán tín bán nghi, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Cũng không cho sờ loạn”.
Triệu Giới nhịn cười, nhẹ gật đầu.
Lúc này Ngụy La mới buông lỏng cảnh giác.
Không tới một lát, quả thật như Triệu Giới nói, độ ấm từ lòng bàn tay hắn thật sự khiến cơn đau của nàng dịu đi rất nhiều. Ngụy La giật giật, đã quên nam nhân bên cạnh nàng là người không chịu được khiêu khích, nàng cầm tay hắn dời dời xuống dưới: “Bên trong cũng đau”.
Thân thể Triệu Giới cứng đờ, rũ mắt nhìn tiểu cô nương đang nằm trên đùi hắn. Sắc mặt của nàng lúc này tốt hơn lúc nãy nhiều, không còn vẻ tái nhợt, vẻ mặt lại thẳng thắn, không chút nào biết rõ hành động của nàng khảo nghiệm hắn thế nào. Hồi lâu sau, Triệu Giới cong môi: “A La”. Lúc mở miệng ra nói, Triệu Giới mới phát hiện giọng hắn khàn khàn lạ thường.
Ngụy La ân nhẹ một tiếng.
Triệu Giới nói: “Cứ tiếp tục như vậy, Đại ca ca có khi không có cách nào chỉ nói với muội vài câu”.
Ngụy La đầu tiên là sững sờ, rất nhanh liền hiểu ý tứ trong lời của hắn, mặt nàng đỏ hồng, đem tay hắn từ trong người kéo ra, ngồi thẳng người dậy, có chút tức giận, quả nhiên là có thành thật hơn.
Triệu Giới khàn giọng cười nhẹ, thuận tay sửa lại y phục của nàng, lại hỏi: “Bụng khá hơn chút nào chưa?”
Ngụy La gật gật đầu: “Không còn đau như lúc nãy”.
Triệu Giới ngắm nhìn nàng, lại nói: “Nếu còn đau, chúng ta không cần đi Vạn Viên Lâu nữa, ta đưa muội về Phủ Anh Quốc Công trước, ngày khác lại đi”.
Ngụy La chớp mắt mấy cái, có chút không tin được lời hắn nói. Bọn họ lâu như vậy mới gặp nhau, nàng còn tưởng hắn rất muốn ở cạnh nàng.
Triệu Giới cũng đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu ᴆụng vào trán nàng một cái, giọng nói thong thả: “Đứa ngốc, cho dù bản vương muốn gặp muội, nhưng còn lo lắng cho thân thể của muội hơn”.
Ngụy La có chút cảm động chăm chú nhìn Triệu Giới, nàng hành động cực nhanh, không báo trước mà ghé mặt lại gần sát hôn lên má hắn: “Vậy chúng ta không đi Vạn Viên Lâu nữa, muội muốn ăn bánh củ sen hoa quế của Ngự Hòa Lâu, Đại ca ca mua cho muội, sau đó chúng ta về Phủ được không?”
Triệu Giới xoa xoa mặt, nơi đó còn lưu lại hơi ấm của nàng. Những lúc thế này, nàng nói gì Triệu Giới hắn cũng đều nghe theo, vì vậy mỉm cười nói: “Được”.
*** *** ***
Triệu Giới kêu Dương Hạo đổi phương hướng, đi Ngự Hòa Lâu ở thành tây.
Không lâu sau xe ngựa dừng trước cửa Ngự Hòa Lâu, Triệu Giới đi xuống, bóng lưng dần dần hòa vào đám người, còn Ngụy La ở lại chờ trong xe ngựa.
Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng người trên đường vẫn rất nhiều, tiếng động ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, có vẻ mọi người sẽ vui chơi suốt đêm. Khắp nơi trên đường bày bán nhiều loại hoa đăng cũng như bánh trung thu, hoa đăng đủ sắc màu treo hai bên đường chiếu rọi cả một khoảng trời. Nếu lúc này Ngụy La và Triệu Giới cùng nhau đi tiếp, khẳng định kiểu gì cũng sẽ gặp người quen, lúc đó truyền tới tai Anh Quốc Công hoặc Ngụy Côn, đối với nàng không có chỗ nào tốt.
Cho nên vẫn là ở trong xe ngựa an toàn hơn.
Ngụy La nhấc rèm xe tối màu lên, nhìn theo hướng Ngự Hòa Lâu, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Nàng đang muốn buông màn xe xuống, vừa vặn có mấy người đi ra khỏi cửa Ngự Hòa Lâu. Đi đằng trước là một phụ nhân mặc áo lĩnh vân màu đỏ nhạt thêu hoa văn như ý, đi theo sau là hai thị nữ mặc trang phục nước hồ. Vị phụ nhân kia đi không nhanh, nghiêng đầu nói chuyện với thị nữ bên cạnh, hoa đăng sặc sỡ nhiều màu xung quanh chiếu vào mặt bà ta, khiến nàng không nhìn rõ được ngũ quan của bà. Tuy là như thế, nhưng phụ nhân này vẫn khiến người ta cảm nhận được dung mạo xinh đẹp, thướt tha thùy mị của bà.
Phụ nhân quay đầu lại, ánh mắt A La và bà ta chạm vào nhau.
Ngụy La đối với những người không quen biết không có để tâm gì nhiều, chỉ nhìn một cái, liền dời mắt đi.
Ngược lại, vị phụ nhân kia sau khi nhìn thấy nàng, thân mình bà ta liền cứng đờ.
Mãi cho đến khi Ngụy La hạ rèm xuống, bà ta vẫn không nhúc nhích.