Chương 13: Cô Gái Lưu ManhTrợ lý Triệu chứng kiến cảnh tượng này từ đầu tới cuối, mặc dù trên mặt không dám có biểu cảm gì, nhưng ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày đã bán đứng anh ấy.Bởi vì Giang Ngộ nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh như băng qua kính chiếu hậu, trợ lý Triệu đành phải thu lại nụ cười của mình.
Ngồi ngay ngắn, nhìn về phía trước không chớp mắt, nghiêm túc lái xe.Làm trợ lý của Giang Ngộ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy bộ mặt này của Giang Ngộ, không biết làm sao và cũng không thể làm gì.
Khác một trời một vực với cái vẻ quyết đoán lạnh lùng bình thường của anh.Ai có thể nghĩ tới Tổng giám đốc Giang ở trong công ty nói một là một nói hai là hai, lúc dỗ dành bạn gái sẽ như thế này… Chân tay luống cuống?Nếu cảnh tượng này bị nhân viên nữ trong công ty nhìn thấy, nhất định sẽ òa khóc mất.
Trong công ty không biết có bao nhiêu nhân viên nữ chú ý đến Tổng giám đốc Giang, các loại mánh khóe thay nhau ra sân, chiến thuật mặc váy ngắn, chiến thuật cúc áo biến mất, chiến thuật lỡ tay đổ cốc cà phê… Tổng giám đốc Giang còn chẳng muốn nhìn thêm một giây một phút nào, thậm chí còn đuổi bỏ những nhân viên nữ có tư tưởng linh tinh.Lạnh lùng, không nể mặt mũi là tác phong làm việc của anh.Điều này khiến bây giờ trong công ty phần lớn nhân viên đều cho rằng Tổng giám đốc Giang chán ghét phụ nữ.Bọn họ nên đến đây mà xem, Tổng giám đốc Giang đâu có chán ghét phụ nữ, chỉ đơn giản bọn họ không phải người Tổng giám đốc Giang thích mà thôi.——Từ Vũ Ngưng mặt mày xám xịt quay về căn phòng trọ ở thành phố C.Phòng trọ không lớn không nhỏ, một trăm mét vuông bao gồm ba phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp, cô ấy và bạn trai thuê chung, trong phòng khách bày biện ghế sô pha nhìn có vẻ ấm áp nhưng khá rẻ tiền, trên tường là chiếc tivi 50 inch không cũ không mới.Có lẽ trong mắt người khác tất cả những thứ này được coi là một cuộc sống thoải mái, nhưng trong mắt Từ Vũ Ngưng, những thứ này chẳng qua chỉ là biểu tượng của sự nghèo khó.Cuộc sống như thế này cô ấy đã sống đủ rồi, sống quá mệt mỏi rồi.
Thế nhưng có cách gì khác chứ, hiện tại một tháng tiền lương của cô ấy cộng thêm tiền lương của bạn trai cô ấy còn chẳng mua nổi một chiếc túi hàng hiệu bình thường.Nếu như năm đó bố của cô ấy không phá sản, cô ấy vẫn là cô gái được mọi người ở thành phố C ngưỡng mộ, bây giờ cô ấy làm sao có thể bị loại phụ nữ hèn hạ đê tiện chế giễu chứ?Sự khác biệt của thiên đường và địa ngục, Từ Vũ Ngưng không chấp nhận được.Hơ hơ, chỉ là một nữ diễn viên tuyến dưới, cũng không kiếm được mấy đồng tiền, có điều chính là dựa vào thế lực của đàn ông mà làm mưa làm gió.Nếu như cô ấy tung video cô ấy quay được lên mạng, xem cô ta còn có thể cười ra tiếng nữa không?—Quay về biệt thự Quân Lâm.Lúc tắm rửa, Lâm Linh cảm nhận được cơn đau từ gót, cô cúi đầu kiểm tra một chút phát hiện đã chỗ da bị xước đã đỏ lên, dính nước nóng lại càng đau.Khoảng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Linh tắm xong mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm.Cô lục tung tìm rồi lại tìm khắp phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng của hộp thuốc y tế.Giang Ngộ tắm rửa xong bước ra ngoài, tóc sấy hơi hơi khô, đi vào phòng ngủ thì thấy căn phòng vốn sạch sẽ gọn gàng đã bừa bộn, mấy cái cửa tủ mở ra những ở nguyên tại chỗ mà không quay về vị trí ban đầu…Thấy cảnh tượng này, bệnh thích sạch sẽ của Giang Ngộ chợt phát tác.“Em đang làm gì thế?”Lâm Linh đang vùi đầu tìm hộp thuốc y tế nghe thấy giọng nói của anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ngộ đang đứng ở sau lưng cô, tâm trạng hơi buồn bực bỗng trở nên vui vẻ: “Anh tắm xong rồi à? Em đang tìm hộp thuốc y tế, anh để ở đâu thế, sao em tìm mãi vẫn không thấy?”Nghe thấy Lâm Linh nói đang tìm hộp thuốc y tế, Giang Ngộ lập tức nhìn một lượt trên người cô, không thấy có vết thương rõ ràng mới nói: “Em tìm hộp thuốc y tế làm gì? Chỗ nào bị thương?”“Gót chân ma sát bị xước rồi.” Lâm Linh thuận miệng nói một câu, tiếp tục quay người lại ngồi xổm xuống tìm trong ngăn tủ.Ánh mắt của Giang Ngộ hướng xuống, trông thấy gót chân trắng nõn nà của cô có một vệt đỏ rõ rệt hiện lên.Đưa tay ra, ngăn tủ thứ hai ở tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc y tế màu trắng vứt lên trên giường.“Ở đây, xoa xong thuốc làm phiền em dọn dẹp lại chỗ này như lúc ban đầu.” Giọng nói lãnh đạmLâm Linh tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy hộp thuốc y tế, vậy mà anh lại dễ dàng lấy ra như vậy.
Quay đầu lại nhìn những chỗ mình đã lục tung lên để tìm, đúng là một đống bừa bộn.
Với cái bệnh thích sạch sẽ của anh, đoán chừng đã sớm không nhìn nổi rồi.“Em sẽ dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.” Sau khi ngồi lên giường cô nói.“Nhanh lên.”Giang Ngộ nói thêm một câu thúc dục cô.Lâm Linh đang mở hộp thuốc y tế ra, ngón tay bỗng khựng lại, sau đó đóng hộp thuốc y tế lại.Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn cô, cố tình nũng nịu, “Em bị thương rồi.”Giang Ngộ mỉm cười nhẹ một tiếng: “Chỉ xước có tí da thôi.”Rõ ràng là không đồng tình với việc cô coi vết xước nhỏ xíu này là bị thương.Lâm Linh mắng anh một câu trong lòng.Với cái thái độ cứng rắn này của anh, nếu anh không quyền không thế, không có tiền, không có khuôn mặt đẹp trai, không có cơ bụng sáu múi, không có giọng nói êm tai, không có đôi chân dài, không có dáng người đẹp, không có…Thôi bỏ đi, cô càng nghĩ lại càng cảm thấy người đàn ông chất lượng như thế này, cho dù tính tình có tệ một chút thì cũng vẫn có thể nhẫn nhịn được.Nhưng cô không thể chịu đựng nỗi bực tức này.Vừa nghĩ cô vừa giơ tay ra, đẩy hộp thuốc y tế về phía anh, để lộ chiếc chân vừa dài vừa thon vừa trắng nõn, “Anh bôi thuốc cho em nhé?”Ánh mắt sáng như bóng đèn, tràn ngập mong đợi nhìn anh.Giang Ngộ không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt.
Đôi mắt thâm sâu không gợn sóng không dấu vết, từ trên xuống dưới nheo mắt nhìn cô, mặc dù không nói lời nào, nhưng từ trong ánh mắt của anh, Lâm Linh có thể hiểu được ý của anh.Em đang nói đùa?Lâm Linh không nói đùa, Giang Ngộ không lên tiếng cô cũng không hết bực.Từ trên giường đứng lên, đi hai bước đến bên giường, còn Giang Ngộ đứng ở phía trước mặt cô không quá 10cm.Anh rất cao, chiều cao 1m88 thế nên cao hơn cô rất nhiều.
Lâm Linh cao 1m65, cũng không phải quá thấp, nhưng bình thường có đi giày cao gót thì lúc đi ở bên cạnh anh cũng chỉ cao đến cằm của anh.Bây giờ cô đứng ở trên giường, giường cao mấy chục centimet, cuối cùng cũng khiến cô cao ngang anh, thậm chí Lâm Linh còn cao hơn anh vài centimet.Lâm Linh nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cong lên cười ngọt ngào, giơ đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đung đưa.“Được không, anh?”Chiếc váy ngủ tơ lụa cũng đung đưa theo động tác của cô, đôi tay ôm cổ anh rất nhanh đã buông ra.“Không được.”Giang Ngộ gỡ tay cô trên cổ anh ra, lãnh đạm nói.Lâm Linh: “…”Mỹ nhân kế không dùng được sao?“Hử? Thật sự không được sao?” Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi vuốt khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh hắn, cuối cùng dừng lại ở sống mũi cao cao.“Nhưng mà nếu không phải vì anh, em cũng sẽ không đi một đoạn đường xa như vậy, nếu như anh đến đón em sớm một chút thì chân em cũng sẽ không bị xước? Đúng không?”Những lời có tình có lý như thế này, Lâm Linh nói rất chắc nịch.Giang Ngộ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn cô một cái: “Em thật sự là không phụ sự mong đợi của mọi người, rất biết trả đũa.”Lâm Linh: “…”Lời này của anh có ý gì? Không phải là lúc anh gọi em là công chúa nhỏ bé nữa đúng không? Anh cứ như thế này thì anh rất dễ mất em đó, em nói cho anh biết?Anh mới là Trư Bát Giới trả đũa!Cuối cùng Giang Ngộ vẫn là ngồi xuống bên giường, mở hộp thuốc y tế ra.
Lâm Linh ngồi xuống bên cạnh anh, rất tự giác gác hai chân lên chân của anh.Giang Ngộ lấy tăm bông nhúng vào thuốc sát trùng, bôi vào gót chân nhỏ nhắn của Lâm Linh, sau đó lấy tăm bông bôi thuốc cho Lâm Linh.Lâm Linh cử động.Tay của anh nắm chặt hơn, giọng nói không kiên nhẫn: “Không được nhúc nhích.”“Không phải, cúc áo tuột rồi, em muốn đóng cúc áo lại cho anh.” Lâm Linh duỗi ngón tay ra chỉ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, lên tiếng giải thích.Giang Ngộ nhìn về phía cô chỉ, không nói gì, sau đó lấy miếng dán urgo trong hộp thuốc y tế dán lên gót chân cô.“Xong rồi.”“Ờ, vậy em đóng cúc áo cho anh.” Lâm Linh lập tức thu lại chân của mình, quỳ gối trên giường, cơ thể hướng về phía trước, ngón tay chạm tới cổ áo của anh.Một lát sau, căn phòng vang lên giọng nói khàn khàn của Giang Ngộ.“Em là cô gái lưu manh?”“Làm sao thế?”Là giọng nói vô tội của Lâm Linh.Giang Ngộ bỏ cái tay không ngoan ngoan của cô trong áo ra, “Em giúp anh đóng cúc áo như thế này sao?”Nghe thấy vậy Lâm Linh chớp chớp mắt.Ánh mắt từ trên mặt anh nhìn xuống, vừa nãy chỉ có một cái cúc bị tuột ra còn bây giờ đã có mấy cái cúc tuột rồi, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng với cơ bụng lúc ẩn lúc hiện… Một phút trước, trước khi Giang Ngộ bỏ tay cô ra, tay của Lâm Linh đặt ở chỗ đó.Sau khi bị anh ngăn lại, Lâm Linh rút tay ra khỏi bàn tay của anh, vừa giả vô tội vừa được nước lấn tới.Hai tay đặt ở hai bên người anh, ngồi quỳ chân trên giường, cúi đầu xuống hôn lên cơ bụng săn chắc của anh.Sau khi cô cúi đầu, áo ngủ trước иgự¢ đung đưa, sáng chói mắt.Hai mắt Giang Ngộ cuồn cuộn sóng vỗ, ánh mắt khó có thể nhận ra.Một tay dùng sức Ϧóþ lấy eo của cô, ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Quyến rũ anh?”Tóc của Lâm Linh dài tới eo, ghé vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh cười vui vẻ, giống như con yêu tinh nhỏ hút hồn người: “Ừm.”