"Uầy, em cứ nói vậy hoài, thằng nhóc đó sẽ buồn lắm đấy" Ai chẳng biết thằng nhóc đó khi yêu sẽ trở nên điên khùng và bá đạo cỡ nào. Không cần biết nhanh hay chậm, chỉ cần yêu hắn sẽ quyết tâm đến cùng. Người này càng chối từ bao nhiêu, lại tạo cho hắn thêm quyết tâm bấy nhiêu
"Chị là đang nói Kỳ Dương Phong sao?" Dần hiểu ra vấn đề, đột nhiên gương mặt nó nóng bừng, cảm giác như sắp bốc hỏa
"Đang làm gì ở đây?"
Cả căn phòng đang ồn ào náo nhiệt, nhiệt độ đang lên cao nhanh chóng thì bị tạm hoãn bởi một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng vào. Hắn bước vào lại thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về mình...
"Phong, cậu đến rồi sao?"
Một người bước gần đến chỗ Dương Phong, quàng lấy vai hắn, vui vẻ kéo hắn vào gần giường, rồi cả bọn cười rộ lên như ngụ ý thâm hiểm.
Hàn Nhi mặt méo xệt. Những người thế này nó gặp không ít nhưng vẫn có cảm giác lợ ngợ. Đây là cái cảm giác quen người trong cái thế giới ngầm sao? Bọn họ vui vẻ, không kiêng nể bất cứ thứ gì, miễn là thích thì sẽ thẳng thắn mà nói đến cùng... khiến những mục tiêu bị họ đâm chọt sắp điên mà nhảy dựng ra khỏi giường rồi
"Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người về đi" Hắn lãnh đạm nói, đi lại chiếc ghế sô pha thả người ngồi phịch xuống dưới, tay cầm điện thoại, mặc kệ những người kia sẽ phản ứng thế nào
Nhưng bọn người áo đen dường như không có ý định rời khỏi đây, ai ai cũng đều trưng ra bộ mặt bất mãn, không đồng tình, lại muốn níu kéo quyết định của hắn....
"Đếm đến 3..." Mọi người ai nấy nghe số 3 là sợ xanh mặt, bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, ý định rời khỏi đây đã nảy ra trong đầu. Trong BLACK ai cũng đều biết, Dương Phong rất thích chơi trò đếm số để ép buộc một người nào đó. Và bây giờ thì trò chơi này đang bắt đầu được thi hành...
"1...."
Hắn vẫn điềm tĩnh, tay kéo qua kéo lại trên màn hình điện thoại. Cánh cửa phòng đã mở, mọi người lần lượt đi ra
"2..."
Chột dạ..thật sự rất chột dạ, cả bọn như xô đẩy nhau, chen lấn đến độ vài tiếng kêu la chí chóe vang lên vì bị giẫm đạp..
"3...."
Lời nói vừa phát ra, hắn nhanh chóng đứng dậy, đóng sầm cửa lại, khóa trái cả bên trong. Cái đám người phiền phức này....
"Bạn cậu sao?"
"Ừm, họ nói gì thì đừng quan tâm" Cái đám người không biết trên biết dưới đó, lại tùy tiện vào phòng bệnh nhân làm ồn, để xem tôi xử các người thế nào
"Đừng quan tâm?" Vậy đây là ý cậu cậu sao Dương Phong? Ok, coi như tôi chưa nghe thấy gì, xém chút nữa thì tôi bị cái từ \'chị dâu\' này làm cho phát điên rồi...
Dương Phong cũng đột nhiên đứng phắt dậy, khiến cho ánh mắt Hàn Nhi cũng ngước lên nhìn theo. Tuy nhiên, hắn cũng không nói gì, ánh mắt cũng không liếc nó một cái, nhưng... tốt nhất là nó đừng giương ánh mắt ấy lên nhìn hắn thì hơn. Cái bầu không khí trở nên ngượng ngùng trong chốc lát rồi tắt lịm khi Dương Phong bước ra khỏi phòng
Đôi mắt đó xém chút nữa khiến hắn không giữ được bình tĩnh...
Hàn Nhi vẫn vô tư không hiểu mọi chuyện là như thế nào, cứ nhìn mãi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại rồi yên ắng
Cả ngày hôm đó, Hàn Nhi ngủ say li bì, không biết gì đến xung quanh, chỉ có vài lần y tá vào kiểm tra thì sau đó nó lại ngủ tiếp. Có lẽ do trên người thương tích nhiều nên cảm giác thân thể như bị xé ra từng mảnh, đau nhức không chịu được...
Không hiểu thế nào mà ngày hôm đó, nó lại nằm mơ thấy... Lạc Thiên.
Anh đến bệnh viên thăm nó, cảm giác mơ màng không nhận thức được xung quanh rõ lắm. Anh đến và chỉ ngồi ở đó, chần chừ nhưng lại không có bước tiếp theo. Hàn Nhi thì vẫn như điểm huyệt, mọi thứ mơ hồ, lại không thể nhúc nhích hay động đậy.....
Khực...
Hàn Nhi bậc người dậy, toàn thân run rẩy.....hơi thở dồn dập, gương mặt trở nên trắng bệt khiến cho những vết thương rướm máu thấy rõ rệt hơn....
Cười...
Nó nghĩ đến bản thân mình mà cười không ngừng, cười đến độ thở không nổi....
Dương Hàn Nhi giờ đây lại phải ngồi trên giường bệnh thế này, cả người không động đậy, chỉ có thể hít thở
Hàn Nhi trước đây thực tế bao nhiêu, giờ lại nằm trong ảo giác....
Tự giác đứng lên đi đi lại lại trong phòng, cho giải tỏa đầu óc. Trời bên ngoài đã tối, Hàn Nhi khựng hết người, nằm ngủ mơ màng không yên giấc như thế mà thời gian trôi qua vù vù đáng sợ. Phải nói là 24h thì không bao giờ đủ cho một ngày.
Thấy bản thân quên điều gì đó, rốt cuộc thì nó quên cái gì....
"Chị Châu, qua nhà em... mấy đứa nhóc..."
Vừa chợt nhớ ra, Hàn Nhi chạy vù ra ngoài sảnh, gọi nhờ điện thoại. Vì bị thương mà quên mất mấy đứa em ở nhà....
"Bị gì nữa thế?"
Nghe thấy hơi thở dồn dập ngứt quãng ở đầu dây bên kia, chị Châu cũng hốt hoảng hỏi lại...
"Không... sao.. chị, qua nhà, xem mấy đứa nhóc sao rồi??"
"Hàn Nhi..."
chị Châu gằng giọng, tiếng nói đáng sợ khiến Hàn Nhi giật mình, quên đi cả cách hít thở
"Đang..ở trong bệnh viện, nên chị qua nhà xem mấy đứa nhóc dùm.."
"Điện thoại đâu?"
"Hình như..mất rồi" Chắc là rớt bị đưa lên xe tải, Hàn Nhi hoàn toàn không có khái niệm về điện thoại có mất hay không nếu không nghĩ đến việc phải gọi về nhà ngay tức khắc
"Thế không sao chứ? tại sao lại trong bệnh viện"
"Chị qua nhà em đi..."
"Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đi"
Kết thúc cuộc nói chuyện, nó mới có thể thở cái phào nhẹ nhõm, bước đi trở lại vào phòng bệnh. Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Quân Như đâu, hẳn con bé đã không sao....
Mấy ngày đã trôi qua, Hàn Nhi cứ lẳng lặng trong bệnh viện, thui thủi một mình, gò bó... Chỉ duy có buổi chiều tối là có Quân Như vào nói chuyện, diễn trò cho đỡ buồn. Nghe con bé bảo cả 3 người con trai kia đang làm gì đó, cũng không thấy đi học.... Hàn Nhi vốn không quan tâm nay lại cảm giác tò mò. Nằm trong viện cũng đã gần 1 tuần mà không thấy Dương Phong đến thăm, chẳng lẽ cái ôm lúc đó cũng là do nó mất máu nhiều quá đâm ra ảo tưởng sao??
Haiz... Hàn Nhi, mày điên rồi a~
"Chị Nhi, em đi mua cháo nhé, tối rồi...."
"Ừm..." Chuyện này cũng như một thói quen, cứ đến gần 7h là con bé nhanh nhảu đi mua đồ ăn, không phải nói chứ hiện tại mà không có Quân Như chắc nó ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn, héo queo ૮ɦếƭ trong cái phòng bệnh độc nhất trắng tinh này rồi.
Lũ nhóc nhà Hàn Nhi đuợc thông báo mất tích không một dấu vết, khiến nó đâm ra hoảng loạn suốt vài ngày liền, nhng rồi lại được thông báo rẳng lũ nhóc được đem về nhà của mẹ DUơng Phong nuôi dưỡng trong khoảng thời gian này... Nhưng tất cả vẫn chỉ là một vụ giao dịch...
"Khỏe chưa?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, khi Hàn Nhi vẫn ngồi miên man suy nghĩ, nhắc đến tào tháo là tào tháo đến...
"Ừm..."
Dương Phong đến, khiến mọi việc nó đang làm đều bị ngưng trệ, chằm chằm nhìn theo từng hành động của hắn. Dương Phong đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn vẫn mặc trên người bộ đồ vest như lúc trước. Hẳn dạo này công ty rất bận. Nghe nói Dương Chu có dự án làm ăn mới, Kỳ Nhiệm cũng sẽ góp phần vào kế hoạch lần này... Mọi việc dường như đã đi về quỹ đạo vốn có...
Hắn ngồi kế bên, lại không thèm nói gì. Dương Phong chỉ ngồi đó, hết xoay đầu hướng này, lại hướng kia, nhưng ánh mắt vẫn như một lưỡi dão sắc nhọn đung đưa qua lại trước mặt Hàn Nhi khiến từ khó hiểu quay sang bực mình
"Làm gì thế hả??"
"..."
"Này..." Câu nói bị bỏ lửng khi Dương Phong đột nhiên dùng tay nâng nhẹ cằm nó lên, tựa mặt mình sát vào khiến sắc hồng nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt Hàn Nhi
"Không sao rồi nhỉ, vết thương cũng sắp lành hết rồi"
Trước khi Hàn Nhi nhận thức đuợc việc gì đang diễn ra xung quanh thì Dương Phong đã buông cằm nó ra rồi đi sang một bên rót nước uống. Để nó ngồi đó ngẩn ngơ không hiểu đã xảy ra chuyện gì
Gì đây? Đầu óc Hàn Nhi lúc nãy vừa thấp thoáng hình ảnh nó và Dương Phong từng hôn nhau nên vô thức nhắm mắt lại. Hành động của nó như vừa mong chờ một nụ hôn sao???
"Cậu..." Khốn khi*p... Hàn Nhi cúi gầm mặt **** thề...
"Thế nào, có muốn xuất viện chưa?" Hắn tựa lưng vào chiếc ghế đối diện, ngồi đó uống nước một cách chậm rãi
"Ý cậu là sao?"
"Tiền viện phía ấy..." Ở càng lâu thì tiền viện phí càng nhiều. Chậc chậc, mà viện phí càng nhiều thì tất nhiên món nợ sẽ càng tăng lên...
Nụ cười gian manh trên mặt hắn xuất hiện khiến Hàn Nhi bỗng dưng lạnh gáy. Nó hừ lạnh, khinh thường....
"Vậy thì sao?"
" Thương lượng một chút..." Hắn lấy cái giọng chuyên về chính trị ra nói, khiến Hàn Nhi nghiến răng nghiếng lợi muốn phún cả máu ra. Giọng nói vừa giễu cợt vừa nghiêm túc ấy thật khiến đối phương đột nhiên cảm thấy chột dạ, Hàn Nhi cũng không ngoại lệ. Dương Phong vốn biết rõ về hoàn cảnh hiện tại của nó, nhưng bây giờ lại đem tiền ra muốn thương lượng, dù kết quả là gì thì vẫn thấy hơn 90% hắn có lợi nhiều hơn....
"Cô cũng biết, giữa chúng ta đang có một hợp đồng với danh nghĩa là người đi thuê nhà và một người cho thuê nhà..." Dương Phong vừa nói vừa ngập ngừng, hắn rất hứng thú khi nhìn vẻ mặt Hàn nhi đang dần chuyển sắc theo từng câu nói " Hay là nên làm thêm một bản hợp đồng khác nữa, thay cho việc tôi sẽ giúp cô trả tiền viện phí.." Hắn nhướng mày, như nói rõ đây là một chuyện đương nhiên, và cũng muốn thông báo cho Hàn Nhi rằng, nó không thể nào từ chối...