Chương 5: Dẹp Phản Loạn 1Quán bar.
“Thanh Lạc” là quán bar nổi tiếng nhất thành phố C, ngưỡng cửa cực cao, đại gia bình thường dù có tiêu phí cực cao cũng khó mà được làm hội viên.
Hội viên thưa thớt như thế 𬬬ã dẫn đến việc những người được làm hội viên Thanh Lạc thấy vinh hạnh.
Là ông chủ lớn đứng sau quán bar này, Châu Mạt đang uống rượu trong phòng riêng xa xỉ với anh em tốt của cậu ta.
Sau khi uống vài ly Châu Mạt cảm thấy nhàm chán, gợi ý người đàn ông đối diện cứ im lặng uống rượu mãi: “Anh em, hai chúng ta uống cũng chán, chi bằng tôi gọi vài cô em đến nhé? Vài ngày trước có vài ngôi sao nổi tiếng theo đuổi tôi muốn add Wechat, tôi không thương hoa tiếc ngọc add rồi, chưa trò chuyện với họ nữa, hom nay đúng lúc mời họ đến chơi, thế nào?”Giang Ngộ uống ly rượu trong tay rồi rót cho mình thêm một ly, giọng mất kiên nhẫn: “Kêu họ làm gì, phiền phức!”“Nhưng mà, hai chúng ta uống thôi hả?” Châu Mạt trêu chọc: “Tôi nói này anh trai, cậu bị vợ quản lý hả? Tôi nhớ là sắp hai năm rồi nhỉ, vẫn là người đó hả? Dù có đẹp đi chăng nữa cũng phải thấy chán chứ, cậu không định đổi em khác, cho cậu xem này trong điện thoại tôi xinh đẹp, ngây thơ, gan dạ, kiểu gì cũng có, ai mà chẳng mạnh hơn đồ diễn sâu kia? Chi bằng cậu lựa một người đi?”Sắc mặt Giang Ngộ không thay đổi, bình tĩnh: “Gần đây công việc kinh doanh không ổn định?”“Hả? Sao tự dưng lại quan tâm đến chuyện kinh doanh của anh em vậy, cũng được mà, không cần cậu quan tâm đâu?” Bỗng dưng quan tâm đến chuyện làm ăn của cậu ta, Châu Mạt không thể đoán anh đang nghĩ gì.
“Kinh doanh êm ấm còn bày trò làm gì?”“… Mẹ nó Giang Ngộ!”Châu Mạt khuyên bảo tận tình: “Người anh em, tôi lo lắng vì ai, chẳng phải vì cậu hay sao, có lòng khuyên cậu mà cậu đối xử với anh em vậy à?”“Nhưng mà tôi nói này, thế giới này ở đâu mà không có cỏ, còn cậu thì sao, thế giới này nhiều gái đẹp như vậy, giới giải trí một đống, cúi đầu cũng thấy mà ngẩng đầu cũng gặp, người sau ngoan hơn người trước, cậu nghe anh em khuyên đi không sai đâu, chia tay thì chia tay nhanh đi, để cô ta thành chó độc thân.
”Châu Mạt ríu rít bên tai anh, Giang Ngộ lười nghe.
Điện thoại trong túi reo, Giang Ngộ lấy điện thoại ra, click mở giao diện, thấy Lâm Linh gửi tin nhắn cho anh.
Click mở cuộc trò chuyện.
Lâm Linh: “Có phải anh nuôi chó ở ngoài không?”Giang Ngộ nhíu mày.
Cô lại ăn nói lung tung gì vậy?Vốn dĩ không định quan tâm cô nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn trả lời dấu chấm hỏi.
Châu Mạt nói một đống, nói xấu Lâm Linh đã đời, nói đến mức miệng lạt lưỡi khô, quay đầu nhìn thì thấy người này không hề nghiêm túc nghe, cầm điện thoại trả lời tin nhắn người ta.
Châu Mạt dò đầu qua xem anh đang nhìn gì, miệng nói: “Xem cái em gái…”Lúc này điện thoại Giang Ngộ nhảy ra hai tin nhắn, đều là tin nhắn Lâm Linh gửi.
Lâm Linh: “Em biết hết rồi, là cậu anh em tốt của anh đúng không?”Giang Ngộ: “??”Lâm Linh gửi tin nhắn thoại: “Châu Mạt này, từ cấp ba đã thích nhắm vào em, em đâu có trêu cậu ta, sao cậu ta lại ghét em như vậy.
Bây giờ cuối cùng em đã hiểu, cậu ta muốn ςướק bạn trai em, sao cậu ta lại xấu xa như vậy? Cậu ta ςướק ai cũng được nhưng tại sao lại ςướק bạn trai em, anh đừng ở bên cạnh cậu ta, cậu ta có rất nhiều lựa chọn nhưng em chỉ có anh thôi.
”Châu Mạt chưa kịp nói xong, sau khi nghe thì ngơ ngác. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNCảnh tượng lại xấu hổ.
…Châu Mạt chậm rãi quay đầu, nhìn Giang Ngộ: “Người anh em… Cậu nghe tôi biện hộ được không?”Giang Ngộ thả điện thoại xuống, nhìn Châu Mạt một cách sâu xa: “Tôi hiểu lòng cậu nhưng chúng ta không thể nào, cậu từ bỏ ý định đi! Súc sinh!”“Cút đi, ông đây thẳng cỡ nào chẳng lẽ cậu không biết, giải thưởng thẳng nam sắt như thép của thành phố C ông đây lãnh ba lần rồi nhé.
”“… Giải thưởng rách nát gì vậy?”“Ha ha tôi bịa chuyện.
”Giang Ngộ thấm thía nói: “…Quay về nói với bác muốn một cái đi.
”“Cút.
”“Lâm Linh này vu oan cho ông, còn nói cấp ba ông đây ghét cô ta, tôi vì ai, chẳng phải là bênh vực kẻ yếu hay sao?” Nói rồi bắt đầu kể lể: “Anh em tốt của tôi, cậu phải làm chủ cho tôi, cậu không thể để cô ta bôi nhọ tôi một cách tùy tiện như vậy được, mất thanh danh rồi sau này còn em gái nào tìm tôi nữa, nhà họ Chu chúng tôi con một ba đời, tôi muốn nối dõi tông đường nhà họ Chu.
”Giang Ngộ khinh thường: “Cút.
”—Hôm sau Lâm Linh không đóng phim, đến quán bar Châu Mạt tìm cậu ta.
Dám ςướק người đàn ông của cô, cô sẽ cho cậu ta thấy sức mạnh của bạch liên hoa.
Không ngỡ đến cửa đã bị người ta cản lại: “Xin lỗi cô, quán chúng tôi không phải hội viên không được vào.
”Lâm Linh ôn tồn giải thích: “Anh trai này, tôi là bạn của ông chủ các anh, anh xem…” Cô mở giao diện Wechat của Châu Mạt ra cho người giữ cửa xem.
Bảo vệ xem xét rất kỹ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có WeChat của ông chủ.
Cô cho tôi xem cái này cũng không có tác dụng gì, tôi chỉ nhận thẻ hội viên thôi, mời cô vui lòng đưa thẻ hội viên.
”Lâm Linh: … Không biết mà con quan sát suốt nửa ngày?Không còn cách nào khác, Lâm Linh đành phải gọi điện thoại cho Châu Mạt bảo cậu ta cho cô vào, vốn dĩ muốn vọt thẳng vào cho cậu ta một “tin dữ”, để cậu ta không kịp trở tay, không ngờ quán bar này lại có nhiều thứ vặt vãnh như vậy.
Gọi một lúc lâu, con rùa này vẫn không trả lời cuộc gọi của cô.
Cô đang xem xét xem có nên gọi điện thoại cho Giang Ngộ lấy thẻ hội viên của anh hay không thì một chiếc xe dừng trước cửa, hai người bước xuống xe.
Lâm Linh tập trung nhìn, chẳng phải nữ số hai của đoàn phim hay sao, lại thấy người đàn ông bụng phệ, mặt bóng dầu bên cạnh cô ta, bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện lần trước bạn cô nói cô ta ngủ với đoàn phim.
Vậy người bên cạnh cô ta là ai nữa?Mặc kệ thật giả, Lâm Linh cũng không muốn gặp họ, trước khi họ đến gần, Lâm Linh bước sang bên cạnh hai bước, rồi xoay người sang chỗ khác, thầm nghĩ cô ta sẽ không nhận ra đâu đúng không?Vốn dĩ cô ta là nữ số hai, Lâm Linh là nữ số năm, hai người không có nhiều cảnh quay chung với nhau, phim trường thỉnh thoảng gặp nhau thì chào hỏi, cũng không bao giờ liên lạc riêng.
Lâm Linh nghĩ rằng họ không nhìn thấy cô, đang định gọi cho nhóc con Châu Mạt đó thì nữ số hai Tôn Miểu Miểu nhìn thấy cô, kinh ngạc gọi Lâm Linh: “Lâm Linh, là cô hả, lâu rồi không gặp, dạo này sống ổn không?”Lâm Linh cười ngượng nghịu: “Cũng ổn, còn cô thì sao, vẫn ổn chứ?”“Lâm Linh biết nói đùa quá, anh thấy đúng không anh yêu?”Tôn Miểu Miểu siết chặt cánh tay mập mạp của người đàn ông bên cạnh, nói đùa với ông ta.
Người đàn ông bụng phệ cười phối hợp, đôi mắt híp gian xảo nhìn Lâm Linh chằm chằm, đầy rẫy ác ý: “Cô đây là?”Tôn Miểu Miểu vươn ngón tay ngọc ngà chỉ vào Lâm Linh giới thiệu: “Đây là diễn viên trong đoàn em, kỹ năng diễn xuất rất tốt nhưng không tốt số lắm, cứ diễn nha hoàn mãi, haiz…”Lâm Linh cười nhếch mép.
Cô cũng không tốt mấy đâu, nữ phụ ác độc chuyên nghiệp như cô mà dám chế nhạo tôi?Nghĩ đến gì đó, Tôn Miểu Miểu che đôi môi đỏ tươi một cách khoa trương: “Đúng rồi, sao cô lại ở đây, tại sao không đi vào? Không có thẻ hội viên à? Không thể nào?”Lông mi dài chớp chớp, không dám tin.
Lâm Linh chưa kịp lên tiếng, cô ta lại nói: “Anh yêu của tôi là hội viên bạch kim ở đây, nếu cô muốn vào, chúng tôi không ngại dẫn cô vào chung đâu.
”Lời trong lời ngoài không che giấu được sự đẳng cấp của mình, vừa cười nhạo Lâm Linh không có thẻ hội viên vừa muốn khoe bản thân mình.
Lâm Linh không chút nghĩ ngợi: “Vậy làm phiền hai người đưa tôi vào chung.
”Tôn Miểu Miểu cứng đời, vài vài giây sau mới nở một nụ cười miễn cưỡng, làm nũng với người đàn ông bên cạnh: "Anh ơi, anh thấy cô ta đáng thương chưa kìa, hay là mình đưa cô ta vào chung đi, được không anh?”Người đàn ông bóng dầu bên cạnh Tôn Miểu Miểu nở nụ cười, ánh mắt đáng khinh đánh giá Lâm Linh: “Đương nhiên có thể, cô gái xinh đẹp như vậy muốn đi theo tôi, là vinh hạnh của tôi.
”Người đàn ông đáng khinh cố tình trêu đùa Lâm Linh.
Nếu không phải Lâm Linh còn phải dựa vào ông ta để vào trong, cô sẽ lắc đầu mắng ông ta ngay tại chỗ: Kịch bản của ông cũ rích rồi.
Xét thấy nói ra sẽ bị mắng, Lâm Linh sáng suốt lựa chọn câm miệng, đi theo hai người vào trong.
Người canh cửa thấy Lâm Linh muốn ngăn lại nhưng cô vừa nói đi theo anh trai đằng trước thì thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ đúng tám chiếc răng, cung kính mời Lâm Linh vào.
Nhân viên này cũng giống như ông chủ, không phải thứ gì tốt lành.
Ngay sau khi bước vào quán bar, cô đường ai nấy đi, người đàn ông đáng khinh kia còn định add Wechat cô bị cô qua loa phớt lờ.
Cô trực tiếp tìm quản lý, mở Wechat điện thoại ra, tìm được số Wechat của Châu Mạt, nói với quản lý: “Ông chủ của anh ở đâu, đưa tôi đi tìm cậu ta.
"“…”Quản lý vừa nhìn là biết Wechat của Châu Mạt nhưng vẫn do dự không dám đưa cô đi.
Lâm Linh bảo anh ta yên tâm: “Tôi là bạn học của sếp anh, tìm anh ta có việc, gọi điện thoại không ai bắt máy nên mới bảo anh dẫn đường, anh yên tâm, tôi không phải cô gái theo đuổi làm phiền ông chủ anh đâu.
”Quản lý nhìn cô vẻ mặt bình tĩnh, không hề oán giận và trông có vẻ không hề nói dối.
Đưa Lâm Linh đến phòng riêng của Châu Mạt.
“Ở đây, mời cô.
”Nói xong vội vã chuồn đi, sợ bị cô liên lụy.
Lâm Linh mặc kệ anh ta, bày ra sắc mặt dữ tợn, đẩy cửa thật mạnh: “Châu Mạt…”Cánh cửa bật mở, hai người đàn ông bên trong quay đầu nhìn cô.
Không ngờ Giang Ngộ cũng ở đây.
Giọng Lâm Linh nhỏ lại, cô bỏ vẻ hung dữ trên mặt xuống, thay bằng nét dịu dàng: “Sao anh lại ở đây?”Giang Ngộ nhìn cô: “Lại đây.
”Lâm Linh ngoan ngoãn nghe lời, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, tự nhiên vòng tay ôm lấy anh, tựa vào vai anh, giọng bất bình: “Anh lại gặp cậu ta.
”“…”Giang Ngộ lười trả lời những vấn đề không hiểu nổi của cô: “Em đến tìm cậu ta làm gì?"Lâm Linh ăn ngay nói thật: “Em đâu làm gì, chỉ bảo cậu ta tránh xa anh ra.
”Lâm Linh vừa dứt lời, Giang Ngộ còn chưa kịp lên tiếng, Châu Mạt đã chen trước: “Mẹ nó, tại sao tôi phải tránh xa cậu ta? Chúng tôi gặp nhau thì sao, từ nhỏ chúng ta đã mặc chung một chiếc quần, cậu bảo tránh xa thì phải tránh xa à? Lâm Linh tôi cảnh cáo cậu, ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi đấy, hôm nay chúng ta tử chiến ở đây, cô ૮ɦếƭ tôi sống, ông đây liều mạng với cô!”Châu Mạt nói xong đắc ý nhìn Lâm Linh, mong chờ xem thử cô sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ thấy Lâm Linh lo lắng nhìn Giang Ngộ chằm chằm: “Anh em của anh dễ giận thật đó, chắc anh mệt lắm đúng không?”