Chẳng mấy chốc đã trôi qua 2 tuần kể từ ngày Hàn Nhi dọn sang ở chung nhà với hắn. Từ thái độ ngượng ngùng, nó cũng dần thoải mái hơn, ngoài việc sử dụng phòng bếp chung thì còn lại cả hai đều ở trong phòng của mình, không làm phiền đến đối phương..
Phiền muộn cũng có, bức bối cũng có, Hàn Nhi từng nghĩ với tình cách của Dương Phong sẽ gây khó dễ rất nhiều khi nó dọn về ở chung, nhưng hóa ra đó chỉ là trí tưởng tượng quá phong phú mà thôi. Nhưng việc hai người ít chạm mặt nhau không phải vì do cố ý, quả thật mà nói chương trình cuối cấp rất nhiều, toàn bộ thời gian đều bị chiếm đóng vào việc học tập các môn..
Cũng phải nói đến Hàn Nhi sau khi đem chiếc rương gỗ kia về lại nảy sinh ra rất nhiều nghi vấn. Chiếc chìa khóa nó đang giữ như được đóng khuôn riêng cho chiếc rương này, bên trong cất giữ toàn bộ kỉ niệm của hai cha con Hàn Nhi, từ chiếc thiệp hồng nhỏ xíu đến cả con mèo được nặn bằng đất sét hồi lúc nhỏ... Khiến nó lại nuôi thêm một hy vọng
Rõ ràng ba nó còn sống..
Cho nên mỗi ngày lúc đi học về, Hàn Nhi lại bắt xe để đến những nơi mà lúc xưa đã được ông Dương dẫn đến, mọi nơi đều đến để hỏi thăm ngoại trừ một nơi lúc xảy ra tai nạn của hai cha con thì nó lại hoàn toàn không thể nhớ được gì..
---
Duỗi chân trên chiếc ghế dài trong phòng, Dương Phong tay còn giữ khư khư tập hồ sơ mà hắn vừa rút ra trong cái chồng tài liệu dày cộm trên bàn. Bất quá, lâu lâu hắn cũng đã tự hỏi, tại sao bản thân vẫn còn là một học sinh cấp 3 lại phải luôn làm phần việc của một gã đàn ông đã trưởng thành như thế này..
Âu Lạc Thiên sau 1 tuần đi công tác về đem cho về cho đối tác của mình là Kỳ Nhiệm rất nhiều hợp đồng tốt, nghiễm nhiên cũng cắt xén bớt thời gian quý báu của hắn. Thời gian để hắn, Lạc Thiên và Khang Luân gặp mặt ngày càng ít. BLACK cũng càng lúc ít thông tin, còn có tin tức gần xa cho rằng BLACK đã ngừng hoạt động
Đưa mắt đảo khắp tờ giấy với chi chít chữ, Dương Phong lười biếng kí nghuệch ngoạc vào rồi thảy sang một bên. Ngả lưng thoải mái về phía sau thở dài...
Gần cả tuần rồi hắn cũng không gặp Hàn Nhi, vốn biết giờ này có về nhà cũng không gặp được nó nên Dương Phong hiện tại đang một mình ở căn nhà trên đồi. Nơi đây rất yên tĩnh, rất phù hợp cho những lúc nhiều vấn đề như thế này
RẦM một tiếng lớn, cánh cửa gỗ mở tung đập vào bức tường, một thân ảnh thô to xuất hiện chướng hết lối đi, trên vai còn vác một túi gì đó rất to. Tất cả bị ánh sáng bên ngoài vườn làm cho mờ ảo đi không nhìn rõ hết..
Hắn nhìn người ngoài cửa ngồi thở ra cái khì biểu lộ cả sự nhàm chán
"Về rồi sao?" Uể oải vươn vai, hắn hỏi thăm
Cũng như nhận thấy biểu hiện không mấy hoan nghênh của hắn, người đàn ông ngoài cửa cũng không ngạc nhiên gì, тһô Ьạᴏ ném bao tải trên lưng mình xuống đất vang ầm lên, cả căn nhà đâu đó còn cảm thấy bị rung lắc dữ dội
"Nhẹ nhàng một chút, nhà này cổ lắm rồi, không chịu được sức nặng ấy đâu" Còn nữa, sắp điếc lỗ hắn tôi rồi...
Dương Phong đưa tay lên ngoáy ngoáy tai, khuôn mặt nhăn nhó biểu tình dữ dội. Cái người này luôn luôn không thấy mặt, lúc trở về lại luôn đem theo cái bao tải chứa những thứ kỳ quặc, cứ vài lần như thế hắn cũng cảm thấy quen, nhưng tiếng động so với từng đợt sao lại khác nhau đến thế. Kì này ông ta đem đá về chắc...
"Không phải nhà của ngươi, tại sao lại biết nhà này cổ.."
Người đàn ông nhướn mày, hỏi lại một câu hóc 乃úa. Tên nhóc này cùng lắm chỉ là mua lại căn nhà này. Căn bản cũng không biết gì, tại sao có thể lên tiếng được
Phủ phủi bộ đồ dính đầy bùn đất trên người, ông tháo đôi giày cổ cao kiểu quân đội để sang một bên, bước vào bên trong. Ánh đèn bên trong nhà bây giờ mới rọi rõ cả khuôn mặt người đàn ông kỳ dị này. Quần áo nhiều lớp rách bươm, không rõ được màu sắc, trên đầu vẫn còn đội một chiếc nón kiểu của cao bồi, nét cười tràn đầy sức sống, lộ rõ cả hàm răng trắng ngà luôn hiện hữu trên mặt. Ở ông có một nét gì đó vừa hoang dã, vừa cố chấp, nhưng đối với hắn lại chỉ là một lão già khó ưa, nóng tính
Dương Phong không trả lời, mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa đề phòng ông ta lại đến dành chỗ của mình. Trong lòng vẫn còn ấm ức chuyện ông già này đột nhiên trở về làm hắn mất đi năng suất lao động
Ông đẩy người hắn sang một bên, thả người phịch xuống, tiện tay cầm luôn chai nước có sẵn trên bàn tu luôn một hơi. Dòng nước nơi khóe miệng chảy ra ngoài do ông uống vội, lấy tay chùi một cái, ông quay phắt sang hắn nở nụ cười thân thiện:
"Thế nào, dạo này sao rồi?" Ông đi khỏi nơi này cũng được gần 1 năm rồi, lúc nãy vừa mới bước vào nhà xém chút nữa lại nhận không ra được thằng dệ tử của mình
Bị một lực đạo đẩy mạnh mẽ làm hắn muốn rớt xuống dưới sàn, may là vẫn còn phản xạ nhanh lẹ chụp lấy cạnh bàn, giữ chút thăng bằng. Dương Phong ngồi dậy, quét mắt lạnh lẽo qua người đàn ông trước mặt một cái, tỏ vẻ tức giận cùng muôn phần không ưa:
"Vài giây trước đây rất tốt, hiện giờ lại nảy sinh ý định Gi*t người"
Biết hắn đang bị mình làm cho nổi quạu, ông lại càng hứng chí đùa theo:
"Vậy sao? Ai thế, có cần ta giúp một tay không?"
Vừa nói, ông đi đến bao tải lúc nãy đặt dưới sàn, lôi ra một lưỡi liềm dùng để cắt cỏ. Rất nhanh cả lưỡi dao sắc bén được phô bày trước mặt hắn với cự li gần nhất bằng một cú ném chuẩn xác
Dương Phong nhích người sang một bên, tim giật thót lên:
"Muốn Gi*t người sao? Ông già này..." Mặt hắn chỗ trắng chỗ đỏ, hận không thể đá phăng ông già này ra khỏi đây
Lưỡi liềm đâu phải đồ chơi, đâu phải muốn ném là ném, nếu không phải là hắn phản xạ nhanh thì không phải bây giờ nằm đổ máu trên ghế rồi hay sao..??
"Ây dà, muốn cho cậu xem một chút, lỡ trượt tay đó mà.."
Người đàn ông cười ha hả, ra dáng vội vàng đi ra phía sau bộ sofa, dùng sức kéo lưỡi liềm đang dính chặt dưới sàn gỗ lên...
Cuộc nói chuyện kết thúc sau một tràng cười không dứt. Thằng nhóc đó muốn đấu với sư phụ nó sao? Xem ra còn phải học hỏi rất nhiều...
Tắm rửa xong thoải mái, ông vơ đại một bộ đồ thể thao của Dương Phong mặc lấy. Cơ thể của một người đàn ông 40 tuổi trông vẫn còn rất phong độ trong chiếc áo phông cùng chiếc quần thể thao trẻ trung ấy. Khuôn mặt ông sau khi được tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ cũng lộ ra một nước da hơi ngăm đen nhưng thoạt nhìn lại trông rất thu sinh, nho nhã..
Như một thói quen, lúc nào trở về ông cũng đi vào căn phòng của mình bên hông căn nhà. Phòng bám đầy bụi, những lọ thủy tinh nhỏ trong veo đủ màu sắc chứa đựng tinh dầu do ông điều chế nay bị một lớp màng mỏng bao lấy, không nổi bật gì nữa...
Chậm rãi cầm từng lọ lên lau sơ, dọn dẹp qua căn phòng cho sạch sẽ, kế đến là một màn đặc biệt. Ông tiến lại gần một chiếc tủ gỗ ở giữa phòng, khom người xuống lấy một hộp gỗ nhỏ như thường lệ, nhưng bữa nay hai tay quờ quạng cả buổi vẫn chưa thấy thứ mình cần lấy..
Sắc mặt ông thay đổi thay chóng, thành một màu xám đặc ngẹt, đường gân trên trán cũng bắt đầu hình thành như những tia sét đầu tiên xuất hiện trên bầu trời quan đãng, báo hiệu sắp đến sẽ có một cơn bão ập đến
Cánh cửa lại một lần nữa đập vào tường, lần này nhanh và mạnh hơn vang lên một tiếng vọng lại thật lớn. Dương Phong đang ngồi vắt chéo chân, lưng tựa thoải mái vào thành ghế, đọc sơ lại tài liệu học tập thì cũng giật mình đưa mắt lên nhìn, nhíu mày hỏi: "Lại chuyện gì nữa" – Cái hắn lo lắng là cánh cửa này, không khéo vài ngày sau phải đối cái mới mất..
Ông nhìn Dương Phong, thở hồng hộc, mắt ánh lên tia nhìn phẫn nộ, trong đầu ông lúc này không thể chưa nổi cái gì ngoài cái việc "hộp gỗ bảo bối" của ông đột nhiên biến mất không dấu vết..
Đừng đợt thở phì phò trôi qua, thay vào đó là nhịp thở đều đặn nhưng mặt ông đỏ ngầu, sấn tới chỗ Dương Phong, kéo mạnh cổ áo hắn lên..
Cả người Dương Phong bị nhấc lên bất ngờ, đứng phổng người, chân hắn phải nhón lên để chặn không cho cái cổ áo bị căng mà chắn ngang cổ. Theo phản xạ, tay hắn giữ chặt lấy nắm tay rắn chắc của ông hòng tháo ra, miệng không ngừng la lớn "Nói rõ ràng xem" Hắn không bao giờ tha thứ cho việc làm hồ đồ, không rõ việc gì lại tự nhiên xông vào đánh người khác
Qủa nhiên, khuôn mặt ông chuyển sang xám xịt, giọng khàn khàn đều đều nhau như đang muốn đe dọa: "Cậu dám vào phòng tôi" Lại còn ngang nhiên lấy đi "hộp gỗ bảo bối" của ông nữa..