Sô cô la đen - Chương 29

Tác giả: just.lyn

12 năm trước

Ồn ào...

Xôn xao...

"Nếu con đã nói thế thì từ mai con không cần ở lại căn nhà này nữa"
Một câu nói nhẹ nhàng cất lên nhưng lại khiến căn phòng rộng lớn động ngịt người phải nín thở. Như thế có hơi quá đối với một đứa bé 12 tuổi hay không nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại... Cả căn phòng đầy ắp người quay sang nhìn nhau ồn ào....

Minh Châu - cô bé 12 tuổi cũng là nhân vật chính của lời nói vừa rồi thì như bị đông cứng. Gương mặt đổi sang nét gì đó hỗn loạn, hoảng sợ. Lỗ tai cảm thấy lùng bùng khi cố đẩy ra những từ ngữ vừa rồi không cho vào đầu. Còn Hàn Nhi thì lại sượng cứng người. Đôi mắt đen láy láy to tròn nhìn trâng trâng người đàn ông lịch lãm mà nó thường hay gọi là " ba" kia...

Mỉm cười....

Hàn Nhi vội quay đầu về phía khả nghi.. Rõ ràng vừa rồi có ai vừa mỉm cười. Một nụ cười mỉa mai, đầy ẩn ý, như muốn biểu lộ cái niềm vui trước câu nói vừa rồi. Cái câu nói mà khiến mọi người vừa sửng sốt ấy mà lại có một nụ cười hiện diện.. khiến nó càng cảm thấy bất an quay đầu sang đủ phía để cố tìm được chủ nhân của nụ cười vừa rồi.

"Khoan.. khoan đã"
Là giọng của Quân Như. Bây giờ nhỏ mới thật sự lên tiếng nhưng gương mặt dường như cắt không còn giọt máu, giọng thì lại yếu ớt run run. Qủa thật lúc này nhỏ rất sợ, vốn là một đứa bé hiền lành mà bây giờ lại phải lên tiếng chống lại ba nó - ông Trương... Ánh mắt cầu khẩn, nó ngước lên nhìn rồi trong phút chốc nó lại cúi gằm xuống đất..

"Chuyện... chuyện này không thể được... đâu ạ.."
Vẫn cố nói ra những lời trong suy nghĩ nhưng giọng con bé càng lúc càng nhỏ dần... hai đôi bàn tay nhỏ xíu đan chặt vào nhau..

"Thôi, ông Trương à, không sao đâu, đừng làm bữa tiệc mất vui chứ"
giọng nói của ông Huỳnh - chủ tịch khu thương mại lớn tỏ vẻ thấu hiểu, thật sự thì cũng không to lớn gì lắm. Chỉ là con nít với nhau thôi mà... Nhưng lời nói vừa dứt thì con gái ông ta - cô bé bị thương ngay cánh tay do trò đùa hơi quá của Minh Châu liền khóc ré lên như cố tỏ vẻ phản đối lời nói vừa rồi của người cha.....

Ngay cả cái tia hy vọng vừa chớm nở chưa kịp mừng thì lại tan tành ngay trước mắt. Nỗi tức giận hiện rõ lên khuôn mặt Hàn Nhi... nhưng xen lẫn vào đó lại là những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt hồng hào kia.. Thật khiến người ta bực mình...

Cả Hàn Nhi, Quân Như và Minh Châu đang cùng có chung một suy nghĩ... Cả 3 từ thái độ ngạc nhiên ban đầu giờ lại quay sang hiềm khích và tặng cho cô bé kia những cái nhìn không thân thiện...

"ông Trương...."
giọng Hàn Nhi hét lớn. QUả thật không thể chịu đựng nổi. Chỉ vì vết trầy như thế mà lại đuổi một người trong nhà ra ngoài sao. Nếu và vết trầy nhỏ thế thì nó cũng làm được...

Chụp vội chiếc ly rượu đã uống hết trên bàn kế bên. Hàn Nhi huơ tay đập bể rồi dùng miếng thủy tinh nhọn hoắc kéo một đường trên cánh tay mình.. Dài ngang bằng vết thương của cô bé kia khiến mọi người đều tròn mắt. Những người tham dự buổi tiệc. Từ những cô gái đến cả những phu nhân đều phải hét toáng lên....

"Hàn Nhi, con đang làm gì vậy hả?"

"Vậy là huề rồi chứ gì? ông đừng có mà bắt chị Châu của tôi ra khỏi nhà vì cái vết thương vớ vẩn đó. giờ tôi cũng đã bị thương rồi, chuyện này nên chấm dứt thôi"
Một nụ cười bất cần hiện ra trên gương mặt cô bé 6 tuổi.... Rồi sau đó nó đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều...

"Chị Nhi..."

"Hàn Nhi...."

Mọi thứ đều đen ngòm nhưng lại nghe rõ âm thanh xung quanh mồn một... Ồn ào quá... cả căn phòng ồn ào lên. Mọi người đều chen chân nhìn vào cái khu vòng tròn đông kịt người giữa nhà..

Đây là lần đầu tiên nó nổi loạn....

Ánh sáng...

Lim dim mở đôi mắt. Trước mặt nó bây giờ là một màu trắng... với những chiếc đèn nhỏ trên trần... Nhìn đăm đăm một ngồi rồi dường như cảm thấy có gì đó đè nặng ở phía cánh tay. Cánh tay nó bị băng bó trắng bóc, nặng nề...

Sượt...
Hươ tay ngồi dậy nó định leo xuống giường thì bất chợt ᴆụng vào Quân Như, con bé nằm gục phía bên mép giường. Thiệt, cái giường thì rộng thênh thang mà nó lại ngồi dưới đất thế kia... Mỉm cười nhẹ rồi Hàn Nhi nhẹ nhàng bước xuống giường, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Đây chính xác là căn phòng của nó.

Một căn phòng khá rộng với nhiều đồ vật, nhưng vẫn chỉ với một gam màu trắng độc nhất... Một căn phòng đáng mơ ước đối với nhưng cô cậu bé cùng lứa tuổi với nó lúc bấy giờ nhưng đối với Hàn Nhi thì tất cả không có giá trị gì khi mà những thứ đồ vật đó lại chứa những kỉ niệm mà nó không bao giờ muốn nhắc đến nữa....Chỉ đơn giản là nó sợ cái cảnh một mình trong căn phòng rộng lớn như thế mà thôi....

Nó thật sự có tài... có tài từ lúc còn nhỏ xíu, lúc 3 tuổi. Có lẽ chính Hàn Nhi là người đã bị lây cái tài đó bởi Minh Châu - một người chị hơn nó 6t, là con gái của một đầu bếp trong nhà Hàn Nhi.. Người đầu tiên cùng Hàn Nhi quậy phá và chỉ Hàn Nhi làm từng mẻ bánh...

"Chị.. có thấy chị Châu ở đâu không?"
Đang một mình bước đi trên con đường dài dãy hành lang, Hàn Nhi đưa tay lên nắm lấy chiếc tạp dề của một chị giúp việc trong gia đình rồi nhẹ nhàng hỏi với đôi môi nhợt nhạt, mấp máy những từ ngữ lúc rõ lúc không...

Ngập ngừng một chút rồi chị giúp việc lại tươi cười:
“Chắc con bé đi đâu đó hoặc là trong bếp rồi, tiểu thu có cần gì không ạ?”

“À vậy ạ? Em cảm ơn…”
Nói rồi nó bỏ chạy nhanh về hướng căn bếp ở khu nhà kế bên. Nói là chạy nhanh nhưng thật chất vẫn là những bước đi khập khiễng rồi những tiếng thở dốc. Ai ngờ chỉ là một vết thương trên tay mà lại rút của nó nhiều sức lực thế này. 6 tuổi, một độ tuổi chưa nắm bắt được mọi chuyện, chưa nhận thức được hành động của mình. Sau những việc nguy hiểm này mà nói… Hàn Nhi vẫn chỉ là một cô bé mà thôi…

“Tiểu thư, sao cô lại ở đây, bà chủ mà thấy thì la chúng tôi mất”
Vừa bước chân vào căn bếp rộng lớn, Hàn Nhi đi khắp mọi nơi cố tìm cho được người mình đang cần tìm. Bước chân nó khựng lại sau khi nghe tiếng gọi của một cô đầu bếp…

“Cô ơi, cô có thấy chị Châu đâu không? Rốt cuộc thì chị ta đang ở đâu vậy nhỉ?”
Hàn Nhi đưa tay còn lại lên gãi đầu, mái tóc rối tung cả lên. Ánh mắt nó vẫn cố tìm kiếm xung quanh…

Im lặng…

Xung quanh chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, hay tiếng chiên xào của những đầu bếp khác, tuyệt đối lại không nghe được câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi… Nó ngước lên nhìn cô đầu bếp…

Nước mắt..

“Chị Thanh (mẹ Minh Châu) cùng con bé Minh Châu đều bị đuổi đi hết cả rồi”

Câu nói vừa rồi như một đòn chí mạng ập xuống người Hàn Nhi…

Bị đuổi đi…??
Nó không nghe lầm chứ…??
Sao lại có chuyện như thế…?

Đáng lẽ chị ấy phải chờ nó đến chứ. Nó sẽ giúp chị giải quyết chuyện này cơ mà. Sao chị ấy lại bỏ đi. Chẳng lẽ đến cái vết thương này mà cũng không giúp được gì sao?

Hàn Nhi đưa nhẹ cánh tay bị băng đó nặng trịch của mình lên, nhìn chăm chăm vào nó.. “Tại sao mày lại không giúp tao…” – 6 tuổi, vẫn chỉ là một lứa tuổi chưa hề biết đến việc kìm nén cảm xúc. Ngồi phịch xuống nến bếp, nó nấc lên thành từng tiếng nghẹn ngào..

Khóc….
Tiếng khóc to hơn…

Hình ảnh một cô chủ bé nhỏ ngồi thụp xuống nền đất khóc như thế này khiến mọi người trong bếp đều ngưng việc làm và không khỏi kìm được nước mắt. Tất cả mọi người ở đây.. đều chứng kiến Hàn Nhi sinh ra và lớn lên. Đều chứng kiến cảnh 2 đưa nhỏ vui đùa chơi cùng nhau. Những kỉ niệm đáng yêu về người chị tràn về trong ký ức của 1 cô bé 6 tuổi…
Chị Châu giúp đỡ Hàn Nhi rất nhiều, tập đi cùng nó, bảo vệ nó khỏi những con chó hung hãn trong cái ngày đầu tiên 2 chị em trốn nhà đi chơi. Nhưng giờ đây….

Đau quá!!
Vết thương ấy bây giờ lại nhói lên…. khiến đôi mắt Hàn Nhi cứ nhíu lại nhìn nhìn vào cánh tay trắng xóa ấy rồi lại khóc lớn hơn. Thật sự rất đau
Lần thứ hai, Hàn Nhi cảm nhận được nỗi đau tinh thần và thể xác thế này, sau lần ba nó…mất

Không..
Không phải…
Mọi người chắc hẳn đang đùa. Chị ấy đâu thể nào rời khỏi đây được..
Như sực tỉnh người, Hàn Nhi xoay ra nhìn trâng trâng ngoài cánh cổng trắng to lớn phía xa xa. Rồi bật người đứng dậy như một cỗ máy, nó chạy ùa ra ngoài cánh cửa với một mắt không cảm xúc nhìn trâng trâng mãi về cái hướng xa xăm đó.. Đôi mắt vẫn còn ứa đọng những giọt lệ long lanh như hòa cùng với ánh nắng vàng hoàng hôn rực rỡ…

Miệng không ngừng kêu gọi tên người chị than thiết của nó. Cả nhà bếp cũng tán loạn mà chạy theo. Vốn là một đứa bé hiếu động lanh lẹ, mọi người đều biết rõ tính ương bướng của Hàn Nhi thế nên không ai chạy đến giữ nó lại. Chỉ là đơn thuần mà chạy theo sau lưng canh chừng....

Tiếng khóc càng lúc hòa lẫn vào giọng nói khiến tiếng gọi càng lúc càng nhạt nhòe đi, không nghe rõ được chữ nào. Tại sao? Sao cánh cửa ấy lại xa vời đến thế. Đôi bàn chân trần nhỏ xíu chạy mãi trên nền đất được lát đầy sỏi.. Chạy mãi và không bao giờ đến được cửa ra….

“Chị Châu…..”

RẦM!!!... CHOẢNG…. XOẢNG….
Choàng tỉnh sau hàng loạt tiếng động vừa rồi. Hàn Nhi đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt mở lờ mờ nhìn xuống đất. Những cái muỗng, thau hay tô đa số đều nằm rạp dưới đất.. Chắc là do lúc nãy tay nó huơ trúng. Sau khi thấy được cảnh tượng đó, đôi mắt nó mở to tròn, như đã tỉnh giấc hoàn toàn. Choáng váng…

“Chị Châu??”
Buộc miệng nói ra những tư ngữ cứ vang lên mãi trong đầu. Hàn Nhi mỉm cười, một nụ cười bất cần…

Chống hai tay lên bàn, đôi bàn tay ôm nhẹ đầu mình, nụ cười ấy vẫn còn hiện diện trên môi….

“Tâm thần à, khi không ngồi cười một mình?”
Một giọng nói chứa đầy sự mỉa mai vang lên ở phía bên cạnh. Dừng ngay việc đang làm, Hàn Nhi quay phắt sang phía bên cạnh.

Gương mặt biến sắc và chuyển dần sang trạng thái nhăn nhó, đôi mắt thì lại giựt giựt như lại có thể cảm nhận được dòng diện chạy qua..
Rồi đến lúc gương mặt dãn ra, trở lại bình thường. Hàn Nhi vội nhíu đôi mày ngước nhìn xung quanh, nhìn lên cả đồng hồ. Rõ rang vẫn là căn bếp của cửa hàng. Và bây giờ là 12 giờ mấy khuya rồi. Sao tên khốn đó lại ở đây ??!?!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc