Hồng Quốc Cường cũng xui xẻo, nạn nhân ૮ɦếƭ ở công trường, như vậy người nhà lão Phúc sẽ cho rằng đây là tai nạn lao động.
“Không nằm trong danh sách ở lại?” Hạ Thần Phong gõ bàn, “Ông có biết chuyện ông ấy bị bệnh không?”
Lưu Quốc Cường lắc đầu, nhìn bọn họ đầy vẻ nghi hoặc, “Bệnh gì?”
“Ung thư phổi giai đoạn cuối!” Tiểu Đao nói mà không ngẩng đầu lên, bởi vì cậu đã nhìn thấy hàng chữ này trên báo khám nghiệm tử thi. Hồng Quốc Cường chưa từng nghĩ đến kết quả này, sắc mặt ông chuyển sang màu trắng, “Cậu cảnh sát… Tôi... Tôi... Thật sự là tôi không biết chuyện này! Nếu như tôi mà biết, tôi nào dám dùng lão Phúc chứ! Ung thư phổi giai đoạn cuối? Haiz!”
Lão Phúc này đúng là hại người quá thể, bị ung thư phổi lại còn giấu giếm mọi người để được làm việc, bây giờ còn xảy ra việc liên quan đến mạng người, Hồng Quốc Cường gãi cái đầu trọc của mình, “Cậu cảnh sát, cậu cho tôi điếu thuốc với!”
Tiểu Đao ngẩng đầu lên nhìn qua Hạ Thần Phong, thấy anh không có phản ứng liền cầm một điếu thuốc đưa cho Hồng Quốc Cường, còn châm lửa giúp ông.
“Tôi quen lão Phúc hai mươi mấy năm rồi, ông ấy luôn theo tôi đi làm công trình, làm việc rất cẩn thận, cho nên bình thường có việc tôi liền đi tìm ông ấy. Lần này ông ấy nghe nói lương của Tinh Thần rất cao, nên đã tự xin đến làm, tôi nghĩ âu cũng là bạn lâu năm nên liền đồng ý, nhưng tôi nào biết ông ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi!”
Ngón tay kẹp điếu của Hồng Quốc Cường run nhẹ, hốc mắt cũng đỏ lên, dù sao cũng là bạn già nhiều năm, bây giờ cũng đã mất, nhưng ông không ngờ ông bạn già của mình lại mắc bệnh nặng.
“Bình thường nạn nhân có thù oán với ai không?”
Hồng Quốc Cường rít sâu một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói thuốc, “Tính khí lão Phúc có chút cứng rắn, cậu nói ông ấy đắc tội với người khác thì chắc là có, nhưng có lẽ là không đến nỗi phải Gi*t người chứ!”
“Ông viết danh sách ra đi.” Hạ Thần Phong đưa qua một tờ giấy, ý bảo Hồng Quốc Cường viết ra những người có thù oán với nạn nhân, đợi đến lúc ông viết xong, Hạ Thần Phong liền lấy lại tờ giấy, “Trước khi xảy ra án mạng, công trường của các ông có xảy ra chuyện gì không?”
Hồng Quốc Cường dừng hút thuốc sau đó gật đầu, “Chuyện này đều giấu giếm, không để bên ngoài biết... Cũng thật kỳ lạ, công nhân của công trường này đều đã gặp mấy lần, nhưng lần này không biết là chuyện gì, ba ngày hai bữa có người gặp chuyện, không phải bị chút thương tích nhỏ thì là đánh nhau cãi nhau... Tôi cũng nhức cả đầu.”
“Vì sao không báo cảnh sát?” Câu hỏi của Tiểu Đao khiến Hồng Quốc Cường sửng sốt, ông do dự một chút rồi mới mở lời, “Bởi vì không có mâu thuẫn gì lớn, cho nên đều lựa chọn giải quyết riêng, với lại đó cũng là quy tắc của chúng tôi, cố gắng giảm thiểu tin tức truyền ra ngoài, như vậy mới không ảnh hướng đến việc bán căn hộ sau này...”
Sau khi làm xong bản ghi chép lời khai của Hồng Quốc Cường, Hạ Thần Phong nhéo sống mũi của mình, lâm vào trầm tư.
“Anh Phong, xem ra năm nay chúng ta phải đón giao thừa ở trong cục cảnh sát rồi! Ôi! Cơm tất niên của em!” Tiểu Đao đã có linh cảm rồi, sự việc lần này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Kế hoạch đón năm mới ban đầu có lẽ đều bị đảo lộn hết rồi, “Trước tiên, sắp xếp lại những người có mâu thuẫn với nạn nhân, hung thủ ra tay độc ác như vậy, nếu như không có lý do, vậy thực sự phiền phức rồi.”
Quả thực, nếu đây là một lần Gi*t người tùy hứng, vậy hung thủ đã cảm nhận được cảm giác Gi*t người rồi, rất có khả năng sẽ gây án lần nữa. Dường như là nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đều không tốt, “Anh nói xem có phải là phong thủy có vấn đề không vậy, sao mà lúc nào trên công trường cũng có chuyện xảy ra…”
Không thể trách Tiểu Đao sẽ nghĩ như vậy, dù sao cậu cũng vừa mới bị tuyệt chiêu của Lục Dao dọa sợ, “Không được, em phải gọi điện cho Lục Dao, em rất tò mò, cô ấy làm thế nào mà tính ra được em sẽ gặp phải phiền phức!” Lúc nãy thẩm vấn nên cậu quên mất, bây giờ Tiểu Đao lại nhớ lại việc này, không nhịn được lấy điện thoại di động ra sau đó suy nghĩ một lúc, “Anh Phong, số điện thoại của Lục Dao là bao nhiêu ấy nhỉ?”
Hạ Thần Phong từ trên cao nhìn xuống Tiểu Đao, “Cậu tự đi mà tìm.” Nói xong anh liền đi mất.
Tiểu Đao là một người cố chấp, vì việc này mà cậu tìm bản ghi chép thông tin của Lục Dao trước đây ra, tìm thấy số điện thoại của cô, Tiểu Đao cẩn thận lưu vào điện thoại của mình, ghi tên là “Thần toán tử”.
Lục Dao đã sớm đoán ra được Tiểu Đao sẽ gọi điện đến. Đối với nghi vấn của cậu, Lục Dao chỉ nói một cách thần bí, “Đây là bí mật.” Thực ra khoảng thời gian này đuôi lông mày của Tiểu Đao hơi rối, mà gần cánh mũi lại mọc lên một cái mụn nhỏ, mấy điểm này đều là tướng hao tổn tài lộc. Nhưng Tiểu Đao là cảnh sát, khí thế trên người rất chính trực, cho nên việc hao tổn tài lộc này không gây ra nguy hiểm gì.
Có vài người lại cảm thấy mấy thứ càng thần bí càng là hấp dẫn người khác hơn, lúc này Tiểu Đao hoàn toàn phục Lục Dao rồi, “Được! Tôi phục rồi! Cô muốn gì, nói đi, chắc chắn Phương Phong Lợi này sẽ làm!”
Ở đầu bên kia điện thoại, tâm trạng Lục Dao rất tốt, “Trước hết cứ treo yêu cầu để đấy đã, nhất định tôi sẽ tìm anh đòi.”
Tập đoàn Tinh Thần xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Lý Bách về thành phố Bắc Kinh rồi thì cũng phải lập tức quay lại thành phố Tô, anh ta trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Hạ Thần Phong, anh ta ấn chuông cửa với vẻ rất tức giận.
Lý Bách đứng ở cửa nhấn chuông rất lâu, nhưng bên trong không có chút phản ứng nào, ngược lại còn đánh thức người ở nhà đối diện, “Anh đừng ấn nữa, muộn lắm rồi, đã mấy ngày người trong căn hộ này không về rồi.”
Lúc này Lý Bách mới gắt gao nắm chặt quả đấm, anh nhớ lại thói quen của Hạ Thần Phong, căn bản là khi chưa phá được án sẽ không về nhà, Lý Bách quay người mang theo cơn tức giận đã cố kìm nén đi đến cục cảnh sát.
Với việc vụ án bị lan truyền, cổ phiếu của Tập đoàn Tinh Thần đã có sự biến động, mảnh đất này là nước cờ đầu tiên của Tập đoàn Tinh Thần đánh vào hạng mục khu cư dân cao cấp ở thành phố Tô, giá trị được mong chờ vốn đang rất cao, nhưng bây giờ không chỉ xảy ra án mạng, hơn nữa còn có tin đồn nói rằng mảnh đất này rất không bình thường, công nhân làm việc ở đó đã xảy ra tranh chấp mấy lần.
Tin đồn như vậy khiến Tập đoàn Tinh Thần vốn đang đứng đầu liền bị những công ty cạnh tranh khác chèn ép, Lý Bách có dự cảm, nếu cứ mặc kệ việc này, thì cho dù dự án khu dân cư này được xây tốt như thế nào thì cũng sẽ bị hủy trong tay mình.
Nhớ đến lời này của mấy người ở bên trên nói với mình, Lý Bách liền cảm thấy trong lòng rối ren đến nghẹn, trên đường không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ mới đến được cục cảnh sát, may mắn là tối muộn, trên đường có ít xe cộ, nếu không chưa biết chừng sẽ gây ra chuyện lớn.
“Kít…” Tiếng phanh xe chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya. Hạ Thần Phong vốn đang ngủ chập chờn, tiếng bước chân cồm cộp trên hành lang làm anh tỉnh lại ngay lập tức.
Anh ngồi đậy, nhìn ra cửa, quả nhiên sau ba giây, cánh cửa bị một lực lớn mở ra. Lý Bách vốn ăn mặc chỉn chu chỉnh tề, nhưng lần này lại có chút khác thường, quần áo nhăn nhúm thế mà vẫn mặc, dưới cằm râu mọc lún phún, đầu tóc cũng rối bù. Anh ta đi vào văn phòng, nhìn những cảnh sát khác còn chưa tỉnh, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thần Phong, xuống giọng nói, “Ra ngoài nói!”
Hạ Thần Phong cầm áo khoác và bao thuốc đặt ở một bên lên, ở ngoài hành lang rất lạnh, lúc này toàn bộ cục cảnh sát đều rất yên tĩnh.