Không kịp nghĩ nhiều, buổi đấu giá từ thiện đã sắp bắt đầu, Lục Dao bị người kéo vào chỗ ngồi.
Hồng Đan nhìn Lục Dao ngồi chếch ở hàng ghế phía trước, nghiêng người nói, “Anh thật sự không đi gặp con bé một lần sao?” Cho dù là trong bóng tối thì người đàn ông đeo kính đen bên cạnh ông vẫn đeo kính đen.
“Thôi, chuyện gì phải đến sẽ đến, con bé bây giờ rất tốt, không cần phải đến quấy rầy nó.”
Giọng nói của Lục Sinh Nhất vốn khàn, cho dù là nói chuyện bình thường thì nghe cũng giống như ông khát khô lâu ngày vậy, bây giờ ông đã sắp không nhớ được năm đó Lục Dao là một cục bột như thế nào nữa rồi.
Nói cho cùng là bản thân ông nợ con gái mình, chỉ là lúc đó ông không thể tự quyết định được, có lẽ đây là số mệnh của ông rồi.
Hồng Đan rất không hài lòng với thái độ của Lục Sinh Nhất, chỉ là dù không hài lòng thì cũng chẳng có cách nào, đây là chuyện của nhà họ Lục. Ông chỉ có thể lắc đầu, “Anh đấy à, thật là... Haiz!”
Lục Sinh Nhất nghe thấy màn mở đầu náo nhiệt, chỉ cần cảm thấy con gái mình cũng ở trong đại sảnh này, ông liền cảm thấy trong lòng ngập tràn sự ấm áp.
“Anh hỏi thăm rõ ràng chưa, đúng là có món đồ đó không?” Ban đầu Lục Sinh Nhất không thích xuất hiện ở nơi này, chỉ vì nghe nói sẽ bán đấu giá đồ của bố mình ở đây nên ông mới đến.
Hồng Đan xem qua bản giới thiệu, giở đến một trang, “Đúng là có la bàn của ông Lục...”
“Tiện nhân bỉ ổi kia!” Lục Sinh Nhất cắn răng nói, “Cho dù thế nào thì tôi cũng phải mua bằng được.”
Những thứ khác ông đều có thể không cần nhưng đồ của bố thì ông nhất định phải lấy lại. Năm đó sau cuộc Phá Tứ Cựu*, ông lão Lục đã hủy đi rất nhiều thứ, chỉ để lại mấy thứ đồ đạc bên người. Bố của Lục Nhất Sinh trước đây luôn chơi chiếc la bàn này, chỉ là sau đó xảy ra mấy vụ việc làm cho chiếc la bàn này cũng biến mất.
(*) Phá Tứ Cựu: chỉ Trung Quốc phá bỏ bốn điều cũ: tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ.
Thực ra Lục Dao thường cảm thấy không biết phải làm sao trong những bữa tiệc thế này, vừa hay sau khi bắt đầu bán đấu giá, ánh đèn đều tối xuống. Nhìn thấy từng mặt hàng được bày ra, bỗng nhiên ánh mắt Lục Dao bị một chiếc la bàn hấp dẫn, chiếc la bàn đó trông có vẻ đã có độ tuổi nhất định rồi, cô rất ít khi nhìn thấy chiếc la bàn nào được bảo quản tốt như vậy.
Chỉ là so sánh với những đồ vật khác thì chiếc la bàn này có vẻ có chút vô dụng, cuối cùng nhà họ Hồng giành được với giá ba triệu tệ.
Vương Lam Phong và Vương Ba Đào cũng có mặt ở buổi bán đấu giá, người ta thường nói gặp kẻ thù là đỏ cả mắt, Hạ lão phu nhân mím chặt môi nhìn hai người đó. Bà nhìn thấy người nhà họ Vương liền thấy ghê tởm, đáng giận là con trai ngoan và con dâu mình đều bị bọn họ hại ૮ɦếƭ rồi.
Người nhà họ Vương nhìn thấy Lục Dao sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng cuối cùng họ cũng chỉ hung hăng liếc một cái rồi rời đi, nhưng mẹ con Thẩm Duyệt với sắc mặt khinh thường bỗng nhiên tiến lên.
“Hạ lão phu nhân, đã lâu không gặp.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tuy mẹ con Thẩm Duyệt chào hỏi Hạ lão phu nhân nhưng ánh mắt lại nhìn Lục Dao, trước đây họ chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ con bé đó ăn mặc một chút là có thể gặp người khác rồi.
“Một khoảng thời gian không gặp rồi cô Lục, trông cô xinh đẹp hơn rất nhiều nha.”
Lục Dao còn chưa mở miệng đáp lại sự khiêu khích của Thẩm Duyệt, Hình Kiều Kiều ở bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Thẩm Duyệt, cô bớt ra vẻ ở đây đi... Trong lòng mọi người đều biết hết, cô thấy anh rể tôi không để ý đến cô, bây giờ nhìn thấy chị dâu nhỏ liền khó chịu phải không...”
Bộ mặt giả dối của Thẩm Duyệt cứng đờ, cô ta khẽ cười, “Anh rể, chị dâu nhỏ?” Nói xong Thẩm Duyệt cười trào phúng, “Ha ha, Hình Kiều Kiều, cô đang tự tiến cử phải không? Mà nói đúng ra là tôi khinh thường Hạ Thần Phong.”
Sắc mặt Hạ lão phu nhân đanh lại, ban đầu bà còn cho rằng nhà họ Thẩm là nhà nhà có ăn có học, không ngờ rằng Thẩm Duyệt lại chẳng chẳng có chút văn hóa nào giống hệt như lời Tiểu Bạch nói với mình.
“Cô Thẩm, Kiều Kiều là cháu dâu thứ tương lai nhà chúng tôi, A Dao là cháu dâu cả tương lai nhà chúng tôi, toàn bộ nhà họ Hạ đều đã công nhận chuyện này, cô nói như vậy là không nể mặt nhà họ Hạ phải không?”
Thẩm Duyệt cười, “Bà nội Hạ, bây giờ ai mà không biết nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì chứ...”
“Phì! Cho dù là xảy ra chuyện gì, thì cũng lợi hại hơn so với nhị thế tổ(*) mà nhà các người xem trọng kia, cô đừng tưởng không ai biết những chuyện trước đây của cô, trong lòng mọi người ở đây đều biết đó, nói cái gì mà thầy... ha ha ha!”
(*) Nhị thế tổ: chỉ người được hưởng nhiều tài sản do người của thế hệ gây dựng nhưng chỉ biết tiêu tiền hưởng thụ.
Tính khí của Hình Kiều Kiều không tốt chút nào, dù sao thì bố cô là Hình Cường, những lời cô nói ra cũng ngang ngược như bố cô vậy, lúc này càng nói càng khiến Thẩm Duyệt không nói được câu nào.
“Cô! Rồi các người sẽ phải hối hận!” Nói xong, Thẩm Duyệt không chờ mẹ mình đã chạy ra ngoài trước, mẹ Thẩm Duyệt cũng trừng mắt nhìn đối phương một cái sau đó quay người bỏ đi.
Hình Kiều Kiều làm mặt xấu về phía cửa ra vào, xoay người, “Bà nội Hạ, mồm miệng người nhà họ Thẩm thật thối, bà đừng để ý.”
Sau khi trải qua khoảng thời gian này, Hạ lão phu nhân đã sớm nhìn thấu rất nhiều thứ. Lúc này thấy Hình Kiều Kiều nói với mình như vậy bà liền vỗ tay, “Bà đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không nhìn rõ những chuyện này sao? Bà đã sớm nhìn rõ người nào xấu, người nào tốt rồi. Bây giờ bà đã già rồi, chỉ mong lớp trẻ các cháu có thể sống thật tốt thôi. Cháu và A Dao đều là cô gái tốt, Tiểu Bạch và Thần Phong ở bên các cháu bà cũng yên tâm rồi!”
Trong nháy mắt Hạ lão phu nhân dường như nhìn thấu vậy, những thứ kiến bà để ý trước kia, sau khi mấy vụ án này xảy ra đều trở thành chuyện chẳng có gì quan trọng nữa.
“Lục Dao, cháu còn chưa đi, đúng là quá tốt rồi.” Hồng Đan cầm một hộp gấm đi đến.
“Giáo sư Hồng.”
“Cho cháu cái này.”
Lục Dao cau mày nhận lấy, mở ra xem, bên trong lại là chiếc la bàn bán đấu giá lúc nãy, “Không được, cái này quá quý giá...” Cái này hơn ba triệu tệ đó, hơn nữa nhà họ Hồng cũng biết âm dương phong thủy, có hoàn toàn có thể sử dụng được.
Hạ lão phu nhân cũng gật đầu, “Anh Hồng, cái này quá quý giá... Chúng tôi không thể nhận được.”
“Ha ha ha ha. Bà Hạ, tôi coi như là cậu họ của Lục Dao, cái này là quà nhà họ Hồng chúng tôi tặng con bé. Hơn nữa, vốn dĩ chiếc la bàn này nên thuộc về Lục Dao.” Hồng Đan nói xong liền xoay đầu nhìn Lục Dao, “Lục Dao, đây là đồ của ông nội cháu.”
La bàn của ông nội?
Lục Dao nhìn chiếc la bàn trong tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Của ông nội cháu?”
Hồng Đan gật đầu, “Năm đó lúc mẹ cháu ra đi có mang theo một số đồ tốt của ông nội cháu, cái này là cái quan trọng nhất trong số đó, năm đó ông nội cháu rời khỏi thành phố Bắc không mang theo thứ gì, chỉ có la bàn và tiền bói quẻ là ông vẫn luôn mang theo bên người.”
Mẹ của Lục Dao... Nghe thấy lời nói này, cô liền cau mày, “Thứ này là bà ấy mang đi? Vậy liệu bà ấy có đến buổi bán đấu giá này không?”
Tất nhiên Hồng Đan hiểu “bà ấy” trong miệng Lục Dao là ai, thực ra Hồng Đan vẫn luôn biết rõ tin tức về người phụ nữ này.
Sự im lặng của Hồng đan đã nói lên tất cả, Lục Dao nắm chặt chiếc hộp gấm, đột nhiên nhớ đến bóng dáng người đàn ông vừa mới đi cùng Hồng Đan. Trước đó cô chỉ cảm thấy quen mắt và có chút thân thiết, bây giờ nhắc đến mẹ mình... Bóng dáng đó...
Bóng dáng đó là bố cô, Lục Sinh Nhất.