Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi - Chương 06

Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

Chương 6: Về sau phụ thân sẽ bảo vệ con

Ngụy Côn sửng sốt, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khi*p sợ hỏi: "Sao A La lại nói thế? Phu nhân sao có thể bán con đi? Bà ấy không phải mang con đến hộ quốc tự dâng hương sao, bà ấy đâu rồi?" Nói xong nhìn chung quanh một vòng, không thấy được bóng dáng của Đỗ thị, mày cau lại thật chặt: "Sao chỉ có một mình con trở lại?"
Nha hoàn đưa Ngụy La đến phòng khách ngập ngừng nói: "Tứ tiểu thư được một người thị vệ đưa về... Lúc ấy bên cạnh không có người khác, chỉ có một mình Tứ tiểu thư."
Đỗ thị đưa nàng ra ngoài, nay lại chỉ có một mình nàng trở về. Mặc kệ nói như thế nào, đều là Đỗ thị không chăm sóc tốt Ngụy La. Sắc mặt Ngụy Côn thật sự không tốt, A La còn đang thút thít rơi lệ, nước mắt thấm ướt áo ông, làm ông đau lòng không thôi, ngồi xổm xuống ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của A La ôn nhu hỏi: "A La nói thật rõ cho phụ thân biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tên hộ vệ kia là ai, phu nhân đâu?"
Bên cạnh, sắc mặt của Ngụy Thường Hoằng cũng không tốt, tỷ tỷ của hắn khóc, nhưng hắn lại không biết chuyện gì. Hắn muốn bước lên an ủi nàng nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay đang thả lỏng bên người của Ngụy La, càng nắm càng chặt, "A La..."
Ngụy La khóc thật đáng thương, không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng, nàng vừa gạt lệ vừa nói không ngừng: "Phu nhân mang con lên núi dâng hương, trên đường về đi vào một khu rừng, trong rừng có hai người... Kim Lũ tỷ tỷ nghe được, phu nhân nói muốn đem con bán cho bọn họ..."
Nàng đem chuyện xảy ra sáng nay kể lại hết, kể từng chuyện, một đứa bé sáu tuổi, nhưng cách kể lưu loát, mỗi một câu đều nhắm thẳng vào Đỗ thị. Đỗ thị có qua lại với bọn вυôи иgườι, Đỗ thị chuẩn bị mê dược làm bọn họ ngất xỉu, Đỗ thị nhào đến ςướק nàng... Nàng càng khóc càng thương tâm, cuối cùng vừa bất an lại vừa sợ hãi hỏi Ngụy Côn: "Phụ thân, có phải A La đã làm sai chuyện gì? Cho nên phu nhân mới không cần con, phụ thân cứ nói với A La nói, A La có thể thay đổi..."
Sắc mặt của Ngụy Côn đen giống như đáy nồi, ngón cái lại ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng đầy thương yêu: "A La không hề làm sai chuyện gì, A La vẫn là nữ nhi bảo bối của cha."
Vừa dứt lời, Ngụy Tranh đứng ở cửa nghe được từ đầu tới đuôi tức giận hô to: "Ngươi nói bậy! A nương ta không hề làm như thế, a nương không phải người xấu, ngươi lừa phụ thân!"
Ngụy Tranh mặc dù năm tuổi, nhưng mơ hồ nghe hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Ngụy La đang mách lẻo với phụ thân, Ngụy La nói a nương làm chuyện xấu. Nàng thấy phụ thân dường như rất tức giận, lát nữa nhất định sẽ trách phạt a nương, nàng theo bản năng biết bảo hộ nương của mình, không thể để cho mưu kế của Ngụy La thực hiện được.
Chuyện này Ngụy Tranh đúng là không biết, Đỗ thị giấu nàng, lén lút an bày xong tất cả. Một ngày trước khi lên đường, Ngụy Tranh vừa khóc vừa náo loạn muốn Đỗ thị mang theo nàng cùng đi đến Hộ quốc tự, còn nói Đỗ thị bất công, chỉ mang theo Ngụy La không mang theo nàng. Đỗ thị bất đắc dĩ đành phải nói cho nàng rằng, chỉ cần nàng nghe lời, từ nay về sau là có thể sẽ không còn được gặp lại Ngụy La, nàng suy nghĩ thật lâu, gật gật đầu đồng ý.
Ngụy Tranh cùng Ngụy La từ trước đến nay không hợp, tính tình của Ngụy Tranh rất giống Đỗ thị, tranh cường háo thắng, có làm cái gì cũng nhất định phải là số một, phải xuất sắc hơn bất kì ai. Cho nên mỗi khi Anh quốc công khích lệ Ngụy La, trong lòng nàng cho tới bây giờ đều không phục.
Ngụy La làm sao tốt hơn nàng? Vì sao tất cả mọi người thích nàng ta? A nương nói Ngụy La không có nương, là một đứa con hoang, nàng đem những lời này đều lặng lẽ nhớ ở trong lòng, cho nên nàng vẫn luôn cho rằng thân phận của Ngụy La thấp kém hơn nàng, nay gặp Ngụy Côn lại đang dỗ dành Ngụy La, càng thêm giận dữ.
Ngụy Tranh tiến lên, chuẩn bị đem A La kéo ra khỏi vòng tay của Ngụy Côn, lớn tiếng nói: "Ngươi nói dối, ngươi là kẻ lừa đảo!"
Nhưng mà nàng vẫn chưa kịp ᴆụng tới xiêm y của Ngụy La, đã bị Thường Hoằng đẩy ra, lảo đảo hai cái không đứng vững, bùm ngã ngồi dưới đất.
Thường Hoằng vững vàng đứng che chở ở trước mặt Ngụy La, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì nghiêm túc, mắt lộ ra ánh sáng lạnh: " Không được ᴆụng vào Ngụy La!"
Ngụy Tranh chưa từng gặp Thường Hoằng hung hãn như thế này, nàng bình thường luôn gọi hắn là "Ngụy Thường Hoằng, Ngụy Thường Hoằng", chưa bao giờ kêu hắn một tiếng Lục ca ca. Bởi vì Ngụy Tranh chưa từng xem hắn như ca ca, chứ đừng nói chi là tôn kính hắn. Nhưng bây giờ, nàng nhìn gương mặt hung hãn của Thường Hoằng, trong lúc nhất thời lại có chút khi*p đảm. Tầm mắt vừa chuyển, gặp Ngụy Côn đang trấn an Ngụy La nức nở khóc kể, hoàn toàn không hề chú ý đến tình trạng hiện giờ của nàng ta, nàng ta cảm thấy mất mát, miệng bẹt ra, bật khóc inh tai.
*
Ngụy Côn thật vất vả mới đem Ngụy La dỗ yên, bảo nha hoàn Kim Các ôm nàng trở về phòng nằm trong chốc lát.
Kim Các vừa đi đến gần nàng liền ôm chặt cổ Ngụy Côn không buông tay: "Không cần nàng ta!"
Kim Các cứng ở nguyên chỗ, hơi có chút luống cuống chân tay.
Những việc mà Kim Từ và Kim Các làm ở kiếp trước rành rành trước mắt, chỉ cần vừa nhìn thấy các nàng, Ngụy La sẽ nhớ tới hình ảnh mình bị Đỗ thị siết chặt cổ. Nàng hận tất cả mọi người có mặt trong lúc đó, càng hận Kim Từ cùng Kim Các vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Lúc này bọn họ đã bị Đỗ Thị mua chuộc, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng bọn họ nữa, nhất định phải tìm một cơ hội, cho hai người này một bài học thích đáng.
Nô tài không trung với chủ, có giữ trong tay cũng vô dụng.
Ngụy Côn nghĩ rằng bởi vì nàng quá sợ hãi, cho nên không dám cho ai đến gần, vì thế cực kì chiều chuộng những yêu cầu của nàng: "Được, được, không cần nàng ấy, để phụ thân ôm con qua."
Bên trong cánh cửa gỗ được chạm trỗ hoa văn tinh xảo, là một chiếc trường kỷ dài bằng gỗ lim. Ngụy Côn đem nàng đặt nhẹ nhàng lên giường, xoa đầu của nàng: "A La ngồi ở nơi này trong chốc lát, muốn ăn cái gì cứ nói với phụ thân, phụ thân sẽ cho người đi chuẩn bị."
Ngụy La mệt mỏi suốt một ngày, trừ bỏ buổi sáng ăn một chén hoành thánh nhỏ ra thực sự không có gì trong bụng. Cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi không ít, bụng đương nhiên đói, nàng đưa mắt nhìn Thường Hoằng đến nay vẫn nhớ rõ món ăn mà hai người đều thích: "Phụ thân, bánh chiên giòn, cá hấp."
Ngụy Côn trong lòng có tâm sự, cười miễn cưỡng: "Được, được, cha cho người đi làm ngay."
Sau khi ông rời đi, dặn dò nha hoàn đến phòng bếp chuẩn bị hai món ăn này, ngoài ra làm thêm món gà bát bảo, và tôm chiên đậu hủ, cùng với món canh cá trích và mấy món điểm tâm ngọt tráng miệng. Ông mới từ Hàn Lâm Viện trở về, kỳ thật lúc này cũng chưa kịp dùng cơm trưa, nhưng ông không hề cảm thấy đói, thu xếp ổn thỏa hai hài tử trước, sau đó cho người đến Tùng viên, gọi hết tất cả những hạ nhân hầu hạ Đỗ thị gần đây nhất đến trước đại sảnh, quỳ hai hàng ngay ngắn chỉnh tề.
Những người này từng hầu hạ trước mặt Đỗ thị, chắc chắn sẽ biết chuyện ít nhiều, nhưng bọn họ ngậm miệng không nói, dung túng Đỗ thị làm như vậy. Nghĩ đến những người này hợp nhau hại A La, ông giận đến mức run tay.
Nha hoàn bưng lên một bình trà Bích Loa xuân mới pha, ông cầm chén trà lên ném mạnh trước mặt đám hạ nhân đang quỳ, trà nóng bắn tung tóe đầy đất, ông nói: " Mỗi người đánh hai mươi côn, đánh thật mạnh!"
Bên dưới kêu rên không dứt, bọn hạ nhân kêu khóc bảo mình bị oan, bọn họ không biết gì hết.
Bọn họ cũng quả thật không biết, những chuyện Đỗ thị làm đều gạt bọn họ, chỉ có những ma ma và nha hoàn thân cận nhất mới biết chuyện. Nhưng Ngụy Côn đang cực kỳ giận dữ, không hỏi nguyên do, thậm chí không đợi Đỗ thị trở về hỏi cẩn thận, đã đem những hạ nhân ở Tùng viên phạt thật nặng.
Ở trong phòng, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng ngồi trên giường La Hán (1), nha hoàn dọn xong thức ăn liền đứng ở một bên, hầu hạ hai đứa nhỏ dùng bữa.
Ngụy La gắp một miếng bánh phù dung (2), ăn được một nửa thì phát hiện Thường Hoằng không động đũa, chỉ yên lặng nhìn nàng. Ngụy La cũng không vội ăn, buông đũa, chống má hỏi: “Thường Hoằng, sao đệ không ăn? Nhìn tỷ có thể no bụng sao?”
Thường Hoằng không thấy đói bụng, lúc nãy hắn nghe những lời A La nói, tâm tình càng thêm khi*p sợ. Ngụy Thường Hoằng trưởng thành sớm so với bạn cùng lứa, cho nên nghe xong cũng hiểu đại khái sự việc, cũng biết kẻ вυôи иgườι mang ý nghĩa gì. Hắn tuy không thân cận với Đỗ thị, nhưng bình thường vẫn tôn kính bà, xem bà như trưởng bối, vạn lần không ngờ bà ta sẽ hại A La như vậy!
Thường Hoằng mím môi, trịnh trọng nói: “A La, về sau đệ sẽ bảo vệ tỷ!”
Ngụy La đang gắp đồ ăn liền dừng lại, sững sờ ngẩng đầu nhìn Thường Hoằng. Những lời này trước kia nàng không có cơ hội nghe được, mặc dù Thường Hoằng thật khiến nàng cảm động, nhưng mà Thường Hoằng cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi! Nàng tốt xấu gì cũng đã sống hơn mười mấy năm, nói nàng bảo vệ hắn cũng không sai đâu!
A La sớm đã không còn bộ dáng khóc lóc thảm thiết ôm lấy Ngụy Côn như lúc nãy, nàng gắp miếng gà hồ lô (3) đưa tới trước mặt Thường Hoằng, cười híp mắt: “Đệ còn nhỏ hơn tỷ, làm sao bảo vệ tỷ đây?”
Thường Hoằng nổi nóng, ngẩng đầu giải thích: “Chỉ nhỏ hơn một canh giờ!”
Nha, cho dù vậy vẫn là nhỏ hơn. A La không so đo với hắn, đôi đũa gắp thịt gà nãy giờ mỏi nhừ lung lay: “Đệ có ăn hay không? Không thì tỷ ăn hết!”.
Thường Hoằng đương nhiên ăn, há miệng ngậm lấy, nhai nhai rồi nuốt xuống. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn nói: “Nha hoàn nói có một thị vệ đưa tỷ về, người đó là ai?”
Chuyện này ngay cả Ngụy Côn cũng không để ý, không ngờ Thường Hoằng vẫn còn nhớ tới bây giờ.
Ngụy La nghĩ nghĩ, giải thích cũng không thể giải thích rõ, vì thế nàng chỉ nói một câu: “là một người tốt bụng ngẫu nhiên đi qua, thuận tiện cứu tỷ về!”
Nói như vậy coi như cho Chu Cảnh một cái tiện nghi, hắn ta căn bản không có cứu nàng, chẳng qua chỉ muốn đem nàng về cho chủ tử của hắn xử lý thôi!
Thường Hoằng nghe xong cũng không hỏi nữa. Hai người ngồi trên giường La Hán ăn xong bữa cơm. Lúc nha hoàn tiến lên thu dọn chén đĩa, bên ngoài cũng đúng lúc truyền tới thanh âm thông báo Đỗ thị hồi phủ.
Cuối cùng cũng về rồi.
A La hứng trí bừng bừng nhảy xuống giường, chạy hai ba bước tới tấm bình phong đằng sau cửa, dán lỗ tai lên, bộ dáng thần bí vô cùng.
Thường Hoằng nghi ngờ đi theo nàng: “Tỷ lại muốn làm gì?”
A La quay đầu, ngón tay nho nhỏ trắng mềm dán lên cánh môi, ra dấu hiệu nhỏ tiếng: “Phu nhân về rồi…”
*** *** ***​
Đỗ thị sau khi hồi phủ vốn muốn trực tiếp đi Tùng Viên, có điều hạ nhân đứng chờ ở cửa nói với bà, Ngũ lão gia ở phòng khách chờ bà, nói Đỗ thị về thì tới phòng khách.
Đỗ thị cũng đã đoán trước được ít nhiều, khẳng định là nha đầu Ngụy La kia sau khi về đã tố cáo với Ngụy Côn. Ngụy Côn luôn yêu thương Ngụy La, nhất định tin lời nó, lúc này ông ấy chắc đang nổi giận muốn tìm bà để xử trí.
Tay Đỗ thị trong tay áo nắm chặt, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh, rồi ra dấu cho nha hoàn Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết hiểu ý, rất nhanh lặng lẽ rời đi, hướng hậu viên của Tam phòng - Lệ Viên mà đi.
Đi tới phòng khách cùng Đỗ thị còn có Kim Lũ và Diệp thị. Sau khi Ngụy La bị Chu Cảnh mang đi, hai người họ đuổi theo một đoạn, sau đó thì không đuổi kịp nữa. Đỗ thị vốn muốn Gi*t người diệt khẩu, dù gì cũng đang ở nơi hoang vu, như vậy vừa không có nhân chứng, lại còn diệt đi tâm phúc của Ngụy La, nhất cử lưỡng tiện. Đỗ thị nghĩ lại thì cảm thấy không thỏa đáng, Kim Lũ và Diệp thị đều ૮ɦếƭ, sẽ càng chứng minh bà ta có tật giật mình, đến lúc đó không thể nào nói rõ sự việc được.
Cho dù thế nào đi nữa, Đỗ thị cũng tuyệt không thể thừa nhận mình có tâm tư hãm hại Ngụy La. Chỉ cần bà một mực chắn chắn rằng Kim Lũ và Diệp thị nói bậy, thì Đỗ thị bà vẫn còn cơ hội cứu vãn!
Cho dù suy nghĩ cặn kẽ, nhưng Đỗ thị vừa vòng qua khúc quanh dát đá ngọc bích, nhìn thấy hạ nhân quỳ đầy trước cửa phòng khách, chân bà ta lập tức mềm nhũn, có chút muốn rút lui.
Xem ra lần này Ngụy Côn thật sự muốn xử trí mọi việc cho ra lẽ!
Tính tình Ngụy Côn tuy ôn hòa, khoan dung, rất ít khi trừng phạt hạ nhân; nhưng hiện tại trên người đám hạ nhân đều có vết thương, nhìn qua liền biết vừa mới chịu trừng phạt. Đỗ thị nắm chặt tay Đậu ma ma đang đi bên cạnh, hít sâu một hơi: “Ma ma… sợ rằng hôm nay ta không thể toàn thây trở ra…”
Đậu ma ma là ma ma Đỗ thị mang từ nhà mẹ đẻ sang, từ nhỏ đã chiếu cố bà, cũng đối với bà nghĩa trọng tình thâm. Có điều Đậu ma ma này là người hẹp hỏi, thích bạc lại xảo quyệt, việc Đỗ thị muốn bán Ngụy La đi, hơn nữa là chủ ý của người này. Ngô Chu và Vương thị cũng là do Đậu ma ma liên hệ.
Đậu ma ma an ủi Đỗ thị: “Phu nhân đừng sợ, tốt xấu gì ngài và lão gia cũng có năm sáu năm phu thê…”
Nói xong, hai người đã đi tới phòng khách.
Vẻ mặt Ngụy Côn lạnh lùng trồi trên ghế, thấy bà ta tiến vào, cũng không nói gì cả.
Đỗ thị bình ổn tinh thần, miễn cưỡng cười một cái, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra; Đỗ thị còn chưa mở miệng, Ngụy Tranh đang được nha hoàn ôm ở một bên khóc sướt mướt kêu: “A nương”. Nàng vẫy vẫy hai cái tay nhỏ, muốn được Đỗ thị ôm: “A nương, người chạy mau. Phụ thân tức giận, phụ thân muốn phạt a nương…”
Trong lòng Đỗ thị đau nhói: “Tranh tỷ nhi!”
Đỗ thị muốn tiến lên ôm lấy Ngụy Tranh, nhưng Ngụy Côn lạnh giọng phân phó: “Ôm Ngũ tiểu thư đi xuống!”
Nha hoàn nghe lệnh Ngụy Côn, lập tức ôm Ngụy Tranh đi; đi một khoảng xa rồi, tới tận hành lang có mái che bên ngoài, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Tranh.
Đỗ thị nghe thấy Ngụy Tranh khóc thương tâm, chỉ cảm thấy tâm đều nát vụ, không quản Ngụy Côn muốn làm gì, bà không nhịn được nói: “Lão gia sao có thể nhẫn tâm với Tranh tỷ nhi như vậy? Nó cũng là hài nhi của ông mà!”
Ngụy Côn nhìn bà, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Còn dám nói hai chữ này sao? Tranh tỷ nhi là nữ nhi của ta, A La không phải sao?” Ông dừng một chút, hít một hơi thật sâu, phẫn nộ nói: “Hôm nay bà mang A La đi đâu? Gặp ai?”
---------------------------------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói-------------------------------------------------------
Thường Hoằng: A La, về sau đệ sẽ bảo vệ tỷ.
A La:Tốt nha!
Triệu Giới: nam chủ còn không lên tiếng, ngươi ςướק đất diễn gì chứ??
Thường Hoằng: … A La, hắn là ai?
A La: Không quen, hình như có chút quen mắt.
Triệu Giới:….
--------------------------------------------------------------------------
Nhìn thấy mọi người nói thích A La, tâm tình A Nguyệt rất cao hứng. Bởi vì như vậy sẽ không ai cùng ta ςướק Thường Hoằng, ha ha ha (Chống nạnh cười to)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc