Lục Dao đứng lên, “Cảnh sát Quách đang mua cơm tối ở quán bên cạnh... Cảnh sát Hạ, sao anh lại đến đây?”
Lục Dao muốn vươn tay đón lấy lẵng hoa trong tay Hạ Thần Phong, nhưng anh lại tránh được, “Bây giờ vụ án còn chưa kết thúc, khoảng thời gian này cô Lục nên cố gắng đừng đi ra ngoài… Hơn nữa viết thương của cô...”
Lục Dao nghe Hạ Thần Phong nói vậy liền sờ cánh tay mình một chút, bây giờ cánh tay đang rất đau, nhưng chi phí nằm viện rất cao, cho dù sau này có trợ cấp, nhưng bây giờ Lục Dao không trả nổi tiền thuốc men, sắc mặt cô hơi tái, “Tôi đã bôi thuốc trị thương ở bệnh viện rồi, hơn nữa ngày mai phải đi học, tiếp tục bỏ học nữa e rằng tôi sẽ mất luôn học bổng.”
Hạ Thần Phong nhìn cô gái nhỏ sắc mặt nhợt nhạt trước mặt, có lẽ Lục Dao cũng bằng tuổi cô em họ của mình, nhưng bây giờ cô lại phải một mình gánh vác lấy tất cả gánh nặng cuộc sống, “Lẵng hoa này phải để ở đâu?”
Hạ Thần Phong tự quyết định, giúp Lục Dao sửa sang lại lẵng hoa mang vào trong cửa hàng hoa, bà chủ cửa hàng hoa là một người có vóc dáng thấp bé, lúc này đang tính toán sổ sách, nhìn thấy Hạ Thần Phong tiến vào liền ngẩn người, “Chào anh, chúng tôi đóng cửa rồi... Tiểu Dao?”
“Xin chào, tôi là bạn của Lục Dao.” Hạ Thần Phong không muốn làm Lục Dao khó xử, tuy bình thường anh rất ít nói, nhưng lúc này lại chủ động nói một câu như vậy.
Bà chủ cửa hàng hoa lập tức hiểu ra, “Ồ, là bạn của tiểu Dao à, vậy lẵng hoa ở phía ngoài kia chỉ cần mang vào trong phòng là được rồi...”
Nữ cảnh sát vừa cầm hai hộp cơm trở về thì nhìn thấy đội trưởng của mình đang giúp thu dọn hoa tươi, đây là lần đầu nữ cảnh sát nhìn thấy đội trưởng của mình bưng một lãng hoa lưu ly to tướng nha…
“Anh Phong...” Tiểu Quách hơi sợ Hạ Thần Phong, cô nhìn Lục Dao đứng bên cạnh Hạ Thần Phong một cái, thấy Lục Dao khẽ lắc đầu, rõ ràng là cũng không biết Hạ Thần Phong sẽ ở đây.
“Tối nay cô về trước đi.” Đối diện với mệnh lệnh của Hạ Thần Phong, Tiểu Quách không nói thêm gì, chỉ đưa hộp cơm cho đội trưởng của mình. Nếu cô phải về, vậy có thể về nhà ăn cơm rồi, hộp cơm này nên để lại cho Lục Dao và đội trưởng rõ ràng vẫn chưa ăn cơm của mình thôi!
“Được thôi, tôi về phòng trọ của Lục Dao trước!” Tiểu Quách định về nhà một chuyến, sau đó về phòng trọ của Lục Dao chờ cô ấy về.
“Đi đi!” Hạ Thần Phong dẫn Lục Dao ra khỏi cửa hàng hoa, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, toàn bộ đèn đường đã sáng lên, nơi này rất gần khu trung tâm thành phố, ngoài trời tuy tối rồi, nhưng cuộc sống về đêm của thành phố Tô chỉ vừa mới bắt đầu.
Lục Dao hơi ngẩng đầu, dưới ánh vàng nhẹ của đèn đường, cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi dưới mắt của Hạ Thần Phong, vì phá án mà chắc hẳn người đàn ông này đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Anh... Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Lục Dao hoàn toàn không cảm thấy mình và Hạ Thần Phong đã thân đến mức có thể cùng đi tản bộ trên đường. Hạ Thần Phong dừng bước, “Tìm chỗ ăn cơm trước đã.” Nói xong, anh liền giơ hộp cơm đang cầm trong tay lên.
Lục Dao im lặng, nhìn Hạ Thần Phong bước nhanh về phía trước...
Trên chiếc ghế dài ở chỗ cách lối vào cửa hàng hoa không xa, hai người cứ như vậy ngồi ở đó. Hạ Thần Phong ăn rất nhanh, hai ba miếng là giải quyết xong hộp cơm rồi, sau đó liền vứt vào thùng rác ở bên cạnh rồi anh mở một chai nước khoáng đặt cạnh Lục Dao, cuối cùng tự mở một chai uống liền mấy ngụm.
Lục Dao đặt hộp cơm lên chân, vì tay trái bị thương, nên cô ăn rất chậm, nhìn thấy động tác của Hạ Thần Phong, cô khẽ nói, “Cảm ơn...”
Hạ Thần Phong quay đầu, “Có phải từ nhỏ cô đã học mấy thứ đó rồi không?”
Lục Dao gật đầu, gắp cà rốt trong hộp cơm để qua một bên, “Ông nội tôi là thầy phong thủy, cũng có thể nói là nhà tiên tri... Ông rất nổi tiếng ở quê tôi... Nhưng sau này ông nội tôi bị người ta tố cáo, cho nên bản lĩnh này của tôi cũng là học trộm thôi.”
Lục Dao nói đến mấy thứ này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dù sao thì thời gian ở cùng ông nội là ký ức ấm áp nhất của cô, “Bố mẹ cô đâu?”
Lục Dao cúi đầu, nhìn hộp cơm đã không còn thứ gì cô thích ăn, khẩu vị cũng dần dần biến mất, cánh tay đau đớn làm cô không còn tâm trạng ăn cơm, “Khi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã bỏ nhà đi, bố tôi vì tìm bà mà cũng đi mất, sau đó cũng không quay về nữa... Từ nhỏ tôi được ông nội nuôi lớn.” Lục Dao đứng lên, vứt hộp cơm vào thùng rác.
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao đứng lên, anh cũng đứng lên theo, không có bố mẹ ở bên từ nhỏ, đều do ông nội nuôi nấng, Hạ Thần Phong hiểu cảm giác này, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại mở lời, “Tôi đưa cô đến chỗ này, cô sẽ cảm thấy hứng thú...”
Lão Tân Hương Mai, anh thật sự cảm thấy đầu mình bị cửa kẹp vào rồi, nơi này rất có khả năng là một chỗ trốn khác của Lưu Mậu Quốc, vậy mà anh lại cứ thế đưa Lục Dao đến đây, nhưng bản thân Hạ Thần Phong cũng không nghĩ ra, sao anh lại bộp chộp đưa Lục Dao đến nơi này.
Lục Dao cũng ngờ vực, tại sao cô lại bị dẫn đến chỗ này, cô nhìn nơi nhiều người qua lại này, “Đây là?”
“Đây có thể là một chỗ ẩn thân khác của Lưu Mậu Quốc, nếu ông ta thật sự giống như cô nói vậy, dù sao phong thủy gì đó cũng không phải thứ có thể khiến người ta chấp nhận ngay được...”
Lục Dao hiểu ra, đối với rất nhiều người thì phong thủy thực sự là thứ gì đó rất huyền diệu. Nếu Lưu Mậu Quốc lợi dụng phong thủy để hại người, vậy ngày thường ông ta nhất định sẽ không để người khác biết bản thân mình biết về phong thủy, không thể thực hiện ở chỗ ở ban đầu, ông ta buộc phải tìm một chỗ mới, “Cảnh sát Hạ, ý anh là nếu ông ta thật sự biết về phong thủy, vậy chỗ trốn khác của ông ta là ở chỗ này?”
Hạ Thần Phong nhìn khu dân cư rộng lớn, “Đồng nghiệp của Lưu Mậu Quốc nói cậu ta đã nhìn thấy ông ta ở cổng vào thôn Lão Tân, nhưng chúng tôi không thể đảm bảo Lưu Mậu Quốc dùng thân phận của mình đi thuê phòng, nên...”
Không có số nhà chính xác, không có số phòng chính xác, muốn tìm ra chỗ ẩn nấp của Lưu Mậu Quốc trong nhiều gian phòng như vậy rất khó... Đương nhiên là đối với Lục Dao, có lẽ đây lại là một thử thách.
“Có lẽ, tôi có thể thử...” Lục Dao nói, vươn tay hướng về Hạ Thần Phong, “Có thể mượn điện thoại của anh không? Điện thoại của tôi có thể không vào được mạng...”
Hạ Thần Phong lấy điện thoại ra đưa cho Lục Dao, Lục Dao mở bản đồ ra, đồng thời định vị. Cô nhíu chặt mày, nhìn toàn bộ bản đồ vệ tinh của thôn Lão Tân, sau đó tìm một góc, ngồi xuống, đặt điện thoại xuống đất, lấy ra ba đồng tiền cổ từ trong túi áo, tung đi tung lại ba lần, cô nhìn quẻ tượng, “Quẻ Ly, biến thượng hạ hào(*), cũng tức là Lục sát, hướng tây nam...”
(*) Biến thượng hạ hào, quẻ Ly: một quẻ bói trong Kinh Dịch.
Lục Dao chỉ vào góc trái phía dưới bản đồ trên điện thoại, “Có lẽ là ở mấy chỗ này... Lần này Lưu Mậu Quốc là vì báo thù, nên trên người có sát khí(**). Cũng có nghĩa là điều bây giờ các anh hay nói, trong lòng có ý nghĩ Gi*t người. Nếu ông ta thật sự tin vào phong thủy, vậy ông ta sẽ chọn căn ở hướng tây nam.”
(**) Sát khí: là luồng khí dữ ảnh hưởng tiêu cực đến cơ thể người. Sát khí còn tồn tại dưới dạng tức giận, căm ghét, ghen tỵ, có thể gây ra các bệnh về thể chất và tinh thần.