Dương Phong tắm xong lúc Hàn Nhi đang đứng rót nước. Hắn bước ra ngoài lau vội mái tóc ẩm trên đầu rồi thảy chiếc khăn qua một bên, chỉnh chỉnh lại mái tóc cho bớt rối rồi ngồi xuống ghế, tay bắt đầu lục lọi bịch đồ ăn..
Hàn Nhi từ từ bước gần đến kế bên, nhíu mày lại, thu hết toàn bộ hành động của hắn vào trong mắt, chẳng ngờ mấy giây sau lại cảm thấy những hành động đó lại biến thành cái gai, rất khó chịu
“Ăn thì ăn, tại sao lại kén chọn như thế?”
Nhìn cái điệu bộ cầm món đồ ăn lên, xem xét đủ phía rồi đặt xuống, tiếp tục tìm đến món khác của Dương Phong khiến nó chịu không nổi.
“Tôi không thích ăn..”
Hắn đưa đến trước mặt Hàn Nhi một miếng bánh sandwich bỏ trong hộp nhựa, cái đầu lắc lắc tỏ vẻ không hài lòng
“Vậy tại sao còn bảo tôi mua”
"Tôi không nghĩ... nó khó ăn đến thế" Vừa nãy bước vô nhà hắn đã cố gắng miễn cưỡng ăn thử một miếng, nhưng rốt cuộc vẫn là không nuốt trôi, thậm chí còn không muốn ᴆụng đến. Nhưng bây giờ, chẳng hiểu thế nào mà sau khi tắm xong Dương Phong lại cảm thấy rất đói..
Nó thở dài ra một hơi, lắc đầu ngán ngẩm nhìn cái điệu bộ của Dương Phong. Nhìn sơ qua đống đồ ăn để tứ tung trên bàn thì quyết định lấy gói ngũ cốc, cầm lên rồi ném vào người hắn
"Ăn đỡ cái này" Vừa nãy thấy trong tủ lạnh còn có sữa, không biết dùng được không..
Dương Phong cầm lấy, xem qua hướng dẫn sử dụng rồi tự động đứng lên đi lại gần tủ lạnh. Lúc hắn bước ngang qua, lại có một mùi hương lạ phảng phất xộc vào mũi khiến Hàn Nhi trong tích tắc ngây người ra. Nó nhớ rất rõ mùi hương này, đợt trước cũng đã cảm nhận thấy
Nhìn theo bóng dáng Dương Phong một lúc lâu, nó mới quyết định làm rõ việc này. Đợi lúc hắn quay trở về, đi ngang mình thì Hàn Nhi tỏ ra lơ là, không quan tâm nhưng cái mũi nhỏ lại cố gắng hít lấy hương thơm trên người hắn. Mọi hành động diễn ra rất cẩn thận, không muốn để người nào đó nhìn thấy
Ưu điểm của loại này là hương thơm nhẹ nhàng nhưng để lại ấn tượng, nhược điểm là nhẹ nhàng cho nên nó chỉ tồn tại rất ít, chỉ thoang thoảng, lúc có lúc không khiến Hàn Nhi hít muốn đỏ cả mũi mà vẫn mơ hồ. Mùi hương này không phải ai cũng có thể sử dụng, rất hiếm và quý, trên đời này nó chỉ được ngửi thấy từ một người là ông Dương Trí Trung – ba ruột Hàn Nhi
Đợi lúc hắn ngồi ăn, nó lại hành động một lần nữa, tự động tiến thân ngồi gần Dương Phong một chút, trong đầu lúc này chỉ muốn xác minh được mùi hương kia.
Thấy Hàn Nhi càng lúc càng xích lại gần, Dương Phong ngưng việc ăn, mỉm cười thú vị rồi tựa lưng vào phía sau, gác hai tay lên phía thành ghế quan sát hành động bí ẩn của nó. Còn Hàn Nhi thì vẫn vô tư càng lúc càng tiến tới, nó chỉ đơn thuần nghĩ hắn đang ăn nên cũng không thèm cảnh giác mà ngước lên nhìn…
“Làm trò gì?”
Dương Phong bất ngờ lên tiếng. Vốn định im lặng nhưng tại sao lại càng lúc càng cư xử giống động vật thế kia, lại còn trên người hắn cứ hít qua hít lại. Cho dù người vô cảm cũng cảm thấy rất khó chịu nha
Hàn Nhi khựng lại một chút, hành động nhích người lại gần hắn lúc nãy bây giờ lại bắt đầu lùi về sau. Nhưng Dương Phong thì không thế, hắn vội nắm giữ khủyu tay nó lại, gằng giọng hỏi “Rốt cuộc là đang làm cái gì?”
“Cái ..mùi hương này…”
Hàn Nhi cố thốt ra từng chữ trong khó khăn, không phải là ngại ngùng sợ sệt mà là cảm giác sau khi đã thật sự nhận ra mùi hương này, rất thân quen. Nhất định là đúng là nó..
“Gì??”
“Là hoa Phong Lữ và bạc hà”
“Sao cô biết?” Đừng đùa, tinh dầu này rất hiếm, thậm chí rất ít người biết đến. Nó hiếm không phải vì số lượng ít hoặc trị giá đắt mà là tỉ lệ kết hợp giữa hai loại tinh dầu. Bình thường, khi không làm đúng tỉ lệ 100% thì sẽ ra mùi hương sẽ khác ngay vì căn bản Phong Lữ và bạc hà là hai loại cây có dược tính trái ngược nhau
Hàn Nhi im lặng, không nói thêm gì. Hắn trả lời như vậy thì đúng là mùi hương này rồi. Đây không phải là trùng hợp quá rồi chứ?
Thấy Hàn Nhi không trả lời, lại còn tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ, hắn trong long thầm trách. Người con gái này lại giấu hắn, rốt cuộc vẫn là chưa tin tưởng vào Dương Phong hắn mà nói ra suy nghĩ một lần sao. Một đầu suy nghĩ, tay kia liền động thủ, ôm gọn Hàn Nhi vào trong người mình. Loại cứng đầu này phải càng mạnh bạo mới càng trị được
“Cậu làm cái gì?”
Hàn Nhi lại ngước lên nhìn hắn rồi lại bất giác rùng mình khi bàn tay hắn khẽ vuốt qua mái tóc còn hơi ẩm của mình, kéo từ từ xuống phía lưng, ôm chặt lấy nó.
“Làm việc thiện” Dương Phong nở nụ cười ôn hòa, chứa bao nhiêu thân yêu nhìn xuống đôi mắt đang to tròn nhưng đầy ắp nước kia. Lại còn khóc sao? Không phải bị hắn làm cho cảm động quá rồi chứ?
Nhưng linh cảm khác lại mách bảo rằngcó một chuyện gì đó sau đôi mắt này, hắn mở giọng quan tâm “Sao lại khóc..”
“Tôi không có..”
Hàn Nhi cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa. Đáng ghét, mỗi khi nghĩ về ba, Hàn Nhi vẫn tự tiện khóc không ý thức. Chỉ vì nó luôn cảm thấy việc ba nó ૮ɦếƭ rất nhiều uẩn khúc. Đã vậy lại còn không tìm thấy thi thể? Rõ ràng vẫn có khả năng còn sống, lại thông báo là đã qua đời. Nghĩ đến đây, Hàn Nhi lại hận cái quyết định của ông Trương về việc 14 năm trước dừng việc tìm kiếm ba nó
Những giọt nước mắt cũng không lăn xuống má mà chảy ngược vào trong. Con ngươi hiện lên vài tia vô hồn lạnh lẽo…
“Này…” Dương Phong kéo cằm Hàn Nhi lên, rồi cười gian một cái “ Cô xem ra rất thích mùi hương này, vậy thì cứ ngửi thoải mái, cả đêm cũng được” - Hắn vỗ vỗ vào bờ иgự¢ vững chắc của mình, ngụ ý bảo Hàn Nhi tựa đầu vào. Dương Phong hắn rất thích làm việc thiện nha..
“Biến thái, tránh ra…” Hàn Nhi hồi tỉnh sau một chặng nhớ về quá khứ, nhận ra mình đã ngồi im quá lâu trong lòng hắn mà cảm thấy ngượng ngùng, hai bên má như có một luồng điện nóng nóng, liền vội đẩy hắn ra xa, rồi đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo “ Lo mà ăn đi” Nó gượng gạo chỉ vào gói ngũ cốc trên bàn rồi xoay lưng đi ra chỗ khác
Hàn Nhi đi ra ngoài sân, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu bước đi dạo xung quanh. Nơi đây rất yên tĩnh, ngoài tiếng lá cây va vào nhau loạt xoạt thì không còn bất cứ tiếng động nào khác. Ngoài hương thơm của cỏ hoa thì cũng không có mùi khói bụi, ngoài làn gió mát lạnh ra cũng không có làn khí nóng bức nào phả vào người. Thật sự rất thích hợp để nghỉ ngơi, vốn đang gật gù thầm tán thưởng nơi này thì lại bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn
“ Chị Nhi à, kế hoạch là của em, nhưng chỉ 30% thôi, còn lại là của BLACK, chị đừng giận, được chứ?? Đừng giận mà chị Nhi…”
Hàn Nhi xem xong không khỏi phì cười, cất điện thoại lại vào trong túi. Nó rất hài lòng, câu trả lời rất đúng với dự đoán ban đầu
Đi được vài vòng, nó khựng chân lại trước một cánh cửa màu gỗ cam kì lạ, không có ổ khóa, cũng không có khóa trái cửa. Hàn Nhi nhẹ nhàng đẩy rồi bước đi vào. Vốn suy nghĩ cánh cửa này nằm ở bên hông căn nhà, nên không chừng sẽ thông với bên trong, nhưng hiện tại cảnh vật trước mặt nó thì không phải vậy
Là một căn phòng độc lập, không đồng nhất một chút nào với căn nhà. Mà nơi đây chứa rất nhiều loại tinh dầu đựng trong những chai thủy tinh nhỏ đăt trên các kệ, chứa đầy khắp phòng, mang theo một mùi hương thoang thoảng kì lạ không dứt. Hàn Nhi rảo bước một vòng, cực hứng thú với những loại mùi hương như thế này. Nhớ về lúc trước, hình như ba nó cũng rất thích điều chế tinh dầu, rất thích ở trong căn phòng với nhiều mùi hương như thế…
Được một hồi, chân Hàn Nhi vô tình đá trúng một vật nhỏ dưới cái tủ gỗ đã mục nát, sờn vũ bên ngoài. Tò mò cúi người cầm lên, nó lại một lần nữa khó hiểu, đây là một chiếc rương với chiếc ổ khóa lại được chạm khắc hoàn mĩ, nơi để chìa khóa vào không đơn giản là hình dạng bình thường mà là được khắc một bông cúc nhỏ. Điêu này cũng có nghĩa, chiếc chìa khóa để mở chiếc rương này hẳn phải rất cầu kì và độc nhất
Và quan trọng, là ở nhà Hàn Nhi có một chiếc giống như thế….
“Làm gì ở đây?” Hắn đã ăn xong rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy Hàn Nhi vào. Nghĩ đến bên ngoài đang rất lạnh thì trong đầu lại nảy sinh lo lắng, cuống cuồng đi tìm. Tìm một vòng xung quanh thì nhìn thấy một căn phòng đang sang đèn, chỉ bước thử vào, không ngờ lại thấy nó ở đây
Hàn Nhi nhìn sang hắn, đưa lên chiếc rương trước mặt rồi nghiêm túc hỏi:
“Cái này là của cậu sao?”
Dương Phong cầm lấy, chăm chú nhìn qua, rồi thẳng thắn trả lời:
“Không phải” Cái này hắn chưa nhìn thấy bao giờ, rồi tò mò ngước lên nhìn quanh phòng “Mà phòng này là gì vậy?” Căn nhà này mà cũng có nơi bí mật như vậy sao?? Không lẽ….
“Không phải đây là nhà cậu sao? “ Tại sao lại không biết căn phòng này?
Đột nhiên Hàn Nhi nảy sinh suy nghĩ rằng đây là nhà hoang, tên này chỉ thích rồi đến ở cho vui mà thôi…
“Là nhà mua lại, có lẽ cái này là của chủ trước”
“Chủ trước??”
Hàn Nhi nhíu mày nhìn chiếc rương. Là chủ trước sao? Tại sao lại có chiếc rương này nhỉ?? “Cậu nhìn thấy mặt của người chủ trước chưa?”
Dương Phong đi quanh phòng, cầm lấy một lọ tinh dầu lên hít một hơi, mùi hương nồng đậm sượt qua mũi, quả là rất dễ chịu…
“Thấy mặt sao??” Hắn nghĩ ngợi một hồi “Nhà này không phải tôi mua nên không rõ..” Đây là quà sinh nhật năm 8 tuổi của hắn nha, hắn không quan tâm đến người chủ trước ra sao đâu
“Vậy cái này..cho tôi được không?” Hàn Nhi cầm chiếc rương lên, hơi lơ đễnh, hỏi nhẹ nhàng
Nó muốn đem về nghiên cứu một chút. Chiếc chìa khóa ở nhà vẫn luôn chờ đợi một chiếc rương như thế. Năm 4 tuổi, Hàn Nhi được ba tặng cho một sợi dây chuyền, trên đó là một chiếc chìa khóa được chạm khắc tỉ mỉ, nhưng nhìn chìa khóa như một vật trang trí vì ở phần trên chìa khóa khi nhìn kỹ lại có hình dạng như bong cúc nhiều cánh và căn bản đó giờ không có một loại ổ khóa nào hợp được với chìa khóa này…
Dương Phong nhìn nó, ra vẻ trầm ngâm một lúc:
“Cho cô… được thôi.. Vậy cô cho tôi cái gì” Có qua phải có lại, đây là quy luật của tự nhiên. Tốt nhất là nên cho lại hắn thứ có giá trị một chút….
Nhìn mặt Dương Phong, Hàn Nhi biết hắn đang tính toán gì, liền ôm chặt chiếc hộp, thản nhiên bước ra ngoài
“Không có gì có thể cho lại cậu. Nhưng nếu cậu không cho, tôi cũng sẽ tự mình lấy đi”
Ngang ngược.. hết sức ngang ngược. Hắn làm việc thiện cũng có giới hạn thôi chứ! Con người này lại cư nhiên thừa cơ hội bừa bãi, hắn nhất định sẽ đồi lại quyền lợi. Dương Phong nghiến răng một cái, bước theo sau lưng Hàn Nhi. Trước khi đóng cửa, hắn lại một lượt nhìn quanh căn nhà, miệng khéo léo nở ra một nụ cười như không cười…