Sau câu nói đầy tính chất hiềm khích của Hàn Nhi, cả lũ hoàn toàn cứng họng, không thể nói gì mà chỉ đứng lặng im suy nghĩ.Hàn Nhi dần tiến gần đến Quân Như khiến con bé càng hốt hoảng hơn, cứ nhích người ra xa chỗ Hàn Nhi. Hành động này làm cho lũ kia cảm thấy kì lạ...
"Chị Nhi..."
Giọng Quân Như run run, nơi khóe mắt bắt đầu sóng sánh nước, con bé nhìn thấy chị mình lúc bình tĩnh thế này còn đáng sợ gấp trăm gấp vạn lần cái đám học sinh kia....
"Em biết ... biết lỗi rồi... chị Nhi"
Lồm cồm bò dậy, Quân Như giơ cánh tay rướm máu dính đầy bụi bẩn lên dụi mắt, tránh những giọt nước mắt trào ra. Nhưng lại chạm trúng chỗ vừa bị đánh, khiến Quân Như kêu lên một tiếng nhẹ, nhíu đôi mày lại vì đau nhưng vẫn không dám lơ là mỗi hành động của Hàn Nhi
"Biết thì tại sao còn làm"
Hàn Nhi đứng lại, khoanh tay nhìn chằm chằm vào Quân Như, con bé chỉ biết cúi gầm mặt.
Hàn Nhi từng dặn, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ đến lí do và kết quả. Cái lí do có chính đáng để mình nhận được kết quả hay không? Hay lí do đó có đủ thiết thực để mình đạt được kết quả hay không? Quân Như nhất thời đã quên mất, vậy kết quả bây giờ con bé nhận được...
"Này, diễn thế đủ rồi,bọn ta không định đứng đây xem kịch đâu"
"Vậy các cô định diễn chung à?... Thế thì hoan nghênh"
Hàn Nhi nở nụ cười đến híp cả mắt, khiến cả bọn vừa cảm thấy như đang bị chế giễu, lại cảm thấy lạnh lạnh sau gáy
Đằng sau những nụ cười luôn là trận chiến đổ máu, Hàn Nhi chiến đấu rất anh dũng, sức lại rất dai do đã lăn lộn bươn chải ngoài đời, nhưng do quá đông nên cũng thương tích đầy mình. Quân Như thấy thế cũng muốn đến giúp, nhưng chỉ vừa nhấc tay lên thì đột nhiên lại rịu xuống, không thể điều khiển được bản thân, nên chỉ còn cách ngồi đó nhìn, thầm cổ vũ cho chị mình
Hàn Nhi ngồi khuỵu xuống, nở hồng hộc, máu nơi khóe miệng, đầu tóc rối bươm, quần áo dính đầy đất bẩn. Làm sao thì làm nó quyết không để quần áo bị rách, lại phải tốn tiền mua, mà nó thì lại đâu có dư tiền như thế. Nghĩ đến đó, Hàn Nhi vừa vào trận là đã tránh những cánh tay bay tới định nắm bộ quần áo trên người. Người đó đầy thương tích vết cào cấu là cũng do lấy thân mình ra bảo vệ bộ đồng phục. Miếng urgo trên mũi nó cũng bị tháo văng ra, lộ ra một vết thương rướm máu lớn
Hàn Nhi khuỵu xuống, đám học sinh bên kia cũng chẵng còn ai đứng.
"Chuyện gì vậy?"
Khang Luân lên tiếng, anh nhanh chóng chạy lại gần khi thấy khung cảnh hoang tàn, sau lưng, Lạc Thiên và Dương Phong cũng bước gần đến. Cả lũ đang định nằm dưới đất giả ૮ɦếƭ nghe thấy tiếng Khang Luân lồm cồm ngồi dậy như một hiện tượng, phủi phủi quần áo.
"À, có chút chuyện bọn tớ đi trước.."
Không bàn trước, cả đám chạy đi nhanh chóng, chỉ còn Hàn Nhi và Quân Như ngồi dưới đất rướm máu và lấm lem đất. Khang Luân ngán ngẩm lắc đầu, quay sang sau lưng nhìn 2 người kia đang chậm rãi bước đến, đảo ánh mắt ra hiệu gì đó rồi bỏ đi mất, theo cái lũ vừa chạy kia....
"Không sao chứ"
Hàn Nhi đang cúi đầu xuống để xem vết thương trên cánh tay thì nghe tiếng nói, cũng vốn định lên tiếng như một phản xạ nhưng vội khựng lại. Nó ngước đầu lên nhìn, là tiếng nói cảu Dương Phong và hắn đang tiến đến gần chỗ Quân Như, gương mặt không tỏ thái độ thì nhưng trong đáy mắt lại long lắng nên một nỗi lo lắng nào đó kỳ lạ. Hắn đỡ Quân Như đứng dậy, con bé nhìn qua Hàn Nhi, hơi khó xử..
Lạc Thiên cũng nhanh chóng đi đến, đưa bàn tay mình ra trước mặt Hàn Nhi. Anh làm thế này để ngăn cản vết thương trong lòng nó. Hàn Nhi nhìn 2 người kia, ánh mắt cố kìm chế lắm rồi nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, gai góc cả người. Cảm giác như một luồng điện chạy ngược vào trong người chứ không phải phóng sang bên kia
Cảm giác khi bị điện giật thế nào? "Tệ lắm"
Nó đảo mắt qua chỗ khác, đặt tay lên tay Lạc Thiên đang chìa ra rồi gồng sức đứng. Anh cũng đỡ nó rất nhẹ nhàng. Hàn Nhi bị thương nhiều hơn Quân Như nhưng do sức đề kháng cộng với sữ miễn dịch có vẻ tốt hơn nên trông nó có vẻ vẫn ổn
Khi đứng vững lên được, Hàn Nhi buogn6 vội tay mình ra khỏi tay Lạc Thiên, vội chụp ngay tay của Quân Như kéo mạnh khiến tay Dương Phong đang giữ tay con bé cũng bị hất ra, Quân Như nhíu mày nhưng lại chẳng giám lên tiếng. Con bé bị chị mình kéo đi trong tâm trạng khủng hoảng trầm trọng
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Thiên không khỏi nghẹn trong lòng, anh nhìn qua Dương Phong. Cái thái độ dửng dưng của hắn sao đáng ghét đến thế, khiến anh buông ra một câu nói mà không thèm suy nghĩ
"Làm vậy mà xem được hả nhóc?"
Anh nói như hét lớn, khiến Hàn Nhi và Quân Như đi khá xa rồi mà vẫn còn nghe loáng thoáng được. Hàn Nhi bước chậm lại một chút, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung rồi đi tiếp..
"Chà, vừa tạo cho Thiên ca một cơ hội tốt mà lại làm ơn mắc oán là thế nào?"
Hắn nói rồi cười lên một tiếng, vỗ vào vai Lạc Thiên bộp bộp rồi quàng vai anh kéo đi về hướng ngược lại. Lạc Thiên hừ một tiếng, rồi thở khì ra ngoài, mặc kệ cho người đang bị sự cưỡng chế cảu Dương Phong đẩy đi
Cảm giác khi làm điều ngược lại với suy nghĩ trong lòng thế nào? " Không quá tệ"
"Dương Chu dạo này sao rồi?"
"Chị hỏi làm gì vậy?
Hàn Nhi kéo Quân Như lên tầng thượng, sau gần 10 phút bị nó kéo tay đi, con bé đã vơi dần đi cảm giác tội lội và sợ hãi, và giờ thì lại choáng váng trước câu hỏi này của Hàn Nhi
"Thì cứ trả lời...tình hình sao rồi?"
"Dương Chu thì em không rõ, nhưng ba thì có hơi?"
Hàn Nhi nhíu mày, giục con bé nói tiếp:
"Dạo này ba hay suy nghĩ nhiều, hôm bữa em lại nghe có kế hoạch gì đó đang muốn lấn sang nghành du lịch"
"Ngành du lịch"
Hàn Nhi méo mặt, cố nhấn mạnh
"Em cũng không rõ, du lịch hay bất động sản gì đó"
Con bé lấp lửng càng khiến Hàn Nhi nghi ngờ. Du lịch hay bất động sản, công ty của Dương Phong đều đang hoạt động hai ngành đó, mà Dương Chu lại cũng muốn lấn sang, vậy thì câu nói tối qua của Dương Phong rất khớp rồi. Dương Chu muốn lấn sang ngành khác cần phải có chỗ dựa sẵn trước, và mục tiêu mà Dương Chu nhắm tới bây giờ có lẽ là Kỳ Nhiệm - công ty nhà Dương Phong
Hàn Nhi đứng suy ngẫm một hồi thì tiếng chuông vào lớp cũng reo lên, kéo nó ra khỏi những suy nghĩ rườm rà phân tích trong đầu. Quân Như nãy giờ nhìn chị mình, sự khó hiểu dâng trào lên đến đình điểm
"Chị Nhi... chuyện đó..."
"Về lớp đi, chuông reo rồi"
Hàn Nhi không quan tâm con bé nói gì, chỉ vội cắt ngang rồi nhanh chóng đi xuống lớp, trong đầu suy nhgi4 ௱ôЛƓ lung quá nên chẳng nghe được con bé réo gọi gì đằng sau.
Suy nghĩ
Suy nghĩ
Vẫn suy nghĩ..
Nó bước vào lớp hồi nào không hay, đi nhanh vào chỗ ngồi mà không cần nhìn hướng, chỉ đơn giản là ngồi vào chiếc ghế của dãy bàn phía trong cùng, cuối lớp. Cả lớp đang ồn ào xôn xao thì chĩa ánh nhìn về Hàn Nhi...
Kỳ Nhiệm - 1 công ty đang lên trong giới bất động sản, hồi đó hoạt động trong lịnh vực du lịch nhưng mấy năm gần đây cũng lấn sang bất động sản. Nội bộ công ty có vẻ rất tốt. Nếu có gì đó tiêu cực cũng rất ít khi bị đồn ra ngoài. Nhưng rốt cuộc Dương Chu đang suy tính gì lại muốn thâu tóm Kỳ Nhiệm làm của riêng.
Khăn giấy..
Khăn giấy, vậy là ý gì?
Hàn Nhi ngước lên nhìn người đang đưa cho mình tờ khăn giấy. Là Lệ Thi, cô nàng nhìn nó với ánh mắt lo lắng. Ừ thì chắc là do vụ đánh nhau hồi nãy, trên mặt cũng có vài vết bầm, cơ mà khăn giấy thì làm được việc gì.
Hàn Nhi chưa kịp nói gì, cô nàng nói luôn:
"Hàn Nhi, mũi của bạn...."
Hàn Nhi khịt mũi, rát rát, có thứ gì đó nghe rột rột. Không lẽ...
Nó đưa vội tay lên mũi, quẹt ngang một đường. Dòng máu đỏ tươi in hằn trên cánh tay. Nó quẹt thêm vài lần nữa cho ngắt ngang dòng máu đang ướt đẫm trên mũi rồi chụp vội tờ khăn giấy của Lệ Thi, từ " cảm ơn" nhẹ nhàng như gió thổi qua. Một tay xách balo, một tay lo chùi máu, nó nhanh chóng ra khỏi lớp
Dương Phong cũng từ ngoài bước vào, hắn liếc ngang Hàn Nhi khi nó đi vụt qua. Lại nữa sao??
Hắn rõ ràng định nói điều gì đó, nhưng lại thôi...
"Đến "biệt thự trắng" phố Giang Hoa" - Hàn Nhi vẫy chiếc xe taxi rồi nhanh chóng leo lên, nói nhanh địa chỉ, trong lòng vừa muốn mau chóng đế ngay chỗ đó để tìm hiểu mọi chuyện, lại cò một cảm giác không an toàn
Cái nơi nó trốn tránh bao năm qua giờ đột nhiên lại một thân đi đến, từ ngữ mà mọi người thường dùng trong hoàn cảnh này là "tự dẫn mình váo hang cọp", Hàn Nhi kỳ này liệu có làm đúng hay không khi lại trở về Dương Gia đây?? Nó không ngừng suy nghĩ trong đầu câu này khi ngồi trên chiếc xe taxi ấy