Hạ Thần Phong bỏ cốc trà xuống và nhận lấy danh thi*p Vương Nam đưa cho anh, “Anh Vương Nam đúng không. Tôi là Hạ Thần Phong, người phụ trách của vụ án này.”
“Chào cảnh sát Hạ.” Vừa nói, Vương Nam vừa lấy ra một điếu thuốc muốn đưa cho Hạ Thần Phong, anh đưa tay ra ngăn hành động của Vương Nam lại, “Xin lỗi, tôi đang cai thuốc…”
Hạ Thần Phong nói xong, Tiểu Đao liền nhìn bao thuốc để trên bàn làm việc của anh sau rồi lặng lẽ dụi mắt, “Hầu Tử, đưa anh Vương vào trong trước đi.”
Hầu Tử đưa Vương Nam đi ra, còn Tiểu Đao thì khoác vai của Hạ Thần Phong, “Anh đang cai thuốc à?”
Hạ Thần Phong sắp xếp đồ đạc rồi lấy một cái kẹo cao su trong túi áo ra nhai, anh khom lưng kéo ngăn kéo của mình ra, lấy ra một lượng lớn thuốc vứt cho Tiểu Đao, “Cậu mang đi chia cho mọi người.”
Tiểu Đao nhìn thuốc trong tay mình, mắt cậu cũng chớp mấy cái, “Anh Phong, em nói này, anh cai thuốc thật đấy à?” Phải biết, trước đây khi giải quyết vụ án Hạ Thần Phong còn nghiện thuốc hơn cậu, trong một buổi tối mà không biết hút bao nhiêu điếu. Nhưng bây giờ anh lại nói muốn cai thuốc, việc này có thể không khiến Tiểu Đao ngạc nhiên sao?
Hạ Thần Phong gật đầu, khi nhai kẹo cao su anh khẽ cau mày, cái vị ngọt ngọt này hơi khó chấp nhận, nhưng cũng may là chỉ khi nào muốn hút thuốc anh mới nhai một viên, hơn nữa một lúc sau là anh nhả ra rồi.
Mấy đồng nghiệp trong văn phòng cũng vây lại chia số thuốc của Hạ Thần Phong, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Sao anh lại đột nhiên muốn cai thuốc vậy…”
“Đúng vậy, đúng vậy, bình thường khi trực ban, kiểu gì cũng hút mấy điếu giữ tỉnh táo chứ? Em chỉ dừng hút vào lúc vợ em chuẩn bị sinh con thôi…”
Đồng nghiệp nam này còn chưa nói xong, mấy người còn lại giống như bị ấn vào nút tạm dừng, họ từ từ quay đầu lại…
Tiểu Đao cũng nhìn Hạ Thần Phong từ trên xuống dưới, “Không phải chứ, anh Phong, anh và Lục Dao sắp kết hôn, sinh con rồi à?”
Tiểu Đao xưa nay luôn là một kẻ to mồm, lúc này cậu hắng giọng lên sự chú ý của cả phòng làm việc liền đổ dồn lên người Hạ Thần Phong.
Sinh con?
Lục Dao và Hạ Thần Phong?
Cô thần toán tử đó và đội trưởng Hạ của mình?
Trời ơi!
Lúc này thì cả nam lẫn nữ, hút thuốc hay không hút thuốc đều vây quanh Hạ Thần Phong.
“Sếp, anh và cô Lục Dao rất xinh đẹp kia hẹn hò với nhau rồi à?” Hiếm khi Tiểu Quách kích động mở lời như vậy, cô lại quên mất không gọi là anh Phong mà gọi thẳng là sếp luôn.
Vành tai Hạ Thần Phong hơi đỏ lên, anh lấy giấy ăn ra rồi nhả kẹo cao su vào đó, “Sao nào? Tôi chỉ tìm đối tượng thôi, có đến mức các cô các cậu phải ngạc nhiên như vậy không?” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhận được sự thừa nhận của Hạ Thần Phong, mọi người ai cũng vui mừng, mấy người đàn ông cười hi hi chia xong thuốc, “Được, được, được, đây là thuốc mừng, chúng ta phải hưởng ké niềm vui của đội trưởng Hạ, để sớm thoát kiếp độc thân, năm nay không đón ngày lễ độc thân nữa!”
Trong phòng làm việc đang ồn ào không ai nhìn thấy Tạ Điền đang cầm tài liệu báo cáo đứng ở cửa, ngón tay cô cầm chặt tập tài liệu báo cáo đó, bởi vì dùng quá nhiều sức mà ngón tay cô hơi trắng bệch.
Tạ Điền gắng sức hít thở sâu mấy lần, cô nuốt nỗi khổ sở trong lòng xuống. Cô bước vào và nhìn mọi người bằng vẻ rất ngạc nhiên, “Hầy, sao mọi người lại ồn ào như vậy?”
Mọi người đều nhìn về phía Tạ Điền đang đứng ở cửa sổ, nụ cười của mọi người lúc này lại có vẻ hơi miễn cưỡng. Bởi vì dù sao thì ai cũng biết việc Tạ Điền thích Hạ Thần Phong.
“Chủ nhiệm Tạ! Chị mang gì đến cho chúng tôi vậy!” Tiểu Đao là người có mắt quan sát tốt, biết nói chuyện nhất, lúc này cậu đã phá vỡ bầu không khí ngại ngùng sau đó nhận lấy tài liệu trong tay cô.
Hai tay Tạ Điền đút trong túi, “Đây là báo cáo về số máu đó, có thể nói một điểm, có lẽ… chủ nhân của số máu này đã ૮ɦếƭ rồi.”
Lời vừa nói ra thì văn phòng đã trở lại với bầu không khí nghiêm túc trước đó. Hạ Thần Phong nhận lấy báo báo và mở nó ra, anh nhanh chóng đọc đến phần quan trong nhất nhanh, “Chứng thiếu yếu tố IX?”
Tạ Điền không nhìn Hạ Thần Phong mà mình Tiểu Đao và giải thích, “Chứng thiếu yếu tố IX còn gọi là PTC, chứng thiếu Thrombin, là bệnh về máu rối loạn di truyền lặn, cũng chính là bệnh máu khó đông(*)…”
(*) Bệnh máu khó đông (Hemophilia), hay còn gọi là chứng ưa chảy máu: là hiện tượng cơ thể khó đông máu khi bị thương. Bệnh này chủ yếu do di truyền và có thể gây nguy hiểm vì cầm máu là cơ chế quan trọng trong việc làm lành vết thương. Bệnh nhân mắc chứng này khi bị thương sẽ chảy máu lâu hơn và dễ bầm tím hơn bình thường.
Người mắc bệnh máu khó đông một khi mất máu sẽ nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa theo tình hình bây giờ, một người bị mắc bệnh máu khó đông mất nhiều máu như vậy trong cùng một thời gian, vậy thì vết thương chắc chắn là không nhỏ.
“Có khả năng… người này bị lấy máu nhiều lần không?” Tiểu Đao cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Thời gian bảo quản máu toàn phần là hai mươi mốt ngày, hơn nữa còn có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với môi trường bảo quản, nếu một người bị mất nhiều máu như vậy trong hai mốt ngày cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa, bây giờ có thể thấy nguyên tố vi lượng có trong máu về cơ bản là như nhau, cho nên có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị lấy máu nhiều lần.”
Khi nghe đến đây, về cơ bản thì mọi người đều đã hiểu được rồi. Một người bị mắc bệnh máu khó đông, còn chảy nhiều máu như vậy, hơn nữa đây chỉ là lượng máu trên bức tranh, vậy thì có khả năng ngoài lượng máu ở trên bức tranh còn có lượng máu khác.
“Bởi vì không tìm được số liệu trùng khớp trong hệ thống của bệnh viện cho nên bây giờ tạm thời vẫn chưa tìm thấy chứng cứ có ích nào khác.” Nhìn chung là chỉ nhìn vào bức tranh này thôi đã có được nhiều thông tin như vậy rồi.
Tạ Điền vỗ tay, “Được rồi, về cơ bản chúng tôi đã hoàn thành công việc của mình, khi nào mọi người có phát hiện mới thì đến tìm tôi và Tiểu Viên nhé.”
Nói xong, Tạ Điền rời đi với vẻ rất phóng khoáng. Tiểu Đao bước lên phía trước vỗ vào vai Hạ Thần Phong, “Anh không định nói với chị ấy thật à?”
Đương nhiên là Hạ Thần Phong hiểu ý của Tiểu Đao, anh quay người vừa sắp xếp tài liệu của mình vừa nói, “Vừa rồi cô ấy ở bên ngoài, cậu nói xem tôi cần phải nói gì nữa?”
Lúc này Tiểu Đao mới thật sự sững sờ, cậu gãi đầu hỏi: “Gì cơ?”
Nhưng Hạ Thần Phong lại chẳng quan tâm đến cậu nữa, anh cầm tài liệu đến phòng Vương Nam đang có mặt.
Hầu Tử đã đợi ở đây được một lúc rồi, lúc này nhìn thấy Hạ Thần Phong đến liền mở sổ ghi chép ở một bên ra, chuẩn bị lấy khẩu cung.
Hạ Thần Phong cũng không nhiều lời mà lấy ảnh chụp bức tranh “Sinh mệnh rực rỡ” ra, “Anh Vương, anh biết rất rõ bức tranh này đúng không. Đây là bức tranh thu hút sự chú ý nhất trong lần triển lãm tranh này.”
Trước đó Vương Nam đã nhận được điện thoại, anh ta cũng đã hiểu được phần nào tình hình, bây giờ nhìn thấy ảnh chụp trong lòng cũng đã có sự so sánh, “Cảnh sát Hạ, tôi và Phương Phong thật sự không biết việc này.”
“Bức tranh này là do các anh vẽ, bây giờ các anh lại nói không biết, anh thấy ai sẽ tin?” Hạ Thần Phong đã đoán được kết quả nhưng đáp án này cần Phương Phong hoặc Vương Nam giải thích.
Vương Nam cầm khăn giấy lau mồ hôi, tuy ở đây đang bật điều hòa nhưng bây giờ trong lòng anh ta vẫn thấy hoảng loạn, “Không giấu hai anh cảnh sát, chúng tôi… đã mua bức tranh này.
Hạ Thần Phong nhìn Hầu Tử đang hơi sửng sốt, anh ra hiệu cho cậu ấy nhanh chóng ghi chép từng câu từng chữ Vương Nam nói ra.