“Bức thư đó được gửi đến dưới danh nghĩa của văn phòng luật của Lý Bình, có lẽ được gửi đến nhà tù nữ vào chiều hôm trước, sáng hôm sau sau khi kiểm tra mới đưa cho La Phượng Linh. Cuối cùng La Phượng Linh đã tự tử bằng cách ăn đồ mình bị dị ứng - lạc, chồng và con của La Phượng Linh bị người ta giết hại ở viện điều dưỡng, người có khả năng phạm tội nhất là hộ lý thì bây giờ đang chạy trốn...”
Tất cả những chuyện này đã được lên kế hoạch rất hoàn hảo, tất cả lối thoát đều đã chặn đứng. Lục Dao luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhíu mày, “Anh biết La Phượng Linh đồng ý gặp chúng ta từ khi nào?”
Bị Lục Dao nhắc nhở vậy, Hạ Thần Phong trầm giọng trả lời, “Buổi tối ba ngày trước.”
Buổi tối ba ngày trước biết thông tin, bức thư kia đến chỗ La Phượng Linh vào tối hôm trước, khoảng thời gian này...
“Anh có nghĩ rằng đây chỉ là một sự trùng hợp không? Không sớm không muộn, lại đúng vào lúc chúng ta muốn gặp...” Khoảng thời gian trùng hợp này khiến hai người ngỡ ngàng.
Vốn dĩ thời gian Hạ Thần Phong và Lý Bình sắp xếp tương đối gấp, cũng vì sợ La Phượng Linh đột nhiên đổi ý, chuyện này vốn chỉ có mấy ngươi biết, trừ khi...
Trừ khi một trong số họ có người là người của nhóm người kia, hoặc là bọn họ bị theo dõi.
Nghĩ đến điều này, trái tim của Lục Dao liền lạnh cóng, Người bên cạnh cô đều là những người cô quen thuộc. Nếu thực sự là vậy thì đúng là giấu rất giỏi, giỏi đến mức thuật xem tướng của cô cũng không nhìn ra được. Vậy nếu như là bị theo dõi...
Cho dù là khả năng nào thì bọn họ cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Đương nhiên là Hạ Thần Phong cũng nghĩ đến điều này, hoặc là anh nghĩ nhiều hơn Lục Dao nghĩ. Nếu tin tức của mình bị người ta theo dõi và tiết lộ thì đó không phải là việc nhỏ nữa.
“Anh sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu thực sự có ai đó xung quanh chúng ta là nội gián hoặc là bị theo dõi, chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.” Trong đầu Hạ Thần Phong nghĩ đến một ý nghĩ đáng sợ nhưng anh hy vọng rằng suy nghĩ này chỉ là giả thiết.
“Vừa nãy trong điện thoại, người đội mũ đen đó tiết lộ La Phượng Linh đã ૮ɦếƭ, chúng ta không điều tra ra được thông tin gì về bọn họ, có lẽ... Bọn họ cũng không biết La Phượng Linh còn để lại một dãy mật mã.”
Lục Dao có linh cảm rằng chắc chắn dãy mật mã La Phượng Linh để lại sẽ giúp ích được chút gì đó cho bọn họ, “Các anh khám xét đồ đạc của La Phượng Linh, có tìm được cái cặp số nào không?”
Trước đây đồ đạc của La Phượng Linh đã bị lục soát một lần, trong đó không có thứ gì khả nghi cả, “Chắc là ngày mai sẽ có tin tức, ngày mai em đến cục cảnh sát cùng anh.” Hạ Thần Phong giơ tay lên nhìn, đã không thể nói là ngày mai nữa, bởi vì bây giờ đã là rạng sáng, nói chính xác thì là còn năm tiếng nữa.
Mùa đông ở thành phố Hải lạnh hơn thành phố Tô, bởi vì tiếp giáp với biển, nên cảm giác ẩm ướt hơn nhiều so với thành phố Tô. Vì Lục Dao đã ngồi lâu trên ghế xô pha nên khi tỉnh lại vào sáng sớm cô cảm thấy cổ họng rất đau, thái dương cũng đau, cả người đều mê man.
Cô nhớ ra là hôm nay phải đến cục cảnh sát, cho dù cơ thể cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố gắng bò dậy. Hạ Thần Phong cũng đã dậy từ sớm, anh cũng đã đi mua đồ ăn sáng về, thấy Lục Dao không có sức lực đẩy cửa phòng ra, anh bước nhanh đến, “Em làm sao vậy?” Trong lúc nói chuyện, tay anh đặt lên trán Lục Dao và cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng ran, “Em bị sốt rồi.”
Lục Dao cúi đầu, chỉ cảm thấy cơn chóng mặt liên tục ập đến, cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ khó chịu. Từ trước đến nay sức khỏe của Lục Dao vẫn luôn rất tốt, thậm chí cũng rất hiếm khi bị cảm lạnh, bây giờ đột nhiên lại bị virus đánh gục, nhưng nghĩ đến còn rất nhiều việc cần phải làm trong ngày hôm nay, cô cau mày với vẻ khó chịu, “Không sao đâu, em uống ít thuốc cảm là khỏi thôi.”
“Không được!”
Hạ Thần Phong đỡ Lục Dao ngồi xuống, “Nhiệt độ cơ thể của em cao như vậy, bây giờ phải đi bệnh viện trước đã.”
“Em không sao thật mà, em uống thuốc trước, nghỉ ngơi ở đây, nếu anh tìm thấy cái cặp nào, em sẽ đi qua đó...” Lục Dao không muốn đến bệnh viện, dù sao thì hôm qua cô cũng mới từ bệnh viện về, La Phượng Linh vẫn còn đang ở đâu đó, Lục Dao sợ là bản thân cô sẽ nghĩ nhiều khi đến đó. Có lẽ Hạ Thần Phong biết mình nói không lại Lục Dao nên anh thở dài, “Được rồi, anh đi mua thuốc cho em. Nếu em vẫn còn cảm thấy khó chịu thì nhất định phải gọi điện cho anh đấy.”
Lục Dao gật đầu, cố gắng nở một nụ cười, “Anh yên tâm đi, chỉ mười phút đi bộ thôi mà.” Khách sạn này ở ngay gần cục cảnh sát thành phố Hải. Cho dù đi bộ mười phút thì thực sự có chuyện gì, Hạ Thần Phong cũng có thể trở về kịp thời, cũng là vì nghĩ đến điều này nên anh mới chịu nghe theo ý cô, không đưa Lục Dao đến bệnh viện.
***
Cả khuôn mặt của Mã Văn Phi đều mang theo vẻ mệt mỏi, râu dưới cằm cũng đã mọc lên lún phún, anh đang châm một điếu thuốc lá, nheo hai mắt lại nhíu mày nhìn máy vi tính.
Đã tìm được người hộ lý đó nhưng người đó đã chết. Thi thể được tìm thấy ở cạnh bờ biển, nguyên nhân cái chết là do bị một con dao đâm vào phổi. Hạ Thần Phong cầm theo đồ ăn sáng đến đã nhìn thấy Mã Văn Phi không kiên nhẫn ném một tệp tài liệu đi.
“Anh Mã, tính khí của anh vẫn không thay đổi chút nào!” Mặc dù cái tên Mã Văn Phi có vẻ khá nhã nhặn nhưng những người từng điều tra án với anh điều biết, tính khí của anh Mã chưa bao giờ nhã nhặn cả. Mỗi khi không nghĩ ra được chuyện gì đó, tính khí của anh Mã đều sẽ trở lên vô cùng hung bạo, lúc đó cho dù ai đến gần cũng đều sẽ bị anh trút giận lên người, nhưng tính khí thất thường này tới nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Mã Văn Phi ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Thần Phong đi vào văn phòng liền phiền não dập tắt điếu thuốc đã cháy hết, sau đó lấy một điếu thuốc lá khác từ trong bao ra đưa lên miệng ngậm, rồi lại lấy một điếu khác ra đưa cho Hạ Thần Phong.
“Em cai thuốc rồi.” Hạ Thần Phong không nhận điếu thuốc mà chỉ cầm đồ ăn sáng đặt lên bàn của Mã Văn Phi. Mã Văn Phi ngạc nhiên nhìn đồ ăn sáng, anh giơ tay lấy điếu thuốc lá trong miệng xuống, hai điếu thuốc lá lại một lần nữa quay trở về bao.
“Thằng nhóc này, yêu rồi phải không!”
Phải biết rằng, lúc trước Hạ Thần Phong còn hút thuốc lá nhiều hơn Mã Văn Phi rất nhiều, hai hộp một đêm còn là ít, bây giờ lại đột nhiên nói là cai thuốc, mặt trời mọc đằng tây rồi sao.
Hạ Thần Phong nhướng mày, “Hôm nào em dẫn anh đi gặp cô ấy.”
“Là cô gái tên là Lục Dao kia?”
Hạ Thần Phong gật đầu, vẻ mặt Mã Văn Phi có chút lo lắng, “Tiểu Hạ này, tôi đã nghe nói về cô gái tên Lục Dao này rồi, nghe nói là người biết phong thủy, cậu cũng đừng có cái tốt không học lại đi học những thứ linh tinh này, chúng ta vẫn phải coi trọng chứng cứ.”
Sau khi nghe được câu khuyên nhủ này, Hạ Thần Phong không cảm thấy tức giận. Vì lúc trước khi mới quen Lục Dao anh cũng có suy nghĩ như vậy, anh cười, “Anh Mã, anh cứ yên tâm, em có chừng mực.”