"Chị Nhi...."
Lại một giọng nói quen thuộc cất lên, Hàn Nhi khựng người, không thể nào nói nên lời....
Đến tận bây giờ, mới có thể nhận ra, người đứng trước mặt nó là một đứa con gái, và thậm chí còn rất quen thuộc, một người thân thiết. Nhưng cái từ "thân thiết" này chỉ còn là quá khứ khi mà giờ đây tất cả đã thay đổi. Ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào người đối diện. nó cần tìm hiểu liệu người này sẽ là bạn hay là thù….
"Sao chị nhận ra em hay thế?"
"Qủa không hổ danh là Hàn Nhi nhỉ?"
"Chị còn nhớ em không thế?"
Vẫn trơ ra như khúc gỗ với những câu hỏi dồn dập. Nó chỉ lấy lại được phản ứng khi mà con bé nhảy vồ vào người, khiến Hàn Nhi sụt cả chân bước lùi về sau khiến lưng đập mạnh vô bức tường...
"Quân Như???"
Nhờ cú đập lưng mạnh vào bức tường vừa rồi, Hàn Nhi như bừng tỉnh, miệng chỉ trực chờ 2 từ quen thuộc này thốt ra.
Tính cách con bé từ nhỏ luôn bị ảnh hưởng bởi Hàn Nhi. Cũng có thế nói rằng Quân Như là Hàn Nhi verson 2... Nhưng thay vì con bé vẫn kiên định với tính cách nó vốn có, thì Hàn Nhi lại quyết định thay đổi cách sống đến cả tính cách thật. Chỉ trong phút chốc nhìn thấy thái độ của Hàn Nhi, con bé hơi sững người
"Sao chị không nói gì hết vậy?"
Sau một hồi quàng tay ôm cổ, tay bắt mặt mừng thì dường như Quân như đã cảm thấy người chị xưa của mình không hứng thú mấy. Gương mặt trái xoan trông có hơi bầu bĩnh phụng phịu nét hờn dỗi
"Nếu.. em đến đây... theo lới của cái nhà đó thì mau về đi. Chị không muốn cả em cũng dình líu đến chuyện này đâu"
Vào thẳng ngay vấn đề. Mới đầu giọng Hàn Nhi có hơi ngập ngừng nhưng về sau thì từng âm từng vần mạnh mẽ đến quyết đoán
"Cái nhà đó?”, Chị Nhi à, sao chị vẫn giữ mãi cái ấn định đó vậy? Chị không nghĩ đến mẹ sao?"
" Chị nghĩ đến mẹ??? Nếu làm vậy thì mẹ cũng không nghĩ đến chị. Em biết mà..."
Nói đến đây. Khuôn miệng nó nở nhẹ một nụ cười buồn, nó phì cười tất cả mọi thứ trên đời này. Nhưng nụ cười buông thả này lại không có nghĩa nó chấp nhận tất cả, mà thay vào đó lại là sự kiên định về suy nghĩ của nó, và suy nghĩ này sẽ không bao giờ chuyển dời được
"Ok...ok... Coi như em chưa từng nói gì đi.."
Con bé cười xuề xòa. Dù nét giật mình có hơi thoáng qua trên gương mặt nhưng con bé cũng đã nhanh chóng lấy lại vẻ vô tư, yêu đời vốn có. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Dương Hàn Nhi..
Có lẽ chị hợp với nét vui đùa của quá khứ hơn
Có lẽ chị nên chấp nhận mọi chuyện và để nó đi theo con đường của chính nó, dù đó có là một hố đen đi chăng nữa
Chị nên làm như vậy...
Vì đây là một chuyện mà đến ngay cả chị cũng không có quyền quyết định nào cả
Vốn dĩ là giữ cái nét thoải mái đi gặp người chị thân thiết của mình, chỉ đơn thuần là nói chuyện với nhau, vui đùa như hồi xưa. Dù đã đoán được phần nào phản ứng của Hàn Nhi sẽ không tốt nhưng không ngờ lại đến độ này. Dù đã nghĩ sẽ không nói gì về chuyện này, sẽ không nói cái gì để thuyết phục Hàn Nhi quay về nhưng khi phải chính diện đối mặt nói những việc thế này với nhau. Trong lòng Quân Như lại trào dâng một cái gì đó ích kỷ và trong tích tắc, xém nữa con bé đã để cho người chị mình yêu quý hiểu lầm...
Nhận thấy mình có hơi quá khích, Hàn Nhi giộng tay một cái thật mạnh vào chiếc tủ gỗ bên cạnh trước con mắt hoảng hồn của Quân Như, tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp của những đồ vật để chồng chất trên tủ rớt xuống. Nhưng có lẽ cái thứ âm thanh đó lại khiến gương mặt Hàn Nhi dần dãn ra.
Nó thở dài sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, thả người ngồi xuống sàn nhà.. Giờ nó mới cảm nhận được hai đôi chân hơi tê tê, có lẽ nãy giờ đã chạy tới chạy lui quá nhiều. Mái tóc lúc nãy được cột tạm bây giờ cũng rơi rớt, trở nên bù xù...
"Em biết chuyện của chị rồi"
Cũng ngồi phịch xuống kế chị mình, Quân Nhu đưa mắt lén lén sang nhìn nét biểu cảm trên gương mặt mình có thể chuyển biến về hướng tích cực hay không
"Biết điều đấy.."
"Chị biết trước rồi à?"
Con bé hoáng giật mình vs câu trả lời của Hàn Nhi
"Chẳng lẽ cuộc nói chuyện lúc nãy chưa đủ chứng minh em biết mọi chuyện sao?"
"Nếu.. em đến đây... theo lới của cái nhà đó thì mau về đi. Chị không muốn cả em cũng dình líu đến chuyện này đâu"
"Cái nhà đó? Sao chị vẫn giữ mãi cái ấn định đó vậy? Chị không nghĩ đến mẹ sao?"
Chỉ đơn thuần là một câu hỏi vào thẳng vấn đề nhưng cũng là cái bẫy để dò xem con bé Quân Như này có biết về chuyện gia đình không.. Mọi việc đi quá xa dự định, câu trả lời của Quân Như lại khiến Hàn Nhi cảm thấy con bé này không những biết mà còn là biết quá nhiều....
"Nhưng chuyện em tìm ra chị thì không ai biết cả"
Hàn Nhi chỉ im lặng sau câu nói vừa rồi của con bé
"Không tin à?"
"Không"
Hàn Nhi trả lời không chút do dự. Cái gì mà gia đình không biết chứ. Con bé này luôn bị giám sát 24/24 cơ mà. Nói được câu này rõ hoang đường
Quân Như trề môi, nhăn mặt trách thầm bà chị đáng ghét kia. Từ lúc nào mà trong đầu chị ấy toàn những suy nghĩ tiêu cực đến độ khiến người khác phải bực mình thế này
"Không tin thì thôi.... À mà... lỡ như có ai đang đứng ngoài cửa sao nhỉ?"
Quân Như nháy mắt cười tinh nghịch, đứng dậy thả từng bước châm rãi tiến ra cửa..
XOẠT...
Mấy giây trước, câu nói vừa rồi của Quân Như chỉ đủ khiến nó trơ người ngồi tròn mắt nhìn theo cái hành động chế giễu của đứa em. Nhưng mấy giây sau, chỉ nghe được tiếng động ngoài cửa, thì như một bản năng tự nhiên, Hàn Nhi phóng như tên bay lại cánh cửa ấn nút khóa trái bên trong đồng thời kéo ngay Quân Như lại về phía mình, chấm dứt ngay trò đùa của con bé
Không khác gì thái độ của Hàn Nhi, gương mặt Quân Như cũng trắng bệt như cắt không còn giọt máu. Chẳng lẽ... chỉ là lời nói đùa mà cũng thành sự thật sao?? Không thể nào...
"Ưm ưm.. ả em a...ó...ở... á....aaaa" ( Thả em ra, khó thở quá...aaa)
Vần chữ bị biến dạng khi cánh tay Hàn Nhi đang an tọa trên miệng con bé
"Rốt cuộc thì có ai ngoài cánh cửa kia hả?"
Vừa nói bàn tay Hàn Nhi cũng từ từ đưa ra khỏi miệng Quân Như khi nó cảm thấy gương mặt em mình chuyển dần sang sắc đỏ , nhưng nó vẫn tìm cách không chế con bé bằng hành động khóa tay ra sau lưng
"Chị thiệt là.. em có biết đâu, em đến đây một mình mà" - con bé hét lớn sau khi hít thở được vài "ngụm" Oxi
"Nói cho mà biết nhé. Nếu mà gia đình phát hiện ra chị, dù bất kì lí do gì, em sẽ là người ૮ɦếƭ đầu tiên, cảnh cáo đấy"
"Cứ tự nhiên"
Câu trả lời chắc nịch của con bé cùng hành động nhướng đầu mình về phía cảnh cửa, ánh mắt dò xét của Hàn Nhi cũng lăm lia dần theo...
"Mở đi.."
"Ôi trời"
Con bé ôm đầu, bà chị đáng khinh này, đến bây giờ mà vẫn chưa tin đứa em mình hay sao? Dù hơi bất mãn nhưng Quân Như cũng nhanh chân đi ra mở cửa. Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ con bé sắp nhảy ra ngoài đến nơi, thật sự thì có hơi lo lắng một chút vì vốn dĩ gia đình này cũng không hiền lành gì. Con bé mở nhanh và dứt khoát, Hàn Nhi đã thủ sẵn tư thế phòng hờ có chuyện xảy ra
"Thấy chưa, có ai đâu"
Quân Như thở cái phào nhẹ nhõm khi ngoài cánh cửa thật sự không có ai...
Hàn Nhi chỉ nghiến răng. Niềm tin đối với nhóc em này vẫn còn mơ hồ lắm. Chưa thể sác định được gì
Nó đi chầm chậm ra cánh cửa, tay chân vẫn đang trong thế phòng thủ. Cái đầu ló ra ngoài cửa ngó trước ngó sau, ngó ngang ngó dọc...
--------------------------------------------------------
"Hàn Nhi....
Đây là con người thật của cô sao?
Trốn tránh sự thật à???"
Dương Phong đứng ưới chân cầu thang. Vốn dĩ hắn không nên nghe lén chuyện người khác, nhưng cũng bởi cái tiếng động ồn ào của đô vật rơi lúc nãy lại khiến trí tò mò của hắn trỗi dậy... Và kết quả là một số chuyện mà hắn đang thắc mắc đang dần có câu trả lời. Nở một nụ cười đầy sự đắc ý nhưng đâu đó trong đôi mắt vẫn còn ánh lên sự tò mò....
---------------------------------------------------------
Bước ra khỏi Trung tâm Thương Mại, Hàn Nhi đi với đôi chân trần và bộ váy mỏng manh dù bây giờ trời đang mu à Đông, từng cơn gió thổi qua buốt lạnh gia thịt...
"Nếu không có việc gì cần thiết, đừng đến tìm chị"
"Chuyện này khó nói trước lắm, vì mai em sẽ chuyển vào trường chị đang học đấy"
Quân Như nói rồi đưa hai ngón tay hình chữ V lên trước mặt chị mình...
"Được lắm...."
2 chữ này được Hàn Nhi nhấn mạnh hàng chục lần, liếc một ánh mắt sắc thẳng vào người con bé, thiệt không còn cách gì có thể nói chuyện bình thường với con bé này nữa…
"Về đi..."
Nói rồi Hàn Nhi bước ra gần lề đường với đôi chân trần, đứng lóng ngóng ra làn đường...
"Ok, bye chị.. mai gặp nhé"
Con bé tặng một nụ hôn gió cho người chị rồi cũng lăn tăn đi ra hướng khác, có lẽ Quân Như sẽ gọi cho Quản gia để chở về
Cách đó không xa, một chiếc Lamborghini Aventador đỏ đậu bên mép đời đối diện xéo trung tâm thương mại. Trong cái không khí Noel này, mọi vật như chìm vào những sắc màu đặc trưng của một mùa Noel. Thế nhiên việc chiếc xe đỏ chót kia đậu bên đường cũng nghiễm nhiên trở nên hài hòa với mọi thứ xung quanh hơn bao giờ hết
Ngồi trong xe, bật tiếng nhạc thật lớn, thật ồn ào, chống hai tay lên tay vô lăng, ngồi nhìn xa xăm ra phía trước, đối với Dương Phong, thì đây là cách mà hắn tập trung suy nghĩ
Tại sao Hàn Nhi lại trốn tránh mọi thứ?
Tại sao mọi thông tin của cô ta lại có một gấp khúc?
Và tại sao thì cô ta lại sợ ghét gia đình của mình như thế?
Cuộc đối thoại lúc nãy dù không nghe được nhiều nhưng đây lại là một câu trả lời mà Dương Phong cần, ít nhất là trong lúc này.... Mọi việc đang tác động mạnh đến não bộ, và điều này lại khiến hắn tập trung suy nghĩ nhiều hơn
Hàn Nhi vẫn đứng lóng ngóng trước làn xe vụt nhanh, chiếc váy bồng bềnh như được thỏa sức tung bay theo gió khiến nó vừa phải xem xét tình hình vừa phải giữ cho chiếc váy khó chịu này ngưng bay. Bộ váy ấy dù có đẹp, nhưng lại khiến Hàn Nhi hành động không tự nhiên chút nào... Giờ thì nó nên làm gì đây, tiền thì không có, không thể đi taxi, và cũng không muốn quay trở vào buổi tiệc đó. Buổi tiệc, dù không sang trọng, không ồn ào nhưng lại khiến những chuyện lúc xưa ùa về, đều này cũng đủ khiến nó nhức đầu rồi
Hàn Nhi.....
Trong xe, Dương Phong ngồi bật thẳng dậy khi xác định được "đối tượng" đang đứng trước cửa trung tâm thương mại. Lôi chiếc điện thoại ra và gọi nhưng câu trả lời từ đầu dây bên kia vẫn là một câu quen thuộc "Số máy quí khách vừa gọi...." - Dương Phong tắt máy nhanh trong sự phẫn nộ, không đợi nghe hết câu…
"Rốt cuộc thì cô ta xài điện thoại làm gì khi mà lúc muốn gọi thì lại không được thế này.."
Bực tức, bước ra khỏi xe, vốn ý định băng sang đường đi qua phía Hàn Nhi thì đột nhiên từ xa một chiếc Inova màu đen đặc trưng chạy tắp nhanh vào lề bên khu thương mại, che lắp đi cái dáng vẻ lóng ngóng gượng gạo của Hàn Nhi
Dương Phong khựng lại, hắn cố nheo mắt nhìn về hướng chiếc xe
Không...
Không ổn chút nào...
Có cái gì đó bất thường
Như có gì đó thôi thúc, mặc kệ những dòng xe đang đua nhau chạy trên đường, Dương Phong nhanh chóng bước xuống đường rồi cố lách những chiếc xe đang lao tới để chạy sang khu thương mại
Trên làn đường đêm, hang loạt tiếng rích của bánh xe trên đường, tiếng còi xe thay phiên nhau nổ lên ầm ĩ một góc trời. Chẳng mấy chốc sau, hình ảnh những dãy xe nằm hỗn loạn ngổn ngang dọc xéo bất động trên đường...
Bước được sang bên kia đường thì cũng là lúc chiếc Inove phóng nhanh đi, lao thẳng về phía Dương Phong vẫn còn đang đứng dưới làn đường.....