Sô cô la đen - Chương 93

Tác giả: just.lyn

Bên ngoài chiếc xe xé gió lao nhanh đi, Hàn Nhi vừa chạy ra đến cửa chỉ còn thấy bóng chiếc xe len lỏi vào dòng xe cộ đông đúc trên đường. Đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng, thật không biết phải làm thế nào...

Nó thở dài một cái nhưng không thể nào tống khứ được cái gì đó nặng nề trong Ⱡồ₦g иgự¢, lại có cái gì đó thôi thúc nó mau chạy theo Dương Phong...

Cho xin đi..

Hàn Nhi vẫn còn tỉnh táo, nhưng hắn thì có lẽ đang phát hỏa, làm cách nào mà chạy theo giải thích được..

Bước đi vào trong cửa hàng, các vị khách như hiểu được tình cảnh, ai nấy đều rất thông cảm. Chị Châu cùng các nhân viên trong cửa hàng cũng góp phần trấn an mọi người..

"Chị Nhi..." Nhìn thấy Hàn Nhi đi vào, Quân Như liền đi nhanh đến, e dè hỏi. Chuyện này ai cũng rất thông cảm, tính cách Dương Phong sẽ không thể nào giận dỗi lâu nhưng tình hình hiện tại thật khiến người khác không lo không được. Con bé đi đến quàng lấy tay nó, đỡ xuống ghế ngồi..

"Cô chủ à.. cô không sao chứ?" Trong lúc cuống quít, An An quên đi lời Hàn Nhi nói lúc trước, một miệng "cô chủ", hai miệng "cô chủ". Mà nó lúc này cũng không có tâm trạng quở trách uốn nắn lại...

Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ, vốn đang vui vẻ, lại đùng một cái lại đảo ngược lại hết, mà trong tình huống này, đầu óc Hàn Nhi cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ ra cách giải quyết, chỉ ngồi đó thẫn thờ không quan tâm đến bao nhiêu lời hỏi thăm xung quanh…

---

Chiếc xe lướt qua dòng người, qua từng dãy phố, chạy mãi như chẳng thể có điểm dừng. Đôi bàn tay lướt nhanh trên vô lăng, với những động tác bẻ lái rộng nhưng lại vô thức, cứ như là một phản xạ chứ không hề tập trung.

Cho xe dừng lại đột ngột bên một vệ đường ở ngoại thành, tức giận hóa thành nấm đấm, Dương Phong đập tay xuống mạnh vô lăng chiếc xe vang lên một hồi kèn dài rít trong tiếng gió cây thoảng xào xạc. Buổi chiều vẫn còn vài tia nắng le lói, vẫn còn sức nóng hầm hập áp vào cửa kính khiến tâm trạng hắn thêm bức bối

Bản thân tự nhủ là không có gì để tức giận, nhưng lửa nóng trong đầu cứ ập đến rồi hừng hực bốc cháy. Tối hôm đó, đột nhiên Hàn Nhi lại ngồi kể về ước mơ tương lai sẽ đi du học của mình khiến Dương Phong vui mừng không thôi. Vốn nghĩ rằng nó đã biết chia sẽ suy nghĩ, ít nhất thì đều này có thể chứng minh rằng hắn có một địa vị nào đó trong trái tim Hàn Nhi. Nhưng giờ lại mới biết rằng hôm đó phải chăng chỉ là lời bóng gió ám chỉ chuyện ngày hôm nay

Nếu hắn không vô tình lúc đó đi lấy nước và nghe thấy được thì phải đến lúc nào mới được biết đây…

Cứ cho là Dương Phong ích kỷ, dù đó có là giấc mơ của Hàn Nhi, hắn cũng không muốn ước mơ đó thành sự thật. Cho dù đó có là quyết định của Hàn Nhi, hắn cũng không muốn nó rời xa vòng tay của hắn.

Đi du học?? Dương Phong có suy nghĩ cả chục lần cũng không nghĩ đến chuyện này lại đùng một cái lại xảy ra như thế..

Kết thúc ngày làm việc, Hàn Nhi lại trầm tính hơn hẳn mọi ngày, cả đám người Quân Như cùng BLACK cùng bị đuổi không tiếc một lời. Lạc Thiên và Khang Luân cũng không ngoại lệ, nhưng trước khi rời đi, hai người ấy còn nói rằng sẽ ủng hộ nó. Nếu có thong tin gì nhất định sẽ báo cho hay.

Hàn Nhi lại chỉ ậm ừ không nói năng gì, nó biết lúc này Dương Phong đang phát điên, có nói gì cũng sẽ không nghe, thậm chí không biết có vừa tai hay không. Sợ rằng, tối nay lại tránh mặt nó..

Mọi chuyện như trong suy tính, đêm nay hắn không có về nhà, Hàn Nhi ngồi trước ly mì cùng đôi đũa gỗ đặt ngay ngắn trên nắp nhìn những làn khói len lỏi ở kẽ hộp nghi ngút bay lên với tâm trạng không thể nào diễn tả. Một cái gì đó đè nặng, Ⱡồ₦g иgự¢, thúc đẩy bản thân nên làm gì đó nhưng não lại không thể suy tính ra bây giờ nên làm gì..

Cái cảm giác tệ hại này có xảy ra hay không Nếu nó kể với Dương Phong trước. Hay Nếu không phải hôm nay hắn vô tình nghe thấy chuyện này thì liệu sau này khi nghe chính miệng nó nói, hắn sẽ hành động như thế nào..

“Nếu” như thế này, “thì” sẽ như thế kia…

Trên đời này tồn tại một dạng câu quan hệ gọi là “Nếu… thì”, nhưng đó lại chỉ là một mớ lý thuyết. Thật chất trên đời này không hể tồn tại bất cứ thứ gì có thể dùng chữ “Nếu” để tìm ra kết quả…

Việc đã xảy ra, thì bây giờ có dùng chữ “Nếu” nữa cũng sẽ vô dụng…

Chậm rãi tách nhẹ hai đôi đũa, mở nắp hộp mì rồi trộn lên, tất cả đều được làm theo một trình tự nhưng là một cách gượng gạo và khập khiễng. Đã bao lâu rồi kể từ ngày đi du lịch về, Dương Phong đã dọn bỏ hết mỳ gói dự trữ trong nhà, thay vào đó là những món ăn đủ chất dinh dưỡng, và là do chính tay hắn nấu nếu là khi rãnh rỗi ở nhà…

Bây giờ, chỉ là đang lập thói quen ngày xưa nhưng lại cảm thấy đây là một việc làm xa lạ, một hành động vô thức sáo rỗng.

Ăn không ngon chút nào!!

Đưa vào miệng được 2 gắp, Hàn Nhi lại đem hộp mì đổ đi, tắm rửa rồi lên giường ngủ. Hai đôi mắt nặng trĩu, nhưng một khoảng thời gian lâu sau mới có thể đi vào giấc ngủ trong trạng thái tinh thần kiệt quệ

Hôm nay là chủ nhật, một ngày đẹp trời với từng tia nắng nhảy múa trên mặt kính bóng loáng in hằn vào cả tấm thảm bên trong căn phòng. Mọi thứ sáng rực lên nhưng lại không thể đánh động gì đến một người đang nằm ngủ say trên giường. Đồng hồ vẫn gõ từng giây tích tắc, hơi thở phả ra vẫn đều đặn rất hợp với một ngày cuối tuần thường nhật...

Cánh cổng trắng được mở rộng, hai chiếc xe đen bóng loáng đi vào chậm rãi rồi dừng lại ở một góc sân. Cánh cửa xe mở bật ra vì sự thích thú rồi ào một cái ngoài sân đã điểm thêm vài bóng người nhỏ bé với gương mặt trông rất vui tươi.

Chuông cửa Reng lên vài tiếng, Hàn Nhi uể oải vươn vai, lười biếng ngồi dậy với tay lên chiếc đồng hồ ở chiếc tủ nhỏ đầu giường. Rồi lại chán chường đặt mạnh đồng hồ lại lên tủ với lực đủ để vang lên một tiếng CỐP lớn khi mà biết chỉ mới gần 8h

Bước xuống giường, Hàn Nhi đi xuống dưới nhà, đầu tóc còn chưa kịp chải lại..

"Từ từ" Không nhịn được tiếng chuông ngoài cửa cứ reo lên mãi, Hàn Nhi hét lớn. Đầu óc nó hiện tại đang quay mòng mòng chưa đủ hay sao àm lại còn lấy tiếng chuông cửa tra tấn như thế

Cánh cửa vừa mới mở ti hí ra thì đã bị bật tung bởi mấy bàn tay nhỏ xíu níu giữ phía bên dưới, Hàn Nhi giật mình nhưng không đủ để nó tỉnh ngủ, sau một giây sững người thì lại quay trở lại bộ dàng uể oải như cũ

"Chị Nhi à..."

"Chị Nhi của em..."

"Chào chị Nhi"

Mỗi đứa một tính cách, cứ như thế mà lên tiếng chào hỏi cộng với hành động nhào tới ôm thân mật. Tụi nhóc thật là nhớ Hàn Nhi quá đi, đã lâu lắm rồi mới được gặp lại thế này khiến đứa nào đứa nấy vui mừng khôn siết không thôi, có đứa còn nước mắt lã chã ra khiến bà Kỳ đứng bên ngoài cửa cũng rất cảm động. Bọn nhỏ lúc còn ở nhà bà, nghe nói được gặp Hàn Nhi thì cả đám đã nháo nhào lên, thậm chí còn không ngủ được. Mới sáng sớm lại đòi qua nhà để gặp Hàn Nhi, bà thật muốn mình được giống như cô "con dâu" này quá đi mất..

Đưa mấy đứa nhỏ qua nhà gặp Hàn Nhi xong, bà Kỳ vội vàng lên xe để đi về nhà, hôm nay có tiệc họp mặt với công ty mà ông Kỳ rất tâm đắc, mong muốn dẫn bà đi theo.

Hàn Nhi nhắc nhở thằng Hoàng canh lũ nhóc một lúc để nó đi đánh răng sửa soạn quần áo. Tụi nhỏ thấy nhà rộng liền rất thích chạy nhảy ngoài sân lẫn trong nhà. Ở bên Kỳ gia, nhà cũng rất rộng nhưng lại trưng bày rất nhiều đồ cổ nên việc bay nhảy là không có cơ hội xảy ra.

Mặc xong quần áo, Hàn Nhi đi xuống nhà thì thấy lũ nhóc vẫn còn đùa giỡn bên ngoài sân liền bảo thằng Hoàng tập trung mấy đứa lại để chuẩn bị đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn. Nó quyết định hôm nay nấu một bữa thật lớn cho tụi nhóc thưởng thức. Nhưng tình trạng hỗn độn của lũ nhóc hiện tại sau khi nghe Hàn Nhi sẽ nấu ăn liền làm cho nó xuống tinh thần rất nhanh

“Chị Nhi nấu ăn sao?” Bé Linh hỏi với giọng nghi ngờ. Con bé dạo này hồng hào, nhìn cũng trắng trẻo, có tí da tí thịt, hẳn là rất được Kỳ gia chăm sóc rất chu đáo..

Hàn Nhi nấu ăn là việc làm của thế kỉ, đa phần là mua đồ ăn bên ngoài về rồi ăn cơm, cùng lắm cũng chỉ có thể chiên trứng được và những món cơ bản có thể nuốt trôi. Hôm nay lại nghe nói đi siêu thị, đứa nào đứa nấy bán tính bán nghi, thầm phản đối…

Cả thằng Hoàng cũng nuốt nước miếng, tìm lời lẽ cố thuyết phục:

“Không cần đâu chị Nhi, chúng ta cứ ăn như trước là được, tụi em cũng muốn ăn mì gói” Ở Kỳ gia làm gì có vụ ăn mì gói, về đây tất nhiên là nên ăn món đó đầu tiên, vả lại lũ nhóc cũng không đứa nào muốn ăn "cao lương mỹ vị" do một tay của Hàn Nhi nấu đâu

Cảm thấy có phần nhục nhã, nó không nổi giận chỉ mang giày vào chân, đi ra khỏi và để lại một câu “Không ăn thì đi về”

Sau đó là đứa nào cũng chạy theo trối ૮ɦếƭ!!!

Trong siêu thị, việc lựa chọn rau củ cũng là một khâu quan trọng, Hàn Nhi lúc chú tâm lúc lơ là, kết quả là mấy lần ᴆụng vào người khác khiến lũ nhóc phải cúi gập người xin lỗi còn nó thì chẳng mảy may quan tâm. Trong siêu thị cũng có chứa hình ảnh của Dương Phong nữa, và rất nhiều là đằng khác…

“Mua nhanh một chút còn về” Nó hối thúc lũ nhóc, cố đánh tan hình ảnh hắn ra khỏi đầu mình.

Là ai lúc nãy không chịu đi siêu thị, bây giờ vào rồi lại không muốn về vậy chứ? Chạy nhảy từ quầy kẹo đến quầy bánh, sơ hở một chút là phải bắt đầu mở công cuộc tìm kiếm, đúng là con nít, đứa nào đứa nấy y chang nhau. Hàn Nhi chỉ còn cách lắc đầu rồi dõi mắt theo từng đứa.

Nhóc Hoàng nãy giờ đi bên cạnh, trầm tư từ rất lâu, muốn định hỏi nó chuyện gì đó, nhưng sau vài lần suy nghĩ thì lại là im lặng

“Có chuyện gì sao?” Cuối cùng chịu không nữa, lời đã thốt ra ngoài

Hàn nhi đi chậm lại, quay sang nhướng mày khó hiểu “Chuyện gì?”

Ngập ngừng một chút, thằng Hoàng nhìn chằm chằm vào mắt nó “Hôm nay em không thấy cái người kia…”

Cái người kia?? Là Dương Phong sao?

Đôi lông mày nhíu lại bất thường, đưa mắt đảo dò xét nhóc Hoàng, Hàn Nhi nghiêm giọng “Sao lại biết?” Nói thằng nhóc này thông minh, quả thật không sai…

“Em nhìn thấy chị và hắn ta ở chung một nhà”

“Em theo dõi sao?” Giọng nó đã có chút khàn khàn vì tức giận. Không ngờ tên nhóc này lại có thể đi theo dõi

“Đúng vậy” nhóc Hoàng không chối mà nói thật, rồi lại lên giọng hỏi “Chị thích hắn ta sao?”

Hàn Nhi lờ đi, nhìn sang mấy đứa nhóc khác “Chuyện đó sẽ nói sau” Nó không muốn nhắc thêm chuyện này, vả lại bây giờ đi tìm mấy đứa nhóc kia mới là quan trọng.

---

Buổi trưa hôm đó ăn cơm xong, nó dẫn lũ nhóc đi công viên giải trí. Hết trò này đến trò khác, thú thật thì từ khi đem lũ nhóc về nuôi, Hàn Nhi chưa từng nghĩ đến việc có một ngày có cơ hội dẫn tụi nhóc đi chơi thoải mái thế này…

Nhóc Hoàng sau lần đó, thì cả ngày cũng không đả động gì thêm, nó nghĩ chắc hẳn thằng nhóc cũng hiểu rồi..

Vì buổi chiều, đột nhiên có mây giông kéo đến, Hàn Nhi đành dẫn tụi nhóc về sớm và sau đó là Kỳ gia đến rước về. Một trận mưa như trút nước đổ xuống nhanh chóng, nó tranh thủ dọn dẹp lại căn nhà, lau dọn một trận từ trên xuống dưới rồi thả người xuống ghế uể oải.

Cả ngày hôm nay cũng không thấy tin tức gì của Dương Phong, trong lòng nảy sinh chút bất an, không thể ngồi im mà cứ đi đi lại lại trong nhà, tay giữ khăng khăng chiếc điện thoại…

Mưa xối xả không dừng, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo trong nhà, Hàn Nhi lên lầu đem chăn mền xuống nằm trên ghế sô pha, trên bàn chuẩn bị một chút bánh ngọt cùng ly cacao pha từ bột có sẵn vừa mua ở siêu thị, ấm cúng nằm trong chăn chờ đợi..

Nó nhìn lấy tấm chăn, rồi nhìn lên thức ăn trên bàn lẩm nhẩm một chút rồi tự cười một mình. Cảnh này không phải là quá giống người vợ ngồi chờ chống mình về rồi chứ….

Lắc lắc đầu, đập vào trán vài cái cho tỉnh mộng, Hàn Nhi dạo này không hiểu sao lại cứ thẩn thờ ra mơ về viễn cảnh tương lai như vậy nữa

Gần 10h đêm, trước cánh cổng đen có một chiếc xe taxi đội mưa chạy đến, thanh toán xong tiền bạc, Dương Phong bước xuống xe, trên người đã ướt sũng từ lúc nào, không nhanh không chậm đi vào nhà. Trong đầu đã suy nghĩ thông suốt hết mọi việc…

Đèn trong nhà hầu hết đều đã mở sang trưng, hắn mệt nhọc đi đến bên ghế sô pha, nhìn thấy Hàn Nhi đang cuộn tròn trong chăn ấm, đã ngủ từ lúc nào. Bỏ qua cảnh trước mắt, hắn đi tiếp lên cầu thang, quần áo sũng nước khiến nền nhà rất nhiều vũng nước đọng lại, kéo lên đến cả phòng Dương Phong..

Một tia sét lóe sáng kèm theo một tiếng Ùynh lớn làm Hàn Nhi tỉnh giấc, mắt mở lờ mờ lim dim nhìn xung quanh thì nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt gần hết, những vũng nước đọng trên sàn cùng với ánh đèn trong nhà truyền tạo thành các tia sáng khiến nó chú ý đến. Hàn Nhi đi lại gần, nhìn thấy vũng nước từ ngoài cửa kéo dài đến chân cầu thang thì cả người như một phản xạ, chạy nhanh lên trên lầu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc