Tạ Điền không biết vì sao lúc Lục Dao nhìn thẳng vào mình như vậy là trong lòng cô lại bất chợt thấy dao động.
Xem bói đoán quẻ là cho người có duyên, những người tin tưởng công dụng của quẻ tượng, hoặc không có hiểu biết về quẻ tượng nhưng không có yêu ghét chủ quan đều có thể xem bói. Nhưng người có ác cảm chủ quan không tin vào công dụng dự đoán của của quẻ Chu Dịch là người vô duyên với xem bói. Bởi vì quẻ bói hiện lên tùy theo lòng mình, quẻ tượng xem được chỉ đại diện cho quan niệm của người đó.
Lục Dao nhắm mắt lại, “Thực ra sau khi nhìn thấy chị, quẻ tượng của chị không rõ ràng. Bởi vì bản thân chị là người không tin vào quẻ tượng, đến lúc đó tướng mạo của chị kết hợp với quẻ tượng lúc trước… Chủ nhiệm Tạ... Gần đây chị phải cẩn thận người ở bên cạnh.”
Tạ Điền nghe thấy Lục Dao nói xong câu này liền đứng lên, cô cũng đứng phắt dậy, “Cô có ý gì?”
Người bên cạnh là Hà Vĩ phải không?
Lục Dao xoay người, “Tướng mạo của cô... Trước mắt có thể có tai họa liên quan đến máu...”
Tuy Tạ Điền nhìn chằm chằm vào Lục Dao nhưng rất giống như đang nói với chính mình, việc này không thể xảy ra được, cô nhắm mắt lại, “Nực cười..”
Lục Dao biết ngày sinh của Tạ Điền, người bị nhật can(*) khắc quá mức, vì nhật can đại diện cho bản thân mình, nếu như bị khắc quá nhiều mà không có sinh thì tất có lo lắng về tính mạng. Năm hạn của Tạ Điền sắp đến rồi, năm hạn quả thực là tai họa lớn nhất của đời người. “Mình không ૮ɦếƭ, người khác cũng ૮ɦếƭ”. Mà Lục Dao đã nhìn thấy bên cạnh Tạ Điền đã có người qua đời rồi, nhưng nhìn từ tướng mạo của Tạ Điền có thể thấy năm hạn của cô vẫn chưa qua.
(*) Nhật can: ngày sinh trong cách nói phong thủy.
Bây giờ Lục Dao chỉ có thể nói nếu sao Thái Tuế gặp quý nhân vào ngày Ất thì có thể gặp dữ hóa lành, nhưng bây giờ Lục Dao không biết ai là quý nhân của Tạ Điền...
“Hà Vĩ ૮ɦếƭ rồi... Chắc chắn là cô cũng biết được từ chỗ bọn họ rồi…” Tạ Điền không tin vào những điều này, cô nghĩ rằng chắc chắn là do bọn họ nói nên Lục Dao mới chạy đến nói với mình những thứ này.
“Chủ nhiệm Tạ, tôi biết cô không tin, nhưng mà điều cần nói tôi vẫn phải nói, thời gian này đừng đi về phía tây.” Nói xong, Lục Dao cầm túi xách ở một bên lên rồi đứng dậy, cô liếc nhìn Tạ Điền rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Cho dù thế nào những điều có thể nói Lục Dao đều đã nói rồi, tin hay không tin Tạ Điền tự quyết định. Nếu như Tạ Điền không tin, Lục Dao cảm thấy mình không thể tính ra cái gì cho Tạ Điền nữa.
Khi ngồi trên xe, Hạ Thần Phong nhận được tin nhắn “mật báo” của Tiểu Quách. Nhìn thấy tin nhắn ở phía trên anh khẽ cau mày, nhưng anh tin rằng Lục Dao có chuyện mới đi tìm Tạ Điền. Tuy không biết là chuyện gì nhưng nếu Lục Dao muốn nói thì cô sẽ chủ động nói với anh.
Tiểu Đao nhìn Hạ Thần Phong ngồi ở ghế lái phụ, cậu ngồi ở ghế sau, một tay kéo ghế ngồi, nghiêng người về phía trước, “Anh Phong này, bây giờ anh và thần toán tử đã đi đến bước nào rồi? Hình như hai người đã sống chung rồi, có phải cháu em sẽ ra đời sớm thôi đúng không?”
Hạ Thần Phong khẽ nhắm mắt, nghe Tiểu Đao nói gian xảo như vậy, Hầu Tử lái xe ở bên cạnh cũng cười “hì hì”.
“Tiểu Đao à, cậu cũng không nhìn xem anh Phong của chúng ra là kiểu người gì, là nhanh chóng mạnh mẽ chuẩn xác! Chưa biết chừng chúng ta sắp được gặp cháu mình rồi!”
Tiểu Đao nghe Hầu Tử nói vậy liền nghĩ đến chuyện Hạ Thần Phong tỏ tình với Lục Dao, đúng là nhanh chóng mạnh mẽ chuẩn xác, giống như khi anh đối phó với tội phạm vậy, một khi đã bị anh để ý thì cơ bản là chạy đâu cho thoát.
“Anh Phong... Bao giờ anh làm đám cưới vậy... Anh đừng quên là em muốn làm phù rể đấy nhé!”
Hạ Thần Phong mở hai mắt ra, đôi con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn phía bên ngoài xe. Anh cũng muốn mối quan hệ của mình và Lục Dao phát triển nhanh một chút. Nhưng vừa mới mở được cánh cửa trái tim Lục Dao, anh lo mình vội vàng quá sẽ làm Lục Dao sợ hãi.
“Cậu vẫn nên suy nghĩ xem lần này trở về, cô sẽ giới thiệu người như thế nào cho cậu đi.” Hạ Thần Phong nhướng mi, Anh biết được việc mỗi lần Tiểu Đao về nhà ngày nào cậu chàng cũng phải đi xem mắt, có lúc còn một ngày hai lần, buổi sáng một lần buổi chiều một lần.
Nhưng cũng không biết là do chuyện gì mà từ sau vụ tan vỡ năm kia, Tiểu Đao luôn thấy đối tượng xem mắt của mình thiếu cái gì đó. Nói chuyện chưa được mấy ngày liền bị gián đoạn bởi vụ án, còn về sau ư, không có sau đó nữa.
Trước đây Tiểu Đao vẫn rất nhiệt tình đi gặp các chị em, sau khi gặp nhiều rồi Tiểu Đao cảm thấy khiếu thẩm mỹ của mình sắp tê liệt rồi, ngày ngày bị thúc giục, tâm trạng cũng không vui.
Hầu Tử ngậm miệng đúng lúc, cậu biết nếu anh Phong nói lời này mà mình nói xen vào, vậy thì tiếp theo anh sẽ nói đến cậu luôn. Cũng may là họ đã đến chỗ ở của Hà Vĩ rồi.
Nơi đây là chung cư, bên trên có rất nhiều người ở, đã có đồng nghiệp của cục cảnh sát ở khu vực này chờ ở đây rồi, “Đội trưởng Hạ, Tiết Bình về rồi.”
Hạ Thần Phong gật đầu đi vào bên trong hành lang tòa nhà. Tiết Bình là cậu con trai có dáng thấp, hơi béo, trông có vẻ rất thật thà, lúc này cậu vẫn chờ ở bên ngoài căn phòng không đi đâu cả. Đến gần Tiết Bình, Hạ Thần Phong ngửi thấy mùi mồ hôi khó ngửi, hơn nữa nhìn thấy quần áo bên trong toàn vết ố màu vàng do mồ hôi gây ra.
“Tiết Bình?”
Tiết Bình gật đầu, “Chào anh cảnh sát, tôi là Tiết Bình, đây là chứng minh thư của tôi.” Tiết Bình lấy ra chứng minh thư từ trên người mình, cậu do dự nhìn Hạ Thần Phong. Cậu chỉ cao đến иgự¢ anh, khi nhìn Hạ Thần Phong đều phải hơi ngẩng đầu lên, khiến cậu cảm nhận được áp lực rất lớn.
Hạ Thần Phong nhìn chứng minh thư rồi đưa cho Hầu Tử ở đằng sau, Hầu Tử Hiểu ý nhận lấy chứng minh thử rồi chụp một tấm ảnh.
“Cậu ở cùng Hà Vĩ à?”
Hôm nay Tiết Bình làm thuê ở bên ngoài cả ngày, từ lúc nhận được điện thoại của Tạ Điền vào buổi sáng, tinh thần của cậu cũng không yên, vốn dĩ Tiết Bình phải làm hai ngày nhưng bây giờ bỏ luôn một ngày rồi trở về đây.
“Đúng, trước đây tôi và Hà Vĩ đều sống ở cô nhi viện, chúng tôi đều đủ mười tám tuổi rồi cho nên phải ra ngoài tìm công việc, để không tiếp tục tăng thêm áp lực cho cô nhi viện nữa.” Tiết Bình nói, sau đó lè lưỡi ra khẽ kiếm làn môi nứt nẻ, “Anh cảnh sát... Hà Vĩ làm sao vậy?”
Hạ Thần Phong nhìn cổng ký túc xá vẫn đóng phía sau lưng, “Khoảng mười hai giờ đêm qua, cậu ở đâu?”
Trong lòng Tiết Bình đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vành mắt cậu gần như là nứt ra, “Hà Vĩ làm sao! Hà Vĩ đâu rồi?”
Tiểu Đao cau mày, thấp giọng nói, “Hôm qua Hà Vĩ bị Gi*t hại rồi...”
Tiết Bình ngạc nhiên đến mức lùi về phía sau một bước, cậu thất thần dựa vào bức tường sau lưng. Cậu lắc đầu, trong mắt toàn vẻ không dám tin, sau đó cậu từ từ trượt ngồi xuống đất, bụm miệng khóc lớn lên, một cậu trai trẻ mà lại khóc lớn tiếng như vậy, tiếng khóc tràn đầy tuyệt vọng...
“Hức hức… Không đâu… Hức hức… A Vĩ sẽ không…”
Tiểu Đao và Hầu Tử nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Tiết Bình khóc như vậy, “Trước hết cậu đừng khóc nữa…” Hầu Tử bước lên một bước đỡ Tiết Bình dậy nhưng Tiết Bình vẫn khóc thút thít không thôi, cậu cúi đầu, xì nước mũi ra, nghẹn ngào nói, “Vì sao là A Vĩ chứ…”
Tiểu Đao khẽ thở dài, “Trước hết cậu nói xem đêm qua cậu ở đâu?”
Tiết Bình day mũi, “Trước đó tôi nhận được một công việc thời vụ, tôi đi đến thành phố Hải giả làm gấu bông, bởi vì sáu giờ sáng đã bắt đầu làm việc tôi liền đi trước một ngày…”