"Muốn Gi*t người à..."
Nó huơ tay ra sau lưng, trợn mắt nhìn chị Châu. Chơi gì không chơi, ai đời chơi cái trò này chứ. Thật là.... mặt nhăn nhó khó chịu, tay Hàn Nhi vẫn đang cố với đến chỗ bị " nội thương" lúc nãy
"Khoan đã..." - chị Châu la lên một tiếng thật lớn rồi gác tay xuống cằm, ra dáng vẻ một người thiểu não suy nghĩ " gửi giấy sao??"....
Hàn Nhi ngệch mặt ra, mong chờ câu nói tiếp theo của chị Châu.. Đúng là gửi giấy.. vậy thì sao chứ? Nói đến đây, Hàn Nhi cũng cố thử ngồi suy nghĩ, lôi hết các kí ức trong quá khứ ra sắp xếp lại.... gửi giấy....
"QUÂN NHƯ..."
Rồi như trời đất khiến, cả hai hét lên thật lớn khiến chú tài xế taxi giật mình xém lạc tay lái... Cả hai nhìn nhau, ánh mắt sáng lên rực rỡ...
"Không phải đâu...."
Xua tay rồi Hàn Nhi bểu môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao có thể là Quân Như được, không đời nào.. con bé này lại không hề biết chuyện giữa Hàn Nhi với gia đình...
"Này, chị chắc chắn là con bé đó... Nó là chuyên gia gửi giấy đấy thôi, từ hồi nhỏ đến giờ chắc vẫn còn thói quen đó.."
Chị Châu đắc ý
"Nó không hề biết chuyện của em..."
Hàn Nhi đang cố bào chữa. Thực ra thì nếu là con bé này thì cũng tốt nhưng như thế cũng sẽ có rất nhiều rắc rối giữa nó và Quân Như,,,
"Sao nhóc coi thường con bé thế... nó ghê gớm lắm đấy..."
"Thôi quên đi.."
Đã đến chợ rồi, nó bước xuống xe rồi đi vào chợ cùng với chị Châu. Đầu óc vẫn còn quay mòng mòng, nặng trĩu. Phải chi lúc này có ai đó để trút hết sự khó chịu này thì tốt biết mấy. Lê bước chân đi vô định suốt con đường dài của buổi chợ rồi ánh mắt nó nhìn thấy gì nó khiến bước chân nó cũng dừng lại theo...... Nó chăm chú nhìn mãi về hướng đó, là chiếc xe.. chiếc xe y hệt lúc nãy thấy gần cửa hàng... Rồi như có ai điều khiển, đầu Hàn Nhi quay mạnh về đắng sau, nhìn dáo dác xung quanh
"Không có ai...."
"Lầm bầm cái gì đấy, lại xem nguyên liệu mau đi"
Chị Châu đứng đằng trước chống hông, miệng lên giọng. Đến phát mệt với con nhỏ cứng đầu này. Sao cái gì cũng phải nói từng chữ nó mới chịu làm theo vậy chứ...
"Định làm gì đây?"
"Chưa biết..."
"Này, nhóc đang giỡn với chị à?"
"Em đâu rãnh, chị mau chọn lẹ đi còn về"
Hàn Nhi chau mày, đứng dậy bỏ đi ngó sang mấy quầy hàng khác. Món gì ư?? Đầu nó bắt đầu suy nghĩ ௱ôЛƓ lung. Món bánh theo tâm trạng có lẽ là món tủ của của nó. Tâm trạng?? Nó đứng lặng im, đầu bắt đầu mường tượng về hình dạng chiếc bánh. Ước lượng về tỉ lệ nguyên liệu và cả kích cỡ chiếc bánh. Tất cả đều hiện ra tất tần tật trong đầu....
Phải chi....
Chuyện mà nó đang đau đầu lại có thể dễ dàng giải quyết như chiếc bánh này. Chỉ cần bỏ ra một chút suy nghĩ là có thể có được một chiếc bánh mới...
Cuộc đời này mà cứ xài chữ " phải chi..." thì sớm muôn gì nó cũng bị bắt nhanh về nhà....Đã quyết định rồi thì cứ theo quyết định đó mà làm, không có gì phải hối tiếc hay ân hận cả...
Ánh mắt....
Hàn Nhi quay phắt về hướng mà nó vừa có cảm giác. Rốt cuộc là có ai đang theo dõi nó đây. Là chủ nhân chiếc xe kia hay.... là gia đình nó. Cái cảm giác này, không phải bất an lo lắng hay sợ sệt, cảm giác này chỉ khiến nó cảm thấy tò mò một chút. Cả ánh mắt ấy cũng không phải lườm hay đe dọa mà chỉ đơn thuần là một cái nhìn giễu cợt.....
Cười...
Trên môi Hàn Nhi cũng nở một nụ nửa miệng cười đáp trả. Nó đã biết là ai rồi. Cái gì chứ việc theo dõi nó trong lúc này là đều không tưởng được. 5 giác quan của nó luôn hoạt động hết công suất....
"Mau đi, chị sẽ mua đủ nguyên liệu cần thiết, nảy ra ý kiến gì mới thì nhớ báo đó..."
Miệng thì nói nhưng mắt thì vẫn dán vào những quầy hàng bán nguyên liệu và dụng cụ. Thích làm bánh từ nhỏ, bây giờ chị Châu đã là chủ cửa hàng - chi nhánh một công ty lớn, nhưng người trong giới lại khó mà không trách cái tính hậu đậu của chị.... cũng giống như lúc Hàn Nhi bước vào cửa hàng, cảnh tượng hùng vĩ ấy đã diễn ra...
"Thế thì chị cứ mua trước đi, em có việc bận, tối em sẽ ghé cửa hàng để làm.."
Nói rồi Hàn Nhi đeo gọn balo vào vai phóng nhanh ra khỏi con chợ đó. Chị Châu chỉ còn nước ngán ngẩm lắc đầu nguầy nguậy trước cái chân bay nhảy của Hàn Nhi..
Cách đó không xa...
Bốp.. bốp..
Hai cú đánh liên tiếp tọa độ lên đầu Dương Phong khiến tóc hắn bây giờ khá là rối. Gương mặt nhăn nhó vô số tội ngước lên nhìn hai người anh của mình..
" Tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra mày bảo tụi anh chơi trò rình mò thế này à?"
“Thằng nhóc này, mày kêu anh mày đang bận thế này đi làm cái trò nhảm nhí này sao?”
"Anh mà bận cái gì?"
"Tội mày còn chồng chất, đừng có mà lảng sang chuyện anh mày.."
Chỉ im lặng và không nói gì, Dương Phong chỉ ngồi xoa xoa cái chỗ vừa bị đánh. Cái mà hắn muốn đâu phải là thế này... ૮ɦếƭ thiệt, đã không thu hoạch được gì mà còn bị chịu đòn thế này...
" Hàn Nhi, rốt cuộc cô là cái quái gì vậy chứ....?
Dương Phong vò đầu, hắn uống một ực hết ngụm thứ nước cocktail màu xanh rồi chống tay lên bàn một cái thật lớn khiến cho khách hàng xung quanh ai cũng quay sang nhìn. Lạc Thiên và Khang Luân lúc này chỉ vò nhẹ đầu rồi làm vài hành động tỏ ra như không quen biết Dương Phong....
Một ngày trôi qua khá lặng lẽ..
9h tối Hàn Nhi có mặt tại quán. Vì gần noel nên khách hàng khá đông, chọn một góc khuất ngay chiếc cửa kính được treo rèm màu tím nhẹ nhàng, trên tay cầm một ly cà phê nóng hổi, ngồi nhâm nhi tại góc quán… Không vào bếp mà Hàn Nhi lại đóng vai một khách hang để tận hưởng cái phút giây rảnh rỗi hiếm hoi này vì that65 sự thì đằng nào lát nữa nó sẽ “ dính” với cái bếp ấy đến sang hôm sau…
Ánh mắt đăm chiêu cứ nhìn mãi về một hướng khiến bất kì người khách nào đi ra đi vào cũng phải ngoáy lại nhìn, không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là trên bàn nó hiện giờ có khoảng 7-8 chiếc tách cà phê. Qủa thật Hàn Nhi đã uống rất nhiều rồi. Cứ hết một ly là nó lại vô thức đi rót tiếp một ly khác. Nhân viên cũng không ai có thời gian để lại hỏi thăm chuyện gì. Chỉ đơn giản là 2 tiếng trôi qua, trên chiếc bàn không những ngổn ngang những chiếc tách cà phê rỗng mà còn những tờ báo khoanh tròn bất định….
Sau khi nhân viên đã về hết. Hàn Nhi mới uể oải xách chiếc balo nặng nề vào trong bếp. Ai ngờ rằng rãnh rỗi cũng khó chịu đến vậy. Cả năm qua nó cứ chạy theo cái nếp sống hối hả của cái thành phố này mà vô tình quên đi mất cái cách nghỉ ngơi vốn có, chỉ mới ngồi thong thả ung dung có 2 tiếng mà người nó bây giờ cứng đờ, hoạt động khó khăn
Vừa bước vào bếp, chị Châu đã đưa cho nó một quyển sổ, nó vội vàng cầm ngay lên với ánh mắt tò mò, lật ngay mấy trang đầu
“Em không làm..”
Nhanh tay nó quăng thẳng cuốn sổ nằm ịch trên bàn, gương mặt nó đăm chịu khó tả
“Này, nhóc đừng giỡn…”
“Em không giỡn.. chị nghĩ sao mà lại kiu em làm những loại bánh này…”
“Chứ giờ em ngĩ đi, kế hoạch hay bản phác thảo đến cả nguyên liệu mà em còn chưa biết thì làm sao ngày mai làm kịp”
“Em làm đó giờ ở đây mà chị vẫn chưa hiểu được em sao… thôi bỏ đi, em không làm…”
“Chị không thích phải nói nhiều lần đâu đấy”
“Về đây…”
Nói rồi Hàn Nhi lại xách chiếc balo vào vai và bỏ ra ngoài bếp. Ép buộc một người như nó làm theo ý người khác là một chuyện không thể. Thế mà cả người hiểu nó nhất lại làm việc này. Khiến Hàn Nhi cảm thấy khó chịu…
“Được rồi được rồi, làm gì tùy ý cô nương… nhưng chị vẫn sẽ để cuốn sổ ở đây cho em tham khảo đấy….”
“Thôi khỏi, đem về đi.. để đây them vướng tay chân”
Thái độ bực bội, Hàn Nhi vừa bước đến vạch ngăn cách giữa căn bếp và quầy hàng thì chợt khựng lại bởi câu nói của chị Châu. Nó trả lời một cách vội vàng rồi dùng ánh mắt sắc lẻm lườm chị Châu một cái và bước trở lại vào bếp....
Nó loay hoay gom một số dụng cụ cần thiết. Chỉ là lấy theo cảm tính thôi chứ thật sự Hàn Nhi vẫn chưa biết mỉnh sẽ làm cái gì....
Mệt mỏi....
Chị Châu vừa từ ngoài quầy hàng bước vào thì lắc đầu khi nhìn thấy Hàn Nhi gục dài trên bàn bếp. Rồi sau đó, một nụ cười nở nhẹ trên môi chị. Chị biết thế nào là cuộc sống trong ngồi nhà đó. Không xấu xa, không khắc nghiệt, không âm mưu nhưng lại khiến con người ta phải trỗi dậy vì cái quyền tự do đối với cuộc sống này. Và vì chị cũng đã từng lâm vào tình trạng thế này nên bây giờ giữ Hàn Nhi ở lại nơi này là một việc làm tốt nhất cho tâm trạng nó bây giờ...
Đi lại vuốt nhẹ vài sợi tóc xõa nhẹ xuống khuôn mặt nó. Chị Châu cười hiền rồi quay sang với nhẹ chiếc tạp dề vắc sau cửa rồi choàng lên người Hàn Nhi..
"Nhóc, em chịu được thế này cũng là chuyện thần kì rồi đấy.. Không như chị…"
Nói rồi chị Châu mặc chiếc áo khoác nâu sậm dài đến đầu gối rồi bước ra khỏi quán. Đêm nay có lẽ Hàn Nhi sẽ ở lại đây nên chị không khóa cửa... chỉ để lại tờ giấy nhắn màu xanh dán trên chiếc tủ động góc tường...