Phương Thu Trừng như đứng đống lửa,ngồi đống than, "Da như thiêu rụi"nhìn nụ cười kia, nhưng người đàn ông vẫn khiến cô cảm thấy da đầu run lên.
Tự lần trước chiến tranh lạnh cô làm nũng, Đỗ Y Phàm liền không dùng chiến tranh lạnh để diễn tả bất mãn của anh, anh đổi lại dùng cách khiến hai người vui thích thoả mãn nhất, chỉ là trong quá trình trừng phạt tra tấn cô bằng cách khó nhịn.
Nếu bây giờ mà cô làm nũng trốn tránh như vậy,sẽ ℓàм тìин huống càng trở nên tệ hơn. . . . . . anh sẽ ở trên người cô, làm ra hành động càng đáng sợ cùng với dâm đãng,làm cho toàn thân từ trên xuống dưới tất cả điều biến hồng.
Hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn: một là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tốt nhất bản thân chủ động ૮ởเ φµầɳ áo trên người, Tʀầռ tʀʊồռɢ đón hùa ý anh;hai chính là kiểm tra vận khí hôn nay của mình một chút, tránh ra anh, sau đó liều mạng hướng một căn phòng nào đó chạy rồi khoá cửa lại.
Thở sâu, cô quay đầu hướng người đàn ông phiá sau đã rục rịch nở nụ cười xán lạn, một đôi tay chuyển đến cúc áo sơmi thượng,dùng tốc độ thông thả cởi từng viên từng viên xuống.
Tốc độ cực kì thông thả này làm người ông đợi lâu hơi bất mãn, áp chế lên môi đang càu nhàu trầm thấp, hai tay để trên eo cô chuyển đi,tốc độ nhanh chóng làm cô bổng chốc trần như nhộng.
Chỉ là hiện tại!
Vốn Phương Thu Trừng còn đang cười xán lán bổng nhanh chóng mà nhanh nhẹn đẩy anh ra,từ trên bắp đùi anh nhảy xuống, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài.
Đùa giỡn cái gì chứ? Đỗ Y Phàm khẩu vị luôn luôn đều rất lớn, luôn ăn thật lâu, mỗi lần đều làm thắt lưng cô cùng chân bủn rủn hơn nửa ngày.Anh bình thường không tức giận còn làm cô như vậy, hiện tại anh tức giận như thế, cô còn tự động dâng lên trước miệng cho anh ăn à? Vậy là đầu cô bị va chạm hư rồi.
Phương Thu Trừng chạy thẳng đến phòng đối diện thư phòng,linh hoạt xoay người, tay lập tức đem cửa khoá lại, toàn bộ quá trình bất quá chỉ một phút đồng hồ. Xác định người đàn ông bị nhốt ở ngoài không thể vào được, cô mới nhẹ nhàng thở một hơi, thả lỏng xoay người, bắt đầu đánh giá mình rốt cuộc vào phòng nào.
Vận may của cô không tồi, chọn ngay phòng ngủ của anh.
Giữa phòng có một chiếc giường lớn thoạt nhìn hết sức thoải mái, có lẽ trước tiên cô có thể ngủ một giấc,chờ cái tên dã thú mặc kệ là lửa giận hay là dục hỏa bên ngòai đều thoáng thối lui,sau đó cô lại đi ra đối với anh nũng nịu chút, đem tức giận còn sót lại tiêu diệt sạch.
Anh hình như bị thu hút bởi giọng nói êm dịu làm nũng với anh, mỗi lần cô làm nũng đều sẽ rất nhanh hồi phục bình thường; tuy rằng bình thường kết quả kế tiếp là bị anh ăn luôn.
Nhớ tới quá trình, mặt cô nhịn không được nóng lên, lắc lắc đầu đem những trí nhớ không mời mà đến này tất cả đều bỏ lại phía sau đầu.
Cởi bỏ giày xuống leo lên giường anh, ghé vào mặt giường mềm mại lớn, cô đoán cái gối này, chắc là gối đầu mỗi đêm của anh.Hít sâu, từ trên mặt gối ngửi được một hương thơm thuộc về anh, cô đoán được không sai, đây chính là gối đầu của anh.
Theo đó là sự quyến luyến đến cô cũng không phát hiện, cô dùng mặt cọ xát gối dưới mặt, rồi sau đó giống như mối tình đầu của tiểu cô nương, vùi vào trong gối, thỏa thích hít vào mùi thơm của anh.
Cô quá mức chuyên chú hình động của mình, cũng không có phát hiện,vốn cửa khép chặt, đã bị người bên ngoài không tiếng động đẩy vào.
Đỗ Y Phàm cầm chìa khóa, đưa tay mở cửa phòng mình thật nhẹ nhất. Chỉ là anh không nghĩ tới, lúc anh đẩy cửa ra, sẽ thấy cô ôm gối đầu của anh,quyến luyến như vậy,ôm đến vui vẻ như vậy.
Trong lòng thừa lại nghi ngờ cùng với bất mãn, bởi vì động tác này của cô bất tri bất giác hoàn toàn biến mất. Có lẽ cô còn không chịu thừa nhận, thậm chí trì độn còn chưa có phát hiện, nhưng từ hành động của cô, anh có thể cảm nhận được, tình cảm không phải chỉ có đơn phương một mình anh. Cô đã nỗ lực học tập yêu anh thế nào.
Anh rón ra rón rén đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô ngày càng trở nên xinh đẹp.
Cô bây giờ,nhìn thế nào cũng không giống một anh chàng anh tuấn như trước kia nữa. Khuôn mặt cô nữ tính kiều diễm càng ngày càng rõ ràng. Cho dù ăn mặc trung tính, nhưng chỉ nhìn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được cô là phụ nữ, mà không phải người đàn ông như người ta nói.
Mà hiện tại, người phụ nữ anh yêu lâu như vậy, liền nằm ở trên giường anh, ôm gối đầu của anh lưu luyến,tình cảnh này,trong nháy mắt làm anh cảm động đến muốn rơi lệ.
Từng đã trong đầu cô chỉ có Trần Dương Quang, anh cho rằng, đời này anh sẽ không có cơ hội ôm ấp cô; chẳng qua, nếu cô có thể có được hạnh phúc, anh cũng sẽ nhịn xuống lòng đố kị đầy ngập,từ xa chúc phúc cô cùng Trần Dương Quang.
Anh đã quyết định không can dự cuộc cống của cô, chỉ biết tránh ở một góc bảo vệ cô thật tốt, đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa,để cô biết anh tồn tại; nhưng cô lại cùng Trần Dương Quang chia tay rồi.
Một khi đã như vậy,cũng đừng trách anh về sau đều sẽ không buông tay rồi.
Cô là thuộc về anh!
Anh sẽ cưới cô,sau đó sinh vài đứa trẻ ngây thơ,tạo thành một gia đình mĩ mãn ấm áp, không cần vì quyền lực tranh cãi, không cần vì lo lắng sự an nguy bản thân.
Nghĩ đến đứa nhỏ của bọn họ, anh nhìn về phía cô bằng ánh mắt nồng nhiệt.
Mỗi người đàn ông đều hi vọng nhìn người phụ nữ mình yêu sinh con cho bọn họ, anh cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng chỉ là kết giao nửa năm, nhưng anh đã yêu cô thật lâu thật lâu lắm rồi. Lý trí bảo anh phải chờ đợi,khiến cô càng yêu anh mới để cô mang thai; nhưng anh muốn đứa nhỏ, muốn cô vì anh sinh hạ đứa nhỏ thuộc về hai người.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô vì anh mà mang thai, anh liền kềm nén không được trở nên kích động.
Anh cúi người, đem người phụ nữ xinh đẹp đưa lưng về phía anh ôm vào lòng, gắt gao.
Thình lình bị người bế dậy, Phương Thu Trừng liền phát hoảng, muốn xoay người tức giận trừng anh, nhưng lại bị anh ôm thật chặt, hoàn toàn xoay người không được, "Anh làm sao vào được?" Cô chỉ có thể chất vấn anh.
Anh vùi đầu vào cổ cô,cánh tay ôm chặt, để cô hoàn toàn dán vào trên người anh, môi mỏng ở bên tai bắt đầu phiếm hồng của cô nỉ non tựa như nói nhỏ: "Thu Trừng,em đã quên đây là phòng anh sao?"
Đúng vậy, cô chính là đã quên điểm ấy! cô thở phì phì tiếp tục ghé vào trên giường, không dám tin bản thân cư nhiên sẽ quên chuyện quan trọng như vậy! Anh là chủ nhà, đương nhiên sẽ có chìa khoá mỗi phòng! cô làm sao có thể ngây thơ cho rằng, bản thân chỉ cần khóa cửa lại là có thể đem con thú hoang này nhốt ở ngoài cửa đây?
Tốt lắm, tốt lắm, bị anh đè nặng, cô còn làm sao có thể chạy trốn được?
Cô nghĩ, cho rằng bản thân sẽ bị anh ăn không còn một mảnh, cũng không có phát hiện, khi tay người đàn ông phía sau dừng ở trên người cô, thật ôn nhu, thật che chở,giống như cô chính là tất cả của anh, nâng niu cô trong lòng bàn tay mình như bảo hộ châu báo lộng lẫy.
Hô hấp anh cực nóng, phun ở trên cổ cô, cảm giác ngứa làm cô rụt rụt vai; nhưng mặt anh liền chôn ở trên cổ cô, cô có trốn tránh thế nào cũng khó.
Rồi sau đó, môi mỏng từ từ, hơi thở dọc theo từng nơi, từng nơi từng nơi in xuống vài nụ hôn khẽ,khiến hơi thở cô cũng theo động tác anh mà trở nên thay đổi.
"Ivan. . . . . ." Theo các nụ hôn tấn công của anh, cô cảm thấy tình dục của mình cũng bị anh khơi mào ,chỗ kín nữ tính giữa hai chân dần dần thấm ướt lên, đối mặt với anh, cô tựa hồ trở nên đặc biệt dễ dàng động tình, cũng đặc biệt dễ dàng vì anh mà triệt để thấm ướt.
"Hư lắm, chúng ta từ từ sẽ đến." Ôm cô vô cùng quý trọng, ngón tay anh мơи тяớи trên cơ thể cô,cực kỳ mềm nhẹ, cũng cực kỳ thong thả.
Anh quen thuộc từng chỗ mẫn cảm trên người cô, đem khát vọng cô chọn tới sâu nhất, thân thể cũng nhanh chóng vì anh chuẩn bị tốt; nhưng anh không vội tiến vào cô, cũng không vội vã ở trên người cô thỏa mãn khát vọng bản thân.
Anh muốn cô triệt để vì anh mà điên cuồng.
"Ivan. . . . . . Ivan. . . . . ." Cô không hiểu tâm tư của anh, cho rằng cơn giận anh vẫn còn sót lại chưa hết, cho nên hiện tại cực kỳ dày vò cô.
Thân mình nóng giống như muốn bốc cháy lên, thân mình càng mẫn cảm chỉ cần anh vỗ về chơi đùa nhiều một chút, cô liền có thể tới cực hạn cao trào! Nhưng anh vẫn là không có tiến vào thân thể cô, chỉ là lần nữa dùng ngón tay, dùng môi đến đùa bỡn thân thể cô.
Cô thở hào hển, có loại muốn đẩy anh ngã xuống giường, cưỡng bạo kích động anh. Nhưng càng đáng sợ nhất,quần áo trên người cô còn không có cởi một nữa, cô cũng đã ướt thành như vậy rồi.
Khó nhịn, cô chủ động cởi bỏ cúc áo trước иgự¢, muốn ϲởí áօ sơmi trên người.Chỉ là áo sơmi bị mồ hôi cô thấm ướt, dính chặt vào thân thể cô, mà anh lại áp ở sau lưng cô,làm cô vô pháp nhúc nhích.
"Ivan. . . . . . Giúp em. . . . . ." Cô đáng thương tội nghiệp cầu xin người đàn ông phía sau, mặc quần áo cùng anh triền miên cảm giác quá mức ngượng ngùng, cô không nghĩ cũng không muốn.
Cô đương nhiên đối với anh làm nũng,nhưng cô đã quên, lúc này đối với anh làm nũng, sẽ có hiệu quả thế nào.
Aó sơmi trên người cô, ngay sau đó bị cởi ném trên mặt đất, tiếp theo là bra của cô,quần jeans của cô cùng ҨЦầЛ ŁóŤ cô, anh không có tiêu bao nhiêu thời gian, khiến cho cô triệt để trần trụi, trần như nhộng; anh thậm chí không có thối lui người, cứ như vậy đè nặng cô tiến hành động tác.
Mất đi quần áo,phản ứng thân thể cô càng thêm vô pháp che giấu.
Ngón tay anh, lại đi đến chỗ kín nữ tính ɠιữα đùι cô cơ hồ nước tràn thành lụt,ngón tay nam tính, theo thủy dịch tràn ra, chen vào thủy huyệt nhỏ hẹp.
Cô ưỡn người, vô pháp khống chế để ngón tay anh tiến vào, để ngón tay dài có thể đi vào chỗ càng sâu; anh đã thông lại thêm vào một ngón tay nữa, hai ngón tay đồng thời luận động trong thân thể cô nhanh chóng mà tắc nghẽn, kết hợp.
Phút chốc, thân thể của cô co giật, trong miệng tràn ra giống thở dốc nức nở, bởi vì hai ngón tay cùng lúc, va chạm vào thị mềm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô.
Cảm giác được thủy dịch bởi vậy mà chảy ra càng nhiều, anh gợi lên một chút cười nhợt nhạt, mỗi một cái tiến vào tham lam cọ vào thị mềm mẫn cảm,tạo ra càng nhiều mật dịch, cùng với cô nức nở thở dốc càng nhiều.
Rất nhiều khoái cảm cùng lúc tập kích cô. Hai tay cô chống đỡ bản thân, sắp bởi vì từng trận tê dại mà vô lực, cô cảm giác ngượng ngùng, thủy dịch bản thân chẳng những thấm ướt ngón tay của anh, thậm chí còn dọc theo đùi,chầm chậm chảy qua đùi.
"Em đều ướt đẫm,có phải muốn anh không?" Mà anh trong khi cô ngượng ngùng càng đâm sâu vào.
Người đàn ông ghê tởm nay! Cô oán thầm, nhưng là không cách nào coi thường cảm giác ngón tay anh ở trên người cô, cùng với phản ứng bản thân;động tác ngón tay anh dần dần nhanh hơn, cô thở dốc cũng thế, cảm thấy vui thích sức ép ở bụng cũng tích tụ lên, thân thể cô căng đến càng nhanh, chờ mong ở dưới ngón tay anh chờ đợi cao trào rất lâu.
Nhưng anh vào lúc ngón tay ướt đẫm rời khỏi cơ thể của cô,khiến chờ mong của cô tan vỡ! Nức nở lại lần nữa bật ra miệng, cô đã bị anh đùa bỡn mẫn cảm như thế,nhưng anh lại lần nữa chọc ghẹo cô, vứt cô ở giữa không trung, tùy ý để trống rỗng tra tấn cô.
Chân cô bắt đầu run run , muốn từ dưới thân anh bò đi.Tức giận cho dù không có khả năng cũng không cho anh chọc ghẹo lần nữa, huống chi Phương Thu Trừng cô vốn không phải người có tính tình tốt.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cô quyết định, tình nguyện đi dùng xoa Ϧóþ đến giải quyết, cũng không cần anh rồi.
Nhưng cô chỉ đi vài bước, còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi nắm giữ của anh,nam tính cứng rắn mà vĩ đại thuộc về anh, liền thật sâu vùi vào cô, thẳng đến chỗ sâu nhất.
Hô hấp cô cứng lại, vì khoái cảm mãnh liệt,trong nháy mắt như vậy, cô kém một chút đã bị anh biến thành cao trào, "Anh đáng ghét. . . . . . Em không cần!" Nhịn không được, cô mắng anh, bắt đầu kháng cự anh.
Nhưng anh đáp lại là lôi cô hướng bản thân, ngồi ở trên đùi anh.Anh dựa lưng vào đầu giường, dùng sức mạnh đùi tráng kiện tách ra chân cô ra, bàn tay anh nắm giữ vòng eo của cô, bắt đầu luận động liên tiếp đâm vào vừa sâu vừa mạnh.
Tư thế này, bởi vì sức nặng cô,làm anh càng chôn sâu vào cô, mỗi một cái đều cọ xát vào thịt mềm ở chỗ sâu;khoái cảm vừa mềm vừa tê giống như nước biển bao xung quanh cô vậy, cô không tìm ra sức lực làm chậm lại động tác quá mức kịch liệt, sức nặng toàn thân toàn bộ dừng ở chổ cùng anh giao tiếp.
Cô cảm giác tựa hồ còn mang theo một tia không cam tâm tình nguyện, anh càng thêm làm càn tăng thêm lực xâm nhập vào cô,nam tính cứng rắn lại cứng rắn chôn vùi càng sâu, để hoa tâm cô không khỏi co rút lại co rút lại.
Cô ngưỡng mặt, cái ót nằm ở trên vai anh, tay phải ôm lấy đầu của anh, khi anh dùng lực đạo quá lớn tiến vào cô, cô siết chặt ngón tay,nắm tóc anh. . . . . . Ý thức được bản thân làm anh đau, cô vội vàng nới tay.
"Không sợ,em không có làm anh đau." Anh cười khẽ ra tiếng, vì cô đau lòng cho anh mà cao hứng.
Cô xấu hổ đến nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm drap, không để bản thân mất khống chế cùng làm anh bị thương, không phải cố ý mà là kìm lòng không đậu.
Anh biết tâm tư của cô, mừng như điên cùng trìu mến bỗng chốc liền ςướק đoạt,tâm kích động toàn bộ từng chút từng chút luật động thật sâu biểu đạt ra.
Thân mình quá mức mẫn cảm cung cấp cho cô quá nhiều niềm vui, thân thể kéo căng ở trên đùi anh tới cao trào.
Bị thủy huyệt cô mềm mại ẩm ướt gắt gao bao trùm, tùy theo mà đến từng đợt có quy luật co rút lại làm Đỗ Y Phàm gầm nhẹ ra tiếng, đem nam tính cứng rắn kéo căng rút ra khỏi người cô, đặt cô ngã xuống giường sau đó lại một lần nữa chôn vùi thật sâu thật mạnh vào cô.
Vừa đạt cao trào trên mặt cô đỏ ửng xinh đẹp đáng yêu, không phải, phải nói toàn thân cô từ trên xuống dưới bởi vì hoan ái suồng sã, đã sớm nhiễm hồng lên một tầng,để cả người cô thoạt nhìn đều là màu hồng.
Này, rất đẹp.
"Ivan. . . . . ." Lần này có thể nhìn rõ mặt anh, Phương Thu Trừng không kềm chế đặt lên gáy anh một nụ hôn,môi bị hôn đến đỏ tươi chủ động để sát vào anh, cái lưỡi tham tiến trong miệng anh, học phương thức quyến rũ của anh quấn lấy anh.
Anh càng thêm nhiệt liệt hôn,nam tính dưới háng chôn sâu ở trong thân thể cô tiếp tục dùng tốc độ mau mà sâu cùng mạnh mẽ lần nữa ra vào cô, theo nữ tính cô đã nhanh lại hẹp đạt được thỏa mãn.
Trong phòng tuy rằng mở điều hòa, nhưng nhiệt độ tình ái lại lấn không khí lạnh như băng. Anh cùng với cô, toàn thân cao thấp đều phủ một tầng mồ hôi, khi cọ xát lẫn nhau ma sát ra khoái cảm ái muội.
Vừa trải qua cao trào lại một lần nữa tập kích cô, cô xoay mặt muốn hô hấp, nhưng mà chuyển đi môi đỏ mọng chỉ có thể bật ra từ tiếng thở dốc đã mê hồn lại mềm mại, cùng với. . . . . . Còn phát ra nức nở ríu ríu.
Thể lực anh cùng với sức lực bền bỉ, thật là rất vượt qua rồi! Cho dù cùng anh hoan ái nhiều lần như vậy, cô vẫn là vô pháp thừa nhận nhiều như vậy."Đủ. . . . . .Em không được. . . . . ." Cầu xin tha thứ, lại một lần nữa từ trong miệng cô bật ra.
Nhưng người đàn ông hạ quyết tâm muốn cô triệt để vì anh điên cuồng, cũng không có tính nhanh như vậy liền buông tha cô, tự mình lấy càng nhiều luật động,đẩy cô lên đỉnh còn hơn lần trước,khiến cô phát ra một tiếng lại một tiếng cầu xin tha thứ, thẳng đến cuống họng cô khàn khàn,ngay cả hai tay bám ở trên cổ anh đều vô lực gác qua gối trên mặt, anh mới để dục dịch bản thân đè nén hồi lâu, ở chỗ sâu trong cô phun trào ra.
Vì kích thích, cô lại đạt tới cao trào, mà lúc này, cô thật sự vô lực nằm ở trên giường,ngay cả oán giận anh ăn nhiều quá, ăn quá lâu đến khí lực cũng không còn; cái này, cô thật sự ngay cả khí lực cũng không còn, may mắn,ngày mai cô được nghỉ, có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút. . . . . . Bất quá điều kiện trước tiên là,người đàn ông này phải an phận một chút, không cần lại ăn cô.
Cô mệt mỏi nghĩ, nhưng là ngay sau đó, phát hiện hô hấp người đàn ông dần dần trở lại bình thường,ôm lấy cô đi tới phòng tắm.
"Em ngủ đi, chỉ cần anh làm là tốt rồi." Nhìn cặp mắt dìu dàng không mở ra được, anh có chút áy náy nói.
Tuy rằng yêu thương cô mệt như vậy, nhưng là mỗi lần đối mặt cô,tình dục của anh liền khó có thể đè nén, vô pháp khống chế, lần nữa yêu cầu thẳng đến thỏa mãn mới thôi. Lúc đầu ngay cả chính anh cũng lắp bắp kinh hãi, bởi vì anh chẳng phải người trọng dục; nhưng sau này, anh biết, bởi vì anh yêu cô duyên cớ, yêu càng sâu, Dụς ∀ọηg cũng càng sâu.
Cho nên đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể buông tha cho ý niệm ức chế bản thân,sau đó đành phải hoặc ở các địa phương khác muốn cô bồi thường.
"Chỉ có thể là. . . . . . Tắm rửa thôi đó." Toàn thân mềm nhũn ngay cả một ngón tay nâng lên cũng không nổi Phương Thu Trừng đưa ra điều kiện, sợ anh lại giống lần trước giúp cô tắm giống nhau, ở trong phòng tắm đối với cô làm ra chuyện không thể cho ai biết.
Anh yên lặng, suy nghĩ về khả năng này.
"Đỗ Y Phàm." Cô hơi cảnh cáo kêu anh. Nếu lại đến một lần nữa, cô có thể khẳng định,ba ngày trong tương lai cũng không thể đi bình thường cùng với tốc độ đi,sau đó,Mạc Giải Ngữ sẽ dùng biểu cảm muốn cười nhưng không cười nhìn cô.
Đáng sợ này, cô không muốn cũng không nguyện ý.
Anh nhớ được giọng điệu naỳ, lần trước cô dùng giọng điệu này kêu anh,trả giá chính làn ba ngày cô không để ý anh.Ba ngày đó, không nghe điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh; mà anh lại không thể vận dụng chức quyền, kêu cô đến trước mặt mình.
Nhớ đến ba ngày đó, anh chặt chẽ ghi nhớ ở trong lòng, cũng không tính giẫm lên vết xe đổ, cho nên anh gật gật đầu, đáp ứng sẽ không ở trong phòng tắm xằng bậy đối với cô.
Đạt được sự đảm bảo vừa lòng, Phương Thu Trừng mới để cho bản thân ở trong lòng anh ngủ.
Cô đã quên nói với anh, cô thật thích nằm ở trong khuỷu tay của anh ngủ,rất có cảm giác an toàn, cũng khiến cô thật an tâm. Bất quá lời nói như vậy, anh nhất định dùng nó thuyết phục cô qua ở chung với anh, mà chính cô cũng không xác định còn có thể cự tuyệt anh hay không.
Cho nên, tạm thời không có nói với anh. Muốn nói, cũng chờ thêm nửa năm sau đi. Kết giao một năm mới ở chung một chỗ, cô sẽ chấp nhận.
Cô thầm nghĩ .
Sẽ lại chờ thêm nửa năm.
※※※
Mang theo thùng dụng cụ nặng trĩu, bởi vì lại chạy nhìn máy bay lên xuống, cho nên nhân viên tổ sửa chửa chỉ còn lại có một mình Phương Thu Trừng mà thôi.
Đi vào trong kho chứa đồ đặt thùng xuống, cô lại lần nữa đi ra kho chứa đồ.
Nhưng còn chưa có rời khỏi phạm vi kho chứa đồ,vài người đàn ông ngoại quốc cao lớn lạ hoắc,không ngờ chắn trước người cô,chặn đường đi của cô.
Phương Thu Trừng đánh giá mấy người đàn ông,gương mặt bọn họ thật xa lạ, cô xác định bọn họ không phải là nhân viên của công ty. Mà cô lại càng không cho rằng mấy người này lạc đường, mới có thể xuất hiện tại kho chứa đồ có chút hẻo lánh.
Mục đích đến đây của bọn họ là gì; mà hành động ngăn trở đường đi cô, thật rõ ràng nói cho cô,ý đồ bọn họ đến là cô.
"Có chuyện gì sao?" Cô bình tĩnh dùng tiếng anh hỏi, nửa điểm kinh sợ thất thố đều không có, "Nơi này là nơi tư nhân,người ngoài không thể vào."
Bị chắn không là lần đầu gặp, cho dù rất nhiều năm không có bị ngừơi chắn, nhưng phần bình tĩnh này cô vẫn là không có quên.
"Phương tiểu thư, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Tựa hồ là những người này rõ ràng hợp lý, người đàn ông cầm đầu lễ phép nói, cung kính đưa tay tư thế mời; nhưng dưới sự lễ phép này là một lời uy Hi*p không khó nghe được.
Có thể kêu ra tên họ của cô, bọn họ là nhằm về phía cô không sai! Nhưng mà cô không nhớ rõ bản thân gặp người ngoại quốc nào nha. Mà người ngoại quốc cô duy nhất biết là người bên gối cô; muốn tìm cô,anh sẽ tự mình tìm đến, tuyệt không giống như hiện tại muốn mấy người cô không biết kêu cô.
"Tôi có thể biết, chúng ta hiện tại muốn đi nơi nào không?" Cô cũng dùng giọng nói lễ phép hỏi, đồng thời tìm xem coi có cách nào thoát khỏi những người naỳ không.
Bất quá trừ bỏ kho chứa đồ phiá sau không thể khoá, nơi này bốn phía là đều trống rỗng , một chút vật che lấp cũng không có. Cho nên, nói cách khác, cô chẳng khác nào vật trong túi bọn họ, bọn họ mới dám chắn trước mặt cô như vậy.
Con ngươi chợt lóe, nếu cô không muốn da thịt chịu đau như lời nói, tốt nhất liền ngoan ngoãn đi theo bọn họ, bọn họ hẳn sẽ không làm khó dễ cô, bằng không bọn họ sớm đã dùng nắm đấm hướng cô,làm sao có thể dùng giọng nói lễ phép đưa ra yêu cầu như vậy?
"Không xa, chỉ là muốn Phương tiểu thư theo chúng tôi đến một chỗ."Người đàn ông cầm đầu nói ra một chỗ, cách nơi này cũng không tính xa.
Nhún nhún vai, cô tuy rằng không muốn trở thành cá nằm trên thớt, nhưng cô không có lựa chọn khác.
"Có thể, nhưng tôi muốn dùng cơm trước." Cô cần cho bản thân có một chút thời gian thong thả,để bản thân ngẫm lại đến cùng từ lúc nào, gặp phải mấy người ngoại quốc này? Mà bọn họ, làm sao có thể đi qua bảo vệ công ty, tìm được cô?
Đối với yêu cầu của cô,sắc mặt người đàn ông cầm đầu không đổi, "Xin hỏi Phương tiểu thư muốn ăn gì?Đồ trung? Hay là đồ tây?" Lại còn rất hào phóng cho cô lựa chọn nữa chứ, tuyệt không sợ cô sẽ chạy thoát.
"Cũng không phải, tôi muốn ăn mì sợi Nhật cùng sushi." Cô mặt không đỏ nói,hơi thở không gấp. Dù sao ăn không tốn tiền, vốn tối hôm nay cô cũng tính ăn mấy món đó, chẳng qua ăn sớm một chút thôi.
Người đàn ông cầm đầu dùng một ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu nói cho cấp dưới trong đám; Phương Thu Trừng nhận ra, Đỗ Y Phàm cũng từng dùng loại ngôn ngữ này nói chuyện điện thoại.
Cho nên, có lẽ mục tiêu bọn họ không phải là cô, mà là Đỗ Y Phàm? Mà cô chẳng qua người vô tội bất hạnh trong đạn lạc mà thôi. . . . . .
Nghĩ đến khả năng này,khiến cô nheo mắt lại.
"Phương tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị giúp cô một chổ dùng cơm, bữa ăn cũng sẽ đưa đến nơi đó, hiện tại mời theo chúng tôi đi."Người đàn ông đó,phân phó thuộc hạ xong, đối với cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhàn nhạt, lại cung kính lễ phép nói.
Phương Thu Trừng tìm không thấy lý do kéo dài, chỉ có thể không kêu một tiếng đi theo hắn.
Cô thành thực hi vọng, những người này là nhằm về phía cô, mà không phải Đỗ Y Phàm.