Sau vụ việc hôm ở buổi tiệc, Hàn Nhi quay trở về cuộc sống như cũ. Mỗi ngày chỉ tập trung vào chuyện học, việc làm thêm ở tiệm bánh cũng đã xin nghỉ phép một thời gian. Cho nên mọi chuyện xảy ra ở nhà Dương Phong nó nghiễm nhiên cũng đã quên mất.
Buổi tối hôm đó khi nói chuyện rõ ràng với bà Kỳ, vốn nghĩ bà ấy sẽ hiểu cho tình cảnh hiện tại của nó. Nhưng hiện tại, Hàn Nhi thống khổ suy nghĩ rằng sao gia đình nhà họ Kỳ này lại giống nhau đến thế?
Luôn làm theo ý mình là thế nào???
Xe Dương Phong vừa chạy vào trong sân đã thấy xung quanh là một màn kì dị. Không khí có một chút tĩnh lặng, hơi thở phả ra ngoài càng như bị buột chặt, cứ như là đã xảy ra một chuyện gì đó không bình thường vậy, khiến Hàn Nhi cảm thấy vô cùng khẩn trương. Nó theo phản xạ, bước ra khỏi xe đưa mắt đảo nhìn quanh sân..
Bản năng hiếu kỳ cộng thêm mười phần lo lắng, nó nhẹ giọng hỏi: "Họ đã đến chưa?" Trong sân không hề có đồ đạc, Hàn Nhi thầm nghĩ có lẽ vẫn chưa gửi đồ đến, nhưng tốt nhất vẫn nên hỏi cho chắc ăn…
Dương Phong cùng lúc xuống xe, nghe thấy câu hỏi kỳ lạ đó cũng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Hắn cũng cảm thấy có phần nào đó bất ổn. Đó giờ ba mẹ hắn làm việc tốt đều rất "khoa trương", rất thích chứng tỏ, hắn cũng được thừa hưởng một chút tính cách này. Hiện tại thì không như vậy... trong sân không hề có một bóng người, nhưng..
"Đã đến rồi.."
Vừa vặn nhìn lên một mảng cửa sổ tầng một, hắn liền đưa ra kết luận
Hàn Nhi khó hiểu, nuốt khan một ngụm rồi theo hướng nhìn của Dương Phong mà giương đôi mắt lên trên tầng một, dù không hiểu chuyện gì nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác lo lắng:
"Bây giờ làm cái gì?" Có nên vào hay không?
"Vào thôi chứ làm gì?" Dương Phong hai tay đút vào túi quần, hướng căn nhà mà đi đến "Có vẻ còn rất nhiều thứ cần làm..." Khóe miệng hắn nhếch lên một chút nhưng ai đó đang tức giận đến quên cả hoạt động xung quanh nên không hề nhìn thấy.
Đi nhanh bắt kịp tốc độ của Dương Phong, Hàn Nhi một chân đá vào lưng hắn, gương mặt vì tức giận mà nhuộm một màu đỏ au: "Làm thế cậu vui lắm sao?" Rõ ràng đây là kế hoạch của hắn, vậy mà tại sao tên này có thể vô trách nhiệm như thế?
“Rất là vui" Rất là hả dạ…
“Tên khốn… cậu..”
Hắn cười thầm trong bụng, hiện tại vì vui vẻ quá mức mà tiếng cười sắp bật ra khỏi miệng. Chuyện này đúng là kế hoạch của Dương Phong hắn nha, nhưng hắn cũng rất muốn Hàn Nhi vui vẻ mà tiếp nhận.
Hai tay choàng qua vai đang vì tức giận mà run lên của nó, Dương Phong đẩy nhẹ người Hàn Nhi về phía trước .
Nó ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Gì nữa?" Âm điệu lạnh lùng mang theo mơ hồ vài phần tức giận. Tại sao lại quàng vai nó?
“Đi vào thôi”
Hàn Nhi ảo não nói không nên lời, hiện tại lại không khỏi cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ cần tức giận là cả não đều trống rỗng, cái gì cũng không nói được, chỉ biết trơ mắt nhìn Dương Phong tự ý đẩy mình vào nhà..
Lên đến tầng trên, bước chân hắn càng dồn dập, thật không chờ đợi được việc kể từ hôm nay người con gái trong vòng tay hắn sẽ dọn về ở chung như thế này. Qủa thật là vui mừng hết sức..
Một màn im lặng đáng sợ vẫn bao trùm quanh căn nhà cho đến khi hắn cùng Hàn Nhi đến một cánh cửa gỗ trầm bóng loáng.
“Đây là phòng của cô” Dương Phong lên tiếng, giọng nói hết mười phần là mờ ám..
Hàn Nhi vẫn trung thành im lặng, chỉ chậm rãi đưa mặt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở cánh cửa kiên cố trước mặt
Hắn chồm người về phía trước, đưa cánh tay dài mở cửa để bước vào.
Bày ra trước mắt nó bây giờ là mtộ căn phòng rộng lớn với cách bày trí đơn giản nhưng lại khó có thể chấp nhận. Dương Phong cúi thấp đầu xuống nhìn gương mặt Hàn Nhi ngày càng đen thì cũng hiểu được lí do..
Theo hồ sơ điểu tra mà thư kí đã đưa cho hắn cộng thêm qua một thời gian tiếp xúc, hắn cũng đã biết căn phòng đầy màu hồng trước mặt là một ác mộng đối với Hàn Nhi. Có lẽ đây là sự khác biệt trong cách suy nghĩ giữa bà Kỳ - mẹ hắn và nó..
"Cái này là phòng tôi?" Đùa chắc, nó làm thế nào ở trong nơi này được
Nhìn gương mặt phẫn nộ tột độ, hắn lại bất giác phì cười, người con gái này chẳng những cười đẹp mà đến cả tức giận cũng đầy hảo ý thế kia.
Buông vai Hàn Nhi, hắn bước đến chiếc giường thư thái ngồi xuống mặt đầy nét giễu cợt nhìn nét mặt xám xịt kia..
"Thế nào? Có vừa lòng không?"
"Vừa lòng?" Hàn Nhi nhấn mạnh "Cậu nhìn thấy trên mặt tôi có nét nào vừa lòng sao?" Nó trừng to mắt, đầy hăm dọa
Hắn nghe câu nói đó, không khỏi ngả người về phía sau, hai tay chống lên chiếc nệm bông mềm mại cười lớn
Hàn Nhi mặt lạnh không thèm quan tâm xoay lưng rời đi, vừa bước đến cửa căn phòng thì cánh tay bị ai đó mạnh bạo nắm giữ lại, đồng thời cũng cảm nhận thấy hơi thở nguy hiểm
Dương Phong nhíu mày, tự hỏi rằng hắn làm gì mà phải để nó trưng ra cái bộ mặt bất mãn ấy " Định đi đâu?" Hắn quyết sẽ không để người con gái này có thể dễ dàng rời khỏi
Nó trước sau dậm chân đứng im một chút rồi nhếch miệng cười khẽ "Tôi chưa hề đồng ý sẽ vào đây sống" Đúng vậy.. Từ đầu đây chỉ là vở kịch do Dương Phong tự mình tạo ra. Nó có lòng diễn góp vui một chút không có nghĩa là sẽ diễn mãi.
"Này Hàn Nhi..."
Dương Phong cảm thấy một dòng cảm xúc tức giận không ngừng từ trong lòng bốc lên, quả thực khiến hắn khó chịu đến cực điểm, hắn căn bản không thể chịu được nét mặt lạnh lùng lại cố nhoẻn miệng cười, luôn cho mình là đúng của Hàn Nhi. Bất giác lực đạo tay nắm chặt hơn khiến nó phải nhíu mày khó chịu
"Buông tôi ra" Nó lạnh lùng nói, vẻ mặt đã khôi phục sự cứng rắn cùng tĩnh lặng.
Qua một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng buông tay ra, trên miệng điểm một nụ cười sâu xa "Một chút cũng không muốn ở lại?"
"Tôi không hứng thú.."
"Vậy sao?" Hắn cười cười, lại cầm lấy tay Hàn Nhi, nhẹ nhàng xoa lấy chỗ hồi nãy vì bị hắn nắm quá chặt mà giờ đã hằn lên vài đường đỏ "Cô hãy xem xét lại tình hình một chút, tôi vẫn đang điều khiển mọi chuyện"
Hàn Nhi cảm thấy bất an, vuột tay ra khỏi hành động ôn nhu của hắn mà trừng mắt "Cậu lại làm chuyện gì?" Nó mơ hồ đã không nghĩ rằng hắn tử tế. Đúng như suy đoán, hiện tại tên này lại đang muốn giở trò
"Định rằng ngày mai cuối tuần, dẫn em cô về đây chơi, nhưng xem ra..." Hắn đệm thêm vài cái lắc đầu ảo nảo giả tiếc nuối, xem ra Dương Phong hắn phải suy nghĩ lại chuyện này " Chậc, tôi nghĩ từ giờ về sau cô và bọn trẻ không thể gặp lại nhau rồi"
"Cậu đang uy Hi*p tôi??" Hàn Nhi lòng nóng rực nhưng bên ngoài cố trấn tĩnh, lạnh giá. Bọn nhóc xảy ra chuyện gì, mười mạng hắn xem ra cũng không chuộc lại được...
"Tại sao tôi lại phải làm vậy?" Hắn trào phúng cười khẽ, bộ dáng cuồng ngạo không cho là đúng, giống như chuyện nó nói đến vừa rồi là một trò cười vậy. "Cô ở lại đây, chẳng phải mọi chuyện đều rất tốt sao? Vừa có thể gặp được bọn nhóc thường xuyên, lại vừa làm tạm lắng được chuyện dư luận" Chuyện với Lạc Thiên, Dương Phong vẫn còn hận thầm trong bụng, tại sao dư luận cứ nhắc đến tiểu thư của Dương gia dưới cái tên là vị hôn phu của thiếu gia họ Âu vậy chứ?? Hắn thật không cam tâm...
Mặc kệ hắn muốn như thế nào, Hàn Nhi bây giờ trước tiên chỉ muốn rời khỏi căn phòng đầy màu sắc đủ làm người ta cảm thấy nghẹt thở như thế này. Một mạch đi xuống phòng bếp, bức bối mở tủ lạnh và tu sạch hết mtộ chai nước để làm dịu đi ngọn lửa giận nãy giờ dồn nén trong người.
Nghĩ đi nghĩ lại nó đều suy ra được miệng lưỡi hắn là đang giả bộ uy Hi*p.. Đúng, chỉ là giả bộ mà thôi nhưng tại sao lại mơ hồ cảm thấy tên này giả bộ củng rất thật như thế. Vừa đánh vừa xoa, nhiêu đây cũng đủ chứng minh Kỳ Dương Phong này không có chuyện gì là không dám làm
Đứng im suy nghĩ một chút về câu nói của hắn, Hàn Nhi nghe được tiếng chân gấp gáp ở phía cầu thang. Dương Phong từ trên lầu bước nhanh xuống, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại, đôi mắt nhíu lại trầm tư gì đó. Trên người rất nhanh đã được thay bằng một bộ vest còn đang sốc sếch, cà vạt cũng chưa được thắt tử tế...
"Sao thế..?" Nó hôi tò mò hỏi. Không phải là công ty hắn lại có chuyện chứ?
"Tôi có việc bận" Dương Phong ra tới trước cửa, bất chợt 180 độ xoay người trở lại "Cô đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây đấy" Hắn nói như ra lệnh. Bây giờ chuyện đau đầu nhất là công ty, còn chuyện thứ hai là về vấn đề của người tên Hàn Nhi này
Nó hừ lạnh, đặt mạnh chai nước xuống mặt bàn. Được thôi, Hàn Nhi này sẽ ở lại, xem như là nhường nhịn cậu một chút nữa