Sô cô la đen - Chương 74

Tác giả: just.lyn

Cầm chiếc rương vào nhà, nó bắt đầu chăm chú nghiên cứu chiếc rương. Một chiếc rương bằng gỗ, chiều dài gần 2 gang tay, được chạm khắc mạ bạc ở các cạnh, vốn là hình dạng của một chiếc rương bình thường như bắt mắt vẫn là ổ khóa nhỏ được chạm khác tinh xảo, tỉ mỉ, có vẻ rất có giá trị…

Sau một hồi nghiên cứu, Hàn Nhi thở dài ra một hơi, dựa vào sau ghế. Phân tích thì phân tích, rốt cuộc vẫn phải đem về nhà xem cìa khóa có khớp hay không. Nhắc đến về nhà, bỗng nó nhớ đến mấy đứa em, rồi lại chợt phát hiện ra lâu rồi mình không gặp bọn nhóc

“À, mấy đứa em của tôi?”
Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, nó xém chút nữa quên mất sự tồn tại của mấy đứa nhóc. Tụi nó bị Dương Phong dẫn đi như điều kiện trong hợp đồng, lại không một lần nói lên tình trạng hiện tại khiến Hàn Nhi vừa nghĩ đến lại cảm thấy phẫn nộ

“Rất tốt”

“Tụi nó đang ở đâu” Câu này không biết nó đã hỏi bao nhiêu lần rồi…

“Cô không cần biết?”

“Tốt nhất đừng nên có chuyện gì xảy ra”
Hàn Nhi lườm xéo hắn một cái, đúng như suy nghĩ, hắn sẽ không nói ra nơi bọn trẻ sống. Nhưng tại sao, lời nói của hắn lại luôn khiến nó yên tâm, nảy sinh cái cảm giác nếu bọn nhóc ở trong tay hắn sẽ được sống tốt…

Ánh mắt lơ đãng lại nhìn xung quanh, tò mò Dương Phong đang làm gì thì đập vào mắt nó là hình ảnh hắn đang chăm chú vào chiếc Ipad trên tay và yên lặng ngồi trên giường, xem ra rất nghiêm túc

“Không cần lo lắng..” Hắn trả lời một cái xem như có lệ

Ok, xme như tạm chấp nhận câu trả lời đó vì dù bây giờ có hỏi cái gì thì cũng là không nhận được cái mình muốn.

Chợt nhớ ra một thứ, Hàn Nhi bật dậy, chạy ào vào trong nhà tắm. Lúc bước ra bên ngoài, nó nhướn người về phía Dương Phong rồi nhìn xuống vật trên tay mình đang cầm. Nãy giờ quên mất trả lại ví cho hắn, bây giờ có nên hay không??

Một bên nghĩ, một bên hành động, Hàn Nhi mạnh dạn đi về phía chỗ Dương Phong đang ngồi, hắn chăm chú đến nỗi nó đứng bên cạnh một hồi lâu vẫn không có động tĩnh hay ngước lên nhìn..

“Lại có chuyện gì”
Dương Phong bỗng dưng lên tiếng, khiến Hàn Nhi giật mình thụt chân về sau, hai tay cầm chiếc ví bối rổi để trước mặt hắn

“Cái này.. trả cho cậu…”

Dương Phong chưa kịp đưa tay đón lấy thì Hàn Nhi đã buông tay ra, khiến chiếc ví rớt xuống nền. Hai mắt kinh ngạc giao nhau rồi cùng nhìn về chiếc ví đang nằm dưới đất..

“Ax…thật…”
Hàn Nhi bực bội cuối xuống lượm lên, không ngừng than thở, nhưng lại giật mình vì nhìn thấy một thứ. Lúc nãy rơi xuống, chiếc ví mở ra làm hai, hiện rõ lên một tấm hình trên trong. Nó nhìn tấm hình, sắc mặt không ngừng biến đổi
“Này… là cậu sao?” Là hình một đứa bé nhỏ, cười híp hai mắt…

“À, tấm ảnh đó sao.. là lúc 3 tuổi…” Dương Phong vừa nói vừa bí ẩn mỉm cười, ngấm ngầm theo sát nét mặt cùa Hàn Nhi

Câu trả lời như thế vẫn chưa thỏa mãn câu hỏi trong lòng Hàn Nhi, nó còn muốn biết là chụp ở đâu.. và nhất là muốn nhớ ra thằng bé trong bức hình là ai… Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhìn thật quen…

Đứng dậm chân nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, rốt cuộc Hàn Nhi đành từ bỏ, trả lại ví cho hắn. Rõ ràng nhìn tấm hình này rất quen, lại không phải cảm giác mới gặp qua một lần mà là đã từngnói chuyện, từng đùa giỡn với nhau. Nhưng sau khi nge câu trả lời từ hắn, lại cảm thấy câu nhóc trôi qua mười mấy năm lại là người đang ngồi trước mặt mình, nó không nao núng mà gạt phăng cái quá khứ tươi đẹp nhưng ám ảnh kia trong đầu

Hàn Nhi lại quay lưng đi, nét mặt trở lại bình thản như cũ, quyết không để mấy cái vấn đề vớ vẫn này trong đầu nữa nên rất nhanh chóng tâm trạng bình ổn trở lại, không hề chú ý sau lưng mình, Dương Phong hắn đang nhẹ nhàng tháo tấm hình trong ví ra, quay sang mặt sau và để lại vào trong, lúc này là tấm hình một bé gái nhỏ đang cầm một quả bong bóng cười thật tươi….

Ở đây thật sự rất chán, Hàn Nhi từ đó đến giờ rãnh rỗi một chút là đi tìm việc làm, không muốn ngồi chơi ở không như thế. Nhưng bây giờ, ở đây có gì cho nó làm ngoài việc ngồi im trên sô pha, nhìn ngó xung quanh.

Định gọi cho Quân Như hỏi một vài tình hình lúc này thì chỉ nhận lại từ đầu dây bên kia một hàng dài tiếng tít tít.Vốn có rất nhiều vấn đề cần hỏi, nhưng cuối cùng vẫn là gạt điện thoại qua một bên ngổi ngẩn ngơ nhìn căn nhà….

Một lúc sau, cơn buồn ngủ lại ập đến, Hàn Nhi uể oải quay sang phía sau nhìn cái người trên giường. Dương Phong vẫn rất chăm chú vào Ipad trên tay, có vẻ như không hề có ý định sẽ ngủ. Hàn Nhi lại đảo mắt sang bên cạnh, nơi có vài cái gối và chăn bông...

Quyết định là hôm nay sẽ ngủ trên sô pha, Hàn Nhi tiến gần lại giường, một tay gom lấy cái gối và cái chăn rồi lại nhanh chóng rời đi.

"Muốn ngủ rồi à?" Hắn không phải sói, cũng không có ăn thịt người, cô ta làm gì phải tránh né như thế..

Hàn Nhi chậm rãi quay sang nhìn Dương Phong, nét mặt lạnh băng nhưng trong lòng lại có một hy vọng nhỏ rằng hắn sẽ nhường cái giường ấy lại. Nhưng khác với tưởng tượng con gái, hắn để Ipad sang một bên, êm ái dùi đầu vào đống chăn nệm

Nó nghiến răng, đáp lại : "Liên quan đến cậu sao?"
Hàn Nhi thừa nhận dù không muốn tin tưởng vào tên kia cho lắm nhưng vẫn cố hy vọng, ai ngờ lại gặp phải cái tên không biết nhường nhịn này. Bỗng lòng lại có cảm giác hụt hẫng cộng với sự bực tức khó tả..

Dương Phong không đáp lại, hắn quay lưng về phía Hàn Nhi mặc nó đứng đó chật vật ôm đống chăn bông và cái gối.

Nếu trên tay Hàn Nhi có hai cái gối, nó sẽ không ngần ngại "thưởng" cho tên khốn kia một cái...

Đứng đó một lúc, nó cố nén cục giận của mình xuống đáy lòng rồi hít thở vài cái cho nhẹ người, xoay lưng đi về phía sô pha..

Hàn Nhi ngủ không thể tắt đèn, lúc ở nhà khi ngủ với mấy đứa nhóc, nó mua một cây đèn nhỏ để bật lên mỗi khi ngủ. Nhưng theo nó nghiên cứu nãy giờ, căn nhà này không hề có một bóng đèn nhỏ nào ngoại trừ những bóng đèn được áp hẳn trên trần, tắt một cái là nguyên căn nhà sẽ tối thui toàn bộ. Ảo não lắc đầu, nó quyết định tối nay để đèn ngủ, mặc kệ tên kia có phản đối đi chăng nữa..

Nhẹ nhàng đặt lưng xuống, Hàn Nhi ngủ liền nhanh chóng, quả thật mấy ngày nay rất mệt mỏi. Sức lực dù dai đến đâu cũng đến đây là giới hạn.

Đêm nay vẫn còn rất dài....

BLACK sau một đêm nhậu nhẹt ở club thì ai về nhà nấy. Kể cả những người mà Dương Phong giao cho trọng trách canh nhà ở phố Lăng Tuyền cũng biến mất dạng..

Gần 4h sang hôm sau, cánh cổng đen to lớn ở phố Lăng Tuyền mở ra cho hai chiếc đen đi vào. Trên mỗi xe đều có một huy hiệu riêng ở hai bên cửa. Nhìn dấu hiệu ấy, bọn phóng viên đứng túc trực từ tối hôm qua đến giờ ở trước cửa cũng phải đứng nép sang hai bên. Lòng ai nấy đều thấp thỏm, không dám manh động

Ring..ring..ring..
Hàn Nhi đang ngủ rất ngon, chỉ có điều do ghế sô pha nhỏ nên khiến nó lâu lâu phải trở mình vặn vẹo. Gần sáng thì đã quen dần, tần suất trở mình cũng ít đi, nhưng hiện tại nó chỉ mới xoay người một chút liền té xuống dưới đất, vang lên một tiếng "ầm" lấn át cả tiếng chuông điện thoại đang reo lên liên hồi kia

Hàn Nhi té xuống lại va phải một thứ gì đó rất ấm, ánh mắt mơ màng vội mở to, nhìn vật mình vừa mới va phải..
Dương Phong bị đánh thức, hắn mở đôi mắt vẫn còn mơ mịt say ngủ mơ hồ nhìn người đang nằm trên tay mình, bất giác cũng không tin là cảnh tượng gì đang diễn ra. Hàn Nhi dụi mắt liên tục, cũng đánh vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ngủ, chẳng phải trước mặt nó bây giờ là Dương Phong sao? Hắn không phải đang ngủ trên giường ấm sao?

Nó giật mình, chồm người lên ghế sô pha, kiễng chân nhìn sang phía chỗ giường. Trước mắt bắt đầu xuất hiện những cảnh mơ hồ nhìn chằm chằm cái giường không có bong người kia, cái đầu mất điều khiển khựng khựng quay ngược về phía sau. Nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì bị một cánh tay ai đó Ⱡồ₦g qua eo, ôm chặt kéo Hàn Nhi nằm xuống

"Còn sớm.. cứ... tiếp tục ngủ đi"
Dương Phong mở giọng uể oải, tay kia đưa lên điện thoại trên bàn, tắt ngay cái âm thanh ồn ào đó. Còn tay kia thì chắn ngang kẹp cổ Hàn Nhi khiến nó không thể động đậy, cứ mắt trợn to nhìn vào "cảnh xuân" trước mặt...

"Khoan...khoan..đã" Kiểu này thì ngủ thế nào được.
Nó cố thoát khỏi vòng kìm cặp của cánh tay nhưng dường như càng vùng vẫy thì cánh tay lại càng siết chặt hơn..

"Đã bảo là ngủ đi, đừng có động đậy nữa" Dương Phong mở giọng khàn khàn, thổi hơi nóng vào trong tai Hàn Nhi. Hắn không muốn mới sáng sớm phải cãi nhau, lại không muốn cái người này cứ động đậy mãi. Thật khó chịu..

Nó nghe xong lời cảnh cáo thì nuốt khan một ngụm không khí nằm im lặng, một hồi lại mơ màng ngủ lúc nào không hay.

Cư nhiên ôm người con gái này lại dễ chịu đến thế, nhìn Hàn Nhi ngủ rất ngon nhưng hắn ngược lại không ngủ được, cứ nằm mở mắt nhìn người nằm trong lòng mình, ánh mắt trìu mến nhìn nét mệt mỏi trên gương mặt Hàn Nhi, hắn lại bất giác thấy đau trong lòng. Bàn tay không tự chủ đưa lên vuốt nhẹ mái tóc rồi lướt nhẹ xuống đôi môi mềm kia.. Sau đó lại ôm chặt trong lòng như sợ rằng người này sẽ rời khỏi vòng tay hắn lần nữa

Dương Phong hôm nay đã rất quân tử rồi. Hắn cũng không ngờ mình có thể kiên nhẫn đến như thế...

----

Lúc Hàn Nhi tỉnh dậy là thấy mình đang nằm trên một tấm chăn mỏng được lót trên sàn gỗ, trên người lại được đắp một chiếc chăn bông khác ấm cúng, nhưng cái người tên Dương Phong kia lại hoàn toàn không thấy đâu. Nhìn lên đồng hồ, lại giật mình vì đã gần 6h sáng, nó sắp trễ học mất…

Hàn Nhi lật đật ôm chăn gối, xếp lại mọi thứ, đặt lên giường rồi ào vô nhà tắm. Đang loay hoay lo lắng vì không biết nên tìm đâu ra bàn chải đánh răng thì nhìn thấy trên tấm kính nhỏ gần cửa sổ có dán một cây bàn chải cùng một mảnh giấy.

Nó vừa bôi kem, vừa nhìn tờ giấy rồi phụt cười

Tên này hóa ra còn rất chu đáo, lại chuẩn bị trước những thứ cơ bản như thế, Hàn Nhi cảm thấy trong long mình tràn đầy hương vị ấm áp, rất hiếm khi hành động của Dương Phong lại làm nó vui như thế này.

Vừa làm xong vệ sinh cá nhân, mới bước ra khỏi cửa thì thấy hắn từ ngoài cửa, ập vô nhà. Trước sau im lìm không nói gì, rất nhanh lại trước mặt Hàn Nhi, nhìn qua một lượt rồi nắm tay kéo Hàn Nhi đi ra ngoài, lên xe rồi phóng đi

Trong khoảnh khắc một loạt hành động đó diễn ra đó, nó còn chưa kịp thích ứng, lúc hiểu chuyện thì đã thấy mình ngồi trên xe, chưa thắt dây an toàn, người cứ quán tính ngả ngửa ra phía sau. Còn hắn yên vị tập trung lái xe, nét mặt cứ trầm ngâm, không nói tiếng nào

“Có chuyện gì nữa?”
Không phải là chuyện xấu chứ, nhìn DUơng Phong thế này nó không quen mắt chút nào…

“Lát nữa về nhà tôi, ai hỏi gì cũng phải im lặng, không được mở miệng, có nghe không??”
Hắn vừa lái xe, vừa nhìn lên kính chiếu hậu, lại vừa nhìn ra ngoài cửa xe, như đang lo lắng điều gì đó
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc