Sô cô la đen - Chương 72

Tác giả: just.lyn

ĐÊM NAY CÒN DÀI

Chuyện Dương Phong lái xe về Lăng Tuyền là do hắn muốn xác minh rằng liệu bọn nhà báo có đến hay không. Thực thì trong đầu hắn cũng đã nghĩ là bọn họ chỉ đơn giản là biết ít nhiều, sẽ không thể nào đến nhà hắn nhanh đến vậy. Nhưng hiện tại thì cảnh tượng trước mặt thì đã vượt quá tầm kế hoạch khiến hai hàng lông mày hắn bỗng nhíu lại, khí thế bức người ào ra khắp xe

Bực tức nhanh chóng choáng hết tâm trí, hắn lúc này nét mặt đanh lại thăm dò, lạnh lùng cầm điện thoại lên gọi vào một số

"Hồi nào?"
Người tại sao lại đông như thế, lại còn trông rất háo hức, hắn đậu xe ở xa như vậy mà còn nghe tiếng bàn tán xôn xao đặc trưng của bọn nhà báo, hẳn không phải là lúc hắn vừa rớt nón xuống là nhận ra liền chứ?!

Đầu dây bên kia hơi hốt hoảng"A.." lên một tiếng rồi lại khàn khàn cố chỉnh lại giọng nói:
"Phong ca, là 10 phút trước"

"૮ɦếƭ tiệt"
Hắn **** rủa một tiếng. Cái đám phóng viên rãnh rỗi kia, vừa đánh hơi được một chút lại rất nhanh mò đến. Cũng may hắn đưa vài người trong BLACK đến chặn lại nếu không lúc này sẽ ồn ào đến mức nào nữa thì có trời mới biết

Nhìn đám phóng viên nháo động, máu nóng trong người Dương Phong toàn bộ như truyền lên não:
“Còn vụ ở buổi tiệc, thế nào rồi?”

“Cũng như cậu thấy, hình như bọn phóng viên dồn hết sang đây rồi” Đầu dây bên kia hít thêm một ngụm khí rồi cân nhắc nói tiếp “Có lẽ chuyện giữa Lạc Thiên và Dương Tiểu thư sẽ không làm lớn ra, nhưng tôi nghi chuyện của cậu sẽ…”

“…”
Dương Phong im lặng, chuyện này không phải là hắn không biết, nhưng chỉ không ngờ là bọn nhà báo này lại chuyển mục tiêu nhanh như vậy..

Đầu dây bên kia bất giác cảm thấy nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, mồ hôi lạnh trên trán cũng bắt đầu xuất hiện. Tình hình lúc này quả là không đùa được
"Phong, có cần xử lí không?"

"Gọn một chút.." Hắn lạnh giọng nói xong liền cúp máy. Đưa mắt đảo thêm một vòng cảnh tượng trước mặt rồi lái xe đi

---
Ở sân bay Quốc tế, An An đã đợi khá lâu rồi. Cô kì này cũng muốn góp một chút vào chuyện của Hàn Nhi, nhưng người chủ mới nào đó chỉ bắt cô đứng canh hành lí, giải quyết giấy tờ và..đổi vé chuyến bay từ 5h chiều thành 8h30 tối. Làm cô một mình túc trực từ chiều đến giờ ở sân bay

Vốn phải giữ nét nghiêm chỉnh của một vệ sị nhưng cô hiện tại là không thể nghiêm chỉnh được nữa. Cầm 2 chiếc vé trên tay mà lòng cô cứ thấp thỏm sợ rằng anh thật sự quên mất chuyến bay lúc 8h30 này. Đã thế, lại còn dặn cô đừng có gọi điện làm phiền khiến An An bây giờ trong lòng như trào lửa mà bên ngoài trông như một đứa câm không có chỗ giải tỏa, khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng

Vì hành lí cũng không nhiều lắm, chỉ là một túi xách nhỏ trong đó có vài tài liệu quan trọng cho công tác lần này nên An An đặt nó trên ghế. Cô một thân xoay đi xoay lại, đi tới đi lui tìm kiếm bóng dáng anh. Lâu lâu lại đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, từng giây từng giây cứ trôi qua, thật bức người khác lo lắng đến phát sinh xuất huyết não đây mà

Người ở sân bay rất đông, thật không dễ gì tìm được Lạc Thiên. Cô cứ đi qua đi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó cho bớt tức giận

Bộp lên một tiếng, nghe như hai vật gì đó chạm vào nhau khiến An An giật mình phản xạ đầu tiên là nhìn về túi xách trên ghế. Hành lí vẫn còn ở chỗ cũ, lo lắng trong cô vơi đi mấy phần nhưng cảnh tưởng trước mặt lại khiến cô hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu chào cung kính

“Âu thiếu gia..”
Giọng cô nhỏ như muỗi vo ve, tình huống này thật không tiện nhìn mặt Lạc Thiên nha, thân cô là một vệ sĩ mà lại để anh phải ra tay động thủ..

Lạc Thiên một bên giữ chặt bàn tay tên ςướק đang sắp ᴆụng vào túi xách của anh, một bên lườm mắt về cái người được coi là “vệ sĩ” đứng cúi đầu đằng kia

"Cô đang làm cái gì?”
Anh giữ chặt tay tên ςướק bẻ ra phía sau, nhíu mày nhìn cô. Bảo cô đứng đây canh hành lí, vậy mà lúc anh quay về lại thấy một tên khả nghi rình mò đống hành lí của mình...

"A, tôi tìm cậu…” An An luống cuống, cúi đầu đầu như hối lỗi, không dám ngưởng mặt lên.. “ Tôi tưởng cậu không đi nữa” Cô liếc mắt xuống đồng hồ trên tay mình, phù vừa kịp 8h25..

Lạc Thiên càng lúc càng chăm chăm nhìn cô, này đây có phải người ngu ngốc hay không? Hay vệ sĩ” chỉ là một biệt danh đặt cho người con gái này có tác dụng để giải trí, anh đang gồng mình đứng giữ tay tên vệ sĩ mà cô lại cứ thản nhiên cúi đầu nhận lỗi. Nhận lỗi?? Cái con người này nhận lỗi cái gì

“Ngước đầu lên..”
Lạc Thiên ra lệnh, giọng lạnh tanh. Nhìn thấy cô từ từ ngưởng đầu lên thì vẫn giữ nguyên cặp mắt dò xét không ngần ngại nhìn chằm chằm

An An chậm rãi động đậy đầu mình, lại vừa tìm cách đối mặt với anh, cùng lúc lại có một thứ gì đó lấp lóe loẹt xoẹt qua mắt cô. Linh tính An An mách bảo, cô lập tức ngẩng cao đầu thủ thế thì thấy Lạc Thiên nhìn chằm mình, còn sau lưng thì bàn tay tên ςướק đang cầm một con dao hướng về phía anh

Nhiều người xung quanh cũng nhìn thấy, nhất thời la lớn hoảnh hốt:
"Cẩn thận..."

"Trời ơi..."
Ai ai cũng đang liên tưởng đến viễn cảnh xấu nhất

An An nhanh chóng không để tên ςướק làm xằng bậy, ào về phía anh không giữ bất cứ lễ độ nguyên tắc nào “Thiếu gia, tôi xin lỗi” rồi đưa chân đá một cú mạnh về bàn tay cuả anh đang nắm chặt tên ςướק kia, rồi xoay lưng tặng thêm một cú vào mặt tên ςướק khiến cả Lạc Thiên và hắn ta đều tách ra hai phía

Anh cũng cảm nhận được bất ổn, mặc kệ bàn tay đang đau nhói vì cú đá lúc nãy, nhanh chóng thủ thế. Nhưng chưa kịp làm gì thì từ phía sau, An An lại ào đến liên tục không kiêng nể gì cho tên ςướק thêm vài phát vào mặt và bụng, hắn mất tự chủ cũng ngã ào xuống đất như một bao tải trọng lượng nặng

Khách quan xung quanh thấy cảnh này chỉ kịp la lên một tiếng, có người còn nhắm mắt..

An An giải quyết xong, phủi phủi tay như rất hả dạ, vội nhớ đến Lạc Thiên, tiến nhanh về chỗ anh đứng còn đang nhíu mày nhìn về hình bóng tên ςướק đang nằm lăn lộn dưới đất, đột nhiên lại cảm thấy đồng cảm khi nhìn xuống bàn tay đang nhói nhói lên của mình...

"Âu thiếu gia, anh có sao không?"
Cô lấy lại tác phong của một vệ sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc hỏi

Anh nghe tiếng nói, cũng quay đầu lại, đưa phía bàn tay ra cho An An xem. Phía trên mu bàn tay, xuất hiện một mảng đỏ lớn dần chuyển sang màu tím

Cô sững cả người, lúc đó vì quá gấp, trong đầu chỉ suy nghĩ phải bảo vệ anh khỏi cái thứ inox kim loại kia mà không kiềm chế được lực đạo...

"Thiếu gia, tôi xin..."
An An chưa kịp hối lỗi xong thì chỉ thấy anh thản nhiên lướt vụt qua mặt mình. Lời xin lỗi còn một chữ cuối cùng cũng bị cô nuốt ngược vào trong

"Đi thôi, trễ giờ rồi.."
Lạc Thiên để lại một câu, cũng thuận tay cầm lấy túi hành lí đi nhanh. Trước đó, đôi mắt anh nhìn về một hướng thấy vài người cầm máy chụp ảnh ngó dáo dác thì đã hừ lạnh. Bọn phóng viên cũng rất nhanh nhẹn...

Nguyên tắc của một vệ sĩ là không nên quan tâm quá nhiều về chuyện riêng tư của chủ nhân. Công việc duy nhất họ cần làm là yên lặng và làm theo những gì chủ mình phân phó. An An lấy điều này làm tiền đề, cũng nhanh đi theo sau lưng anh

---

Hàn Nhi sau khi ngắt điện thoại, cũng bắt đầu chăm chú vào việc ăn uống của mình. Vừa mở nắp hộp mì ra, khói nghi ngút bốc lên, tạo thành một cảnh tượng hùng vĩ trước mặt, bụng cũng không ngừng kêu gào biểu tình. Vừa tách đũa ra, một gắp vào miệng, chưa kịp nuốt xuống thì điện thoại lại reo lên có tin nhắn. Hàn Nhi rủa thầm, hận tại sao lúc nãy lại đem theo cái của nợ này làm gì..

"Ra ngoài"
Nội dung tin nhắn như một mệnh lệnh, Hàn Nhi cũng ngước lên ngó nghiêng xung quanh. Đúng thật là Dương Phong đã đến và dừng xe trước cửa hàng. Nó đứng dậy, cầm lấy bao đồ cùng ly mì đi ra ngoài.

Dương Phong nhìn Hàn Nhi không rời, tính từ lúc nó ngồi trong cửa hàng mãi nhìn ly mì đến đi rời ra xe cũng chỉ là chung thủy không nhìn lấy hắn một lần thì nét mặt Dương Phong đã đen đi không ít.
Hàn Nhi hết một gắp lại một gắp, cố giữ tự nhiên mà chuyên tâm vào ăn uống, nhưng có người nào đó không muốn vậy, cứ nhìn lấy chằm chằm, ánh mắt như dần chuyển sang sắt bén, muốn một chém đem ly mì kia thành hai phần

"Nhìn cái gì, sáng giờ tôi chưa có ăn gì cả" Chẳng những sáng nay mà hôm qua với hôm trước cũng chỉ có vài hạt cơm vào bụng thôi

"Tại sao?"
Nét mặt hắn trầm xuống, cái người này tại sao lại không ăn uống đầy đủ. Còn đây là gì đây? Mì gói sao? Lại còn ăn ngon đến thế??

"Đừng hỏi nữa..”

“Tôi hỏi tại sao?”

Hàn Nhi hừ lạnh, đối với loại câu hỏi này nó không hứng thú trả lời, chẳng lẽ phải nói là nhìn biểu hiện mấy ngày nay của hắn mà nó ăn không ngon sao?

Mơ tưởng đi!!

Nhìn Hàn Nhi im lặng, chăm chú vào việc ăn mì, hắn cũng thật sự tò mò. Dương Phong hắn không thích đồ ăn nhanh, nhưng cũng không phải là chưa từng ăn mì gói.

“Ngon đến vậy sao?” Hắn bất giác nhả ra một câu

Hàn Nhi ngậm mì “Ừm ừm” vài tiếng, ngoài ra không nói thêm gì, cũng không có nhìn đến vẻ mặt ai đó đang hiện lên chữ “gian” rất rõ

Gắp tiếp theo định đưa vào miệng thì tay cầm hộp mì đột nhiên bị hắn giữ trụ lại, cả người chồm tới, há miệng ôm gọn gắp mì cuối cùng trên tay Hàn Nhi. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt hai người lúc này chỉ cách nhau một khoảng chừng 5cm. Đến mũi cũng sắp chạm nhau, Hàn Nhi hốt hoảng giật mình, xém nữa quăng luôn ly nước mì trên tay, cũng may là hắn đã giữ lại.

Nhìn đôi mắt đang trợn to vì ngạc nhiên kia, miệng Dương Phong ngậm mì mà không khỏi phì cười. Chỉ là ăn mì, lại chưa hề ᴆụng chạm gì mà đã có phản ứng thái hóa đến thế. Có vẻ như người nào đó cần được rèn luyện thêm để về sau "mặt dầy" thích ứng tốt với mấy trường hợp này mới được

"Làm... làm trò gì?"
Hàn Nhi ngả ngửa ra phía sau, tạo ra một khoảng cách giữa hai người và cố ổn định lại nhịp tim. Tại sao khi không chỉ là đối mặt mà tim lại đập mạnh như thế này?

Dương Phong hắn không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng của Hàn Nhi mà đã phải vận nội công cố nén cười rất nhiều rồi. Hắn trả lời bằng một nụ cười gian tà rồi trờ lại tư thế lái xe như cũ. Chiếc xe chạy vụt đi mà Hàn Nhi vẫn còn đang hoang mang nghĩ ngợi

Cảnh vật xung quanh rất nhanh thay đổi, vừa ra khỏi thành phố sầm uất là Hàn Nhi nhận ra ngay nơi mình sắp đến là căn nhà đầy hoa trên đồi kia. Thực thì bây giờ, đó có thể là nơi an toàn nhất, cái khu vắng vẻ này chắc không có ai điên rồ tới đây sống ngoại trừ thằng nhóc này đâu. Nghĩ vậy, nó cảm thấy yên tâm, tựa đầu vào thành cửa nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung

Đến nơi, Dương Phong và nó nhanh bước vào nhà. Chẳng hiểu sao nơi này thật sự rất lạnh, trời sắp qua mùa hè mà tại sao không khí lại khắc nghiệt thế này..

“Phải ở đây bao lâu?”
Hàn Nhi bước vào nhà, đây là điều đầu tiên nó nghĩ đến. Chỗ này cách biệt hoàn toàn với trung tâm thành phố, rất tốt để ở trong thời gian này, nhưng cũng không phải né tránh mãi như thế

Hắn đi đến một căn phòng, Hàn Nhi thấy thấp thoáng có một chiếc giường thì bắt đầu cảm thấy nóng mặt, nảy sinh ra them nhiều câu hỏi tế nhị khác..







Dương Phong lại ào bước ra ngoài, thấy Hàn Nhi đang đứng dậm chân nhìn chằm chằm vào căn phòng hắn mới bước ra thì lại thấy buồn cười. Hắn đưa Hàn Nhi một bộ quần áo. Chỗ đồ này là của hắn, chỉ là vài bộ đồ thể thao dung cho nhiều lúc sang sớm lên đây thư giãn mà thôi..

“Có thể là ngày mai…” Hắn xoay lưg đi về túi đồ để trên bàn, cầm lấy rồi nói tiếp “Tình hình hiện tại chưa chắc chắn nên cũng có thể một hai ngày”

“Vậy còn trường học thì sao?”

“Vẫn đi bình thường” Dương Phong nói rồi nở nụ cười đầy ngụ ý “ Chẳng phải cô cũng hay cúp học sao? Tự nhiên bữa nay có hứng vậy?”

“Hỏi thừa sao? Vẫn còn là năm cuối, vẫn cần phải đi học” Huống gì Hàn Nhi lại là người mong nhất được tốt nghiệp, lấy được bằng cấp, sau đó bằng chính sức mình tìm cơ hội đi du học làm bánh…

Nhìn đôi mắt cùng đuôi lông mày của Hàn Nhi bất giác cong lên, ý bất mãn tràn đầy trên mặt, Dương Phong trong lòng dâng lên một cảm giác hết sức thỏa mãn. Nếu tương lai ngày nào cũng có thể nhìn thấy được người con gái này như thế, bày tỏ lòng mình, cùng hắn nói chuyện nhiều hơn, thì đó cũng là chuyện hạnh phúc nhất của đời người.

“Đi tắm đi” Bên ngoài trời lạnh, đi tắm ngâm mình vào nước nóng một chút sẽ dễ chịu hơn
Hắn thảy một chiếc khăn lông vào người Hàn Nhi rồi nhướng mắt về một căn phòng. Theo như trí nhớ Hàn Nhi thì đó là phòng tắm mà hắn từng bước ra…

Nước nóng quả thật rất dễ chịu. Hàn Nhi muốn ngồi mãi trong đó, không hề có ý định đi ra. Huống hồ đã lâu lắm mới được tắm nước nóng, lại còn ở trong một phòng tắm bằng gỗ, tinh dầu hoa nhài còn thoang thoảng khiến nó lại không nỡ rời khỏi.Có lẽ phòng tắm này là nơi Hàn Nhi thích nhất, rất nhiều tinh dầu, hương thơm của đủ loại hoa và trái cây, đến các mùi hương lấy từ tinh dầu cuả gỗ quý hiếm cũng có..

Lưu luyến chậm chạp bước ra ngoài, Hàn Nhi mặc một chiếc quần thể thao, dưới gấu quần còn sắn lên vài vòng mới có thể nhìn thấy được gót chân. Áo thun tay dài cũng phải vén tay áo lên nhiều khúc mới cảm thấy vừa người…

“Tôi xong rồi” Tắm rất thoải mái, khiến tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên

“Ừm..” Dương Phong đứng dậy, quăng mạnh chiếc điện thoại xuống ghế sô pha, bực tức thể hiện ra trên mặt

Hàn Nhi không hỏi gì, cũng không nói gì, thả người xuống ghế, lòng bắt đầu phiền muộn. Nó không rõ chuyện này là chủ kế của ai nên không biết gì nhiều, cũng không biết tại sao hắn lại nổi giận như thế.

Nghĩ đến đây, Hàn Nhi liền lôi điện thoại ra gọi cho người mà hiện tại nó nghĩ là biết nhiều nhất

“Chuyện gì đang xảy ra??”
Bên kia vừa có dấu hiệu bắt máy, Hàn Nhi nói thẳng

“A, chị Nhi, chị ổn rồi chứ? Không sao chứ?”

Hàn Nhi nhẹ giọng trả lời “Bình thường” rồi quay ngoắc lại giọng điệu cũ “Đang có chuyện gì xảy ra hả? Ở buổi tiệc không có chuyện gì chứ?” Hàn Nhi lớn tiếng, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ có chuyện đã xảy ra ở buổi lễ

“Chị Nhi.. không cần quan tâm, chị tối nay chỉ cần ở bên Dương Phong là được” Kết thúc câu nói, Quân Như còn tặng thêm một điệu cười rất khoái trá

Hàn Nhi máu sôi trào tới não, hét lớn:
“Trương Quân Như” Tốt nhất là nói chuyện cho đàng hoàng..

“Em họ Dương, tên Quân Như” Con bé lặp lại, thÊm nhấn mạnh khiến não Hàn Nhi ong ong

“Có gì thì khai hết ra, cho 5 phút suy nghĩ, lát sau nhắn tin qua toàn bộ, nghe rõ chưa??” Nó thừa biết đây toàn bộ là kế hoạch của Quân Như, cũng phải cám ơn con bé một phần.. 9 phần còn lại phải tra hỏi cho ra lẽ..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay