Sơ Cửu Của Lục Hào - Chương 232

Tác giả: Tử Vu

Chương 232: Người Nhà Là Phụ Nữ Có Thai

Nhưng Tiểu Đao và Hầu Tử lại không dám dùng sức kéo vì dù sao thì cô ta cũng là phụ nữ có thai, nhìn qua thì thai nhi cũng lớn tháng rồi. Mấy người vừa khuyên bảo vừa kéo cuối cùng cũng làm cho người phụ nữ có thai kia không còn sức lực, ngồi bệt ở trên ghế, dựa vào vai nữ cảnh sát kia, cô ta khóc lóc, cả người run lên, “Sau này tôi phải sống thế nào đây…”
Tiểu Đao lau mồ hồi trên trán, “Vợ của Hứa Kỳ tên là Thẩm Tiếu Vy, trước đây làm việc tại một cửa hàng cắt tóc, sau khi kết hôn với Hứa Kỳ thì nghỉ việc ở nhà làm người phụ nữ của gia đình, chi tiêu của cả nhà đều do Hứa Kỳ phụ trách. Bình thường cũng tiêu xài hoang phí, hình như không có khoản tiền tiết kiệm nào. Đứa trẻ này khi sinh ra có lẽ cũng phải chịu khổ rồi.”
Hạ Thần Phong gật đầu xắn tay áo lên, “Tình hình đặc biệt, để đồng nghiệp của Hứa Kỳ nhận đi.” Bình thường đều là người nhà nạn nhân đi nhận nhưng bây giờ người nhà của nạn nhân Hứa Kỳ là trường hợp đặc biệt, để tránh xảy ra sự cố không cần thiết vẫn nên để đồng nghiệp của nạn nhân đi nhận thì hơn.
Hứa Kỳ làm huấn luyện viên của một phòng tập gym, người đến là quản lý phòng tập gym và đồng nghiệp bình thường khá thân thiết với Hứa Kỳ. Họ đều là những người đàn ông cao to cơ bắp vạm vỡ, nhưng khi đứng trước thi thể chỉ có một nửa, những người đàn ông trông rất cao to này đều bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bước ra khỏi phòng thì một người ngồi xổm trên mặt đất, một người thì phải vịn vào tường mới đứng vững được.
“Các anh có chắc đó là Hứa Kỳ không?”
Người đàn ông ngồi xổm là quản lý phòng tập gym, anh ta gật đầu, “Đúng vậy, là Hứa Kỳ.”
Hứa Kỳ vốn dĩ là huấn luyện viên riêng nổi tiếng của phòng tập gym, năng lực làm việc rất tốt, rất nhiều người đều là học trò của anh ta, bây giờ lại trở thành thi thể chỉ có một nửa nằm ở đó thế này.
“Anh cảnh sát, rốt cuộc ai đã tàn nhẫn Gi*t hại Hứa Kỳ như vậy, bình thường cậu ấy cũng không có kẻ thù nào cả.” Bình thường, Hứa Kỳ là người rất trầm lặng trong phòng tập gym, bọn họ không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy.
“Lần cuối cùng hai người gặp Hứa Kỳ là lúc nào, anh ta có làm việc gì khác thường không?”
Người đàn ông vịn vào tường quay đầu lại, “Là mười rưỡi tối hôm kia, cậu ấy dạy xong liền đi, hôm qua cậu ấy không có tiết, cho nên chúng tôi cũng không để ý.”
Người đàn ông sờ vào mặt mình, “Con người Hứa Vĩ rất trượng nghĩa, sau khi tan làm chúng tôi thường đi uống với nhau, vốn dĩ tối hôm kia chúng tôi cũng định đi nhưng hình như cậu ấy nhận được một tin tức liền vội vàng nói phải đi. Chúng tôi đều biết vợ Hứa Kỳ sắp sinh rồi, tưởng là việc của vợ cậu ấy cho nên cũng không hỏi nhiều.”
Bây giờ hai người đều nghĩ là nếu lúc đó mình quan tâm tới Hứa Kỳ một chút thì có phải chuyện này đã không xảy ra không. Còn ở chỗ khác thì Tiểu Đao cũng điều tra được chủ của thẻ ra vào cổng mà Triệu Lập Khôn dùng để mở cổng. Nhưng đối phương hoàn toàn không thừa nhận là nửa đêm đã đi đến đó, hơn nữa thẻ vào cổng cũng luôn ở trên người, không làm mất, sao lại có thể bị người ta lấy đi quẹt được?
Mà đối phương cũng lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình, giấy tờ này người này luôn mang theo bên mình. Bởi vì người này chơi mạt chược từ buổi tối đến bốn năm giờ sáng mới về nhà, căn bản là không có thời gian đi quẹt thẻ gì cả. Khả năng duy nhất bây giờ là thông tin của cái thẻ này đã bị đánh cắp, nhưng mà nó bị đánh cắp vào lúc nào?
Người này bị kéo ra từ trên bàn mạt chược, vẻ mặt lúc này rất mệt mỏi, Tiểu Đao cố nén cơn giận, “Anh tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Người đàn ông vừa đánh vừa ngáp, Tiểu Đao gõ chiếc 乃út trên mặt bàn, “Anh không chơi mạt chược để cho vui, đây là đánh bạc, tôi nói cho anh biết, anh tổ chức đánh bạc thì đừng hòng ra khỏi cục cảnh sát!”
Người đàn ông còn chưa nói gì mà lại mở mồm tiếp tục ngáp, cả người không có chút tinh thần nào. Hạ Thần Phong cau mày, “Đưa người này đi xét nghiệm máu.”
Câu nói này làm người đàn ông hoàn toàn tỉnh táo, anh ta vội vàng ngồi thẳng lên, “Tôi tỉnh rồi, tôi thật sự tỉnh rồi, đồng chí cảnh sát, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói.”
Tiểu Đao hừ lạnh, “Muộn rồi, đi, đi xét nghiệm máu với tôi.” Tiểu Đao lôi người đàn ông mập đó đi, người đàn ông đó tuy mập nhưng sức lại không lớn bằng Tiểu Đao, cậu chỉ lôi một cái là xách được người ta lên rồi.
“Anh Phong, tra được địa chỉ IP kia rồi, là địa chỉ của một quán net, tình hình này có chút phức tạp, tại khu vực nghỉ ngơi của quán nét này có một mạng mở miễn phí, email này được gửi đi từ mạng đó cho nên không thể điều tra ra là ai đã gửi.” Đồng nghiệp phòng kỹ thuật nhanh chóng khoanh vùng được mạng này, địa chỉ gửi hai email giống nhau, nhưng liệu hung thủ sẽ dùng lần thứ ba chứ?
“Cậu với Hầu Tử đến quán net đó xem tình hình.”
“Reng reng…” Đường dây nội bộ của Hạ Thần Phong vang lên, anh cầm điện thoại lên, sắc mắt trở nên khó coi, “Hầu Tử, cậu đến hiện trường với tôi. Tiểu Lưu đi cùng với Tiểu Đao đến quán nét xem tình hình.”
“Anh Phong, có chuyện gì thế?”
Hạ Thần Phong cầm áo khoác của mình lên, “Tìm thấy nửa thân dưới của thi thể rồi, cậu với tôi đi đến đó trước.”
Vào lúc gần hơn ba giờ chiều có người đã phát hiện ra thi thể trong một bãi rác, nửa thi thể còn lại để trong một chiếc tủ lạnh cũ nát, nếu không phải cụ già nhặt rác mở tủ lạnh ra thì e rằng họ không thể phát hiện một nửa thi thể này sớm như vậy.
Trình Tuấn Kiệt giải phẫu thi thể còn chưa kịp ăn cơm, lúc này Tiểu Viên chỉ có thể ở lại khoa pháp y, còn Trình Tuấn Kiệt ngồi trên xe. Anh ngồi trên xe, trong tay còn cầm một cái bánh bao, chỉ ăn hai miếng là hết một cái. Mùi thơm hấp dẫn bao phủ trong xe, bụng Hầu Tử từ lâu đã sôi lên ùng ục vì đói, “Tôi nói này Lão Trình, anh đừng có ăn một mình như vậy chứ, mấy người chúng tôi ai cũng đói lắm rồi.”
Hầu Tử nói xong liền nuốt nước bọt, vốn dĩ cậu đang bận rộn đến mức không thấy đói, nhưng bây giờ bị mùi thơm này làm ngạt thở cậu lập tức thấy mình có thể ăn hết một con bò.
Trình Tuấn Kiệt cắn bánh bao, trong miệng vẫn còn một miếng to, lúng 乃úng nói, “Tôi còn có một cái, hai người ai ăn thì ăn. Hai người không nói sớm, nói sớm thì tôi đã mang thêm mấy cái đến rồi, án phải phá vẫn phá, mà cơm thì vẫn phải ăn!”
Hầu Tử nhận lấy bánh bao, cậu nhìn Hạ Thần Phong, “Anh Phong, chúng ta mỗi người một nửa nhé?”
Hạ Thần Phong đang lái xe, anh lắc đầu, “Cậu ăn đi, tôi không muốn ăn.”
Hầu Tử cũng không khách sáo, cậu cắn hai miếng là hết cái bánh bao, nhưng khi ăn xong lại càng thấy đói hơn, cậu phùng mang trợn má lên, “Thôi xong, ăn có tí thế này lại càng đói thêm rồi.”
Lão Trình xỉa răng, “Đúng rồi, tôi giải phẫu gần xong thi thể kia rồi, cơ thể trước đây của Hứa Kỳ rất khỏe mạnh, nhưng chúng tôi phát hiện vai trái của anh ta có một hình xăm. Tôi đã chụp ảnh rồi, trên lưng còn có rất nhiều vết dao và vết súng lâu năm. Có vẻ như người này thật sự đã làm ăn bất chính khi còn ở nước ngoài. Tôi còn lấy được thành phần thuốc an thần trong máu của nạn nhân, không nhiều lắm, có lẽ được uống trước khi ૮ɦếƭ, nhưng phải qua một thời gian rồi mới ૮ɦếƭ, cho nên lượng thuốc an thần có thể đo được không nhiều lắm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc