TÔI YÊU DƯƠNG HÀN NHI
"Phong???" - cô gái cũng khựng người, nhìn qua cậu em của mình
" mày làm trò gì ở đây hả? Chẳng phải giờ này nên ở party bé Hân hay sao?" - sau khi xác định được tình hình, cô gái cốc đầu vào Dương Phong cái "cốp" ( nghe tiếng đúng đau >"<). Hình ảnh Dương Phong lúc này chỉ như một cậu nhóc 7 tuổi bị mẹ la mắng, mặt xụ xuống, làm nũng
"Thì đang đi... thì gặp con nhỏ xe đạp này.... à mà.. cũng tới rồi" Dương Phong ngước mặt lên thì thấy đã đến nơi
Về Phần Hàn Nhi còn chưa thích ứng kịp với cú sốc tinh thần, và diễn biến xung quanh. Lần này phải tính sổ với tên này, không thể dể lần sau được nữa, xe đạp vừa mới sửa xong mà giờ lại thành ra thế....
"Đưa điện thoại đây" - nó chìa tay, hất hất trước mặt Dương Phong
"Làm gì, để cô lại làm trày nó như "em yêu" của tôi lần nữa à?" - Hắn xấc mặt đi vào bar, thảy chiếc chìa khóa xe cho tên bảo vệ
“Lần này không tính toán tôi không là Hàn Nhi nữa” – Hàn Nhi kiên quyết đi theo sau lưng Dương Phong
“Chứ giờ cô muốn gì đây?” – Dương Phong quay phắt lại khiến cho Hàn Nhi đang đi thì quá trớn đập thẳng mặt vào… иgự¢ Dương Phong
“Cô…giỡn với tôi sao?”
“Cho tôi số điện thoại ” – xoa xoa đầu, Hàn Nhi cố nói thật lớn
Tiếng nhạc trong club ầm ĩ thật, thiệt khó khăn cho một đứa ưa yên tĩnh như Hàn Nhi lại phải đi làm trong này.
“đưa điện thoại đây” - bất đắc dĩ, Dương Phong cũng phải đưa số điện thoại cho Hàn Nhi….
Sau một hồi lục lọi trong ba lô….." đâu rồi...." - Hàn Nhi cuống quít, lật tung cái ba lô lên
“Gì chứ, cô đang giỡn với tôi đấy hả???” – Dương Phong tức giận, đứng ấm ớ.. thở dài “ thiệt là, tôi cũng điên mới nói chuyện với người như cô”
Nói rồi hắn bỏ đi, để lại Hàn Nhi vẫn đang lục balo tìm điện thoại
“Này, khoan đã, số điện thoại, đưa đây” – Hàn Nhi cố kéo tay Dương Phong lại….
“cậu chủ nhà họ Kỳ, hôm nay đến đây chơi sao, quý hóa quá” – từ đâu chui ra một ông chú “ăn mặc lòe loẹt” – theo con mắt thẩm mĩ của Hàn Nhi
“Ừm, tôi đến có chút việc” – trong không gian xập xình tiếng nhạc, sao giọng của Dương Phong lại đột nhiên uy quyền đến kì lạ…
“Bạn gái cậu à” – ông chú “ăn mặt lòe loẹt” quay sang nhìn Hàn Nhi, từ trên xuống dưới… rồi mắt dán chăm chăm vào mặt nó
“Ông điên à? nhỏ này mà bạn gái tôi? nực cười” – Dương Phong cười khinh khỉnh rồi bỏ đi thẳng vào sâu trong quán, nơi đang tổ chức party. Về phần Hàn Nhi, nó vẫn đứng lục lọi ba lô tìm điện thoại mà quên mất rằng Dương Phong đang dần biến mất trong tầm nhìn của nó
“Sao trong này lắm kẻ không biết một chút gì về gu thẩm mĩ thế nhỉ?” – Sauk hi bất lực trong việc tìm điện thoại, tên kia cũng biến đâu mất. Hàn Nhi đành bỏ qua, bắt đầu tìm người giao việc làm cho mình. Đứng loay hoay, nhìn ngó xung quanh một hồi rồi Hàn Nhi đi thẳng đến quầy bar
“Xin lỗi, tôi đến làm việc…”
“Hàn Nhi?” - một bartender vừa đặt chiếc ly đổ đầy nước màu xanh lên quầy, nghe thấy tiếng Hàn Nhi, liền hỏi
“À, vâng, tôi là Hàn Nhi..”
“Anh nghe chị Linh nói rồi, em mau vào làm luôn đi, hôm nay có một party đông lắm, đang thiếu người” – Nghe cách nói chuyện, xem ra cũng không phải là làm ăn bất trách nhỉ. Hàn Nhi phần nào đó yên tâm
Công việc của Hàn Nhi trong club là nhân viên phục vụ. Chỉ là phục vụ thôi, không đi xa hơn nữa…. Chạy tới chạy lui + tiếng nhạc xập xình khó chịu + nãy bị thương ở chân ( 1 vệt dài, giờ mới cảm thấy đau) nhưng đó vẫn chưa là gì đối với chiếc xe đạp yêu dấu của Hàn Nhi ngoài sân, mới sửa xong hồi chiều, thế mà bây giờ…….
“Hàn Nhi, chỗ kia đang cần người kìa, em đến đó phụ đi” – nhìn theo hướng của “đàn anh”, “ chỗ kia” là một nơi khá đông người, ồn ào nhất quán này, á khoan, hình như có cả…. gái nữa kìa????
Hàn Nhi sửng sốt trước những hành động lộ liễu của các cặp “nam thanh nữ tú” ở “ chỗ kia”. Nhưng nó vẫn bước đến gần đó và phục vụ…..
“Lại là cô?” – Dương Phong ngồi dưới ghế, xung quanh là mấy em đang “ vuốt ve” hắn, vẫn cái mặt đểu giả đó nhìn Hàn Nhi
“Mời quí khách..” – Lờ lời nói và cả hình ảnh trước mặt, Hàn Nhi vẫn đi lại phục vụ bình thường
“Gì thế?” – Khang Luân và Lạc Thiên vừa mới tới, nhìn thấy bộ mặt của Dương Phong liền hỏi
“Con nhỏ xe đạp” – Dương Phong nghênh mặt về phía Hàn Nhi
“Dương tiểu…th…” – giật mình thấy Hàn Nhi, Lạc Thiên lại buộc miệng nói ra từ đó
Hết cách, Hàn Nhi liền đá một cái vào chân Lạc Thiên “ Im ngay” – không may, hành động của Hàn Nhi đã khiến ai đó ngứa mắt…
“Anh Thiên, cảm ơn anh đã đến hôm nay” - ở đâu ra một cô gái sà tới gần Lạc Thiên, nhìn khá nổi bật, hình như là chủ party này
“Du Y…” – Dương Phong cũng đứng dậy, nhìn về phía cô gái ấy
“Ừm , hello Phong” – đôi mắt cười ấy, cực dễ thương, đến một người cứng rắn như Hàn Nhi lại có thể giật mình trước nụ cười đó, nhưng sao…. Nó giả tạo.
Lờ đi Du Y, Lạc Thiên kéo Hàn Nhi ra một chỗ
“Cô làm ở đây thật sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Có liên quan đến anh sao, xin lỗi, tôi còn bận, khi khác nói chuyện” - gạt tay Lạc Thiên ra, Hàn Nhi bỏ đi. Không may, lại ᴆụng trúng phải Du Y đang đi tới, chiếc váy trắng xõa gần đầu gối nay lại dính một vệt màu đỏ dài do rượu. Hàn Nhi có tức giận nhưng cũng không bất cẩn đến mức như thế…. Là do Du Y…..
Hàn Nhi chau đôi mày lại, nhưng theo suy đoán của nó, cô gái này không phải hạng vừa. Nên Hàn Nhi cũng phải "đối đáp" cho tử tế. Vẻ mặt nó lo lắng, đứng nhìn chiếc váy với ánh mắt hối lỗi
“Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?” – Hàn Nhi cuống quit phủi chiếc váy của Du Y thì bị cô ta gạt phắt ra rồi la lớn
“ Làm ăn kiểu gì thế hả?” khiến Hàn Nhi sững người…
"tôi.....tôi" - giọng Hàn Nhi lắp bắp rồi nhỏ dần, nó cúi đầu cúi lí nhí < diễn xuất tuyệt vời>
"Thôi nào Du Y, cũng đâu có gì nghiêm trọng lắm đâu, vẫn còn đẹp mà" - Dương ly tới, tay cầm ly rượu cười xuề xòa "Vả lại cô ta cũng đâu cố ý"
"Cậu bênh cô ta sao hả, Dương Phong" - Du Y tức tối hét trước mặt Dương Phong, bấy lâu nay, trong mắt Dương Phong, Du Y luôn là một tiểu thư dịu dàng đến độ tinh tế, nếu so sánh mẫu người trong lòng Dương Phong gồm có xinh đẹp, tài giỏi, biết nấu ăn và nhất là hiền ( mẫu gia giáo phết) thì Du Y luôn là lựa chọn hoàn hảo. Nhưng bây giờ, trước mặt Dương Phong lại là....
Lạc Thiên cũng đang đi tới, hòa mình vào đám đông bu kín, lặng lẽ nhìn diễn biến xung quanh. Cả club như im lặng tiếng cười nói nhộn nhịp lúc nãy, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Du Y..
Dương Phong thì vẫn ngẩn người ra, hắn không biết làm gì với tâm trạng lúc này, chỉ muốn cầm một thứ gì đó ném quăng đi thật mạnh, đồng thời tống khứ sự khó chịu này luôn.... Ly rượu trên tay, có thể giúp hắn không....
Vẫn còn đang trong mớ hỗn loạn thì ly rượu trên tay Dương Phong đã bị nhấc bổng lên, và sau đó là bộ đồ của Hàn Nhi cũng bị dính đầy rượu, vào tóc, gương mặt nó ướt nhẹp bê bết thứ màu đỏ của rượu vang. Một lần nữa, cả club như bừng tỉnh, bao nhiêu tiếng bàn tán ồn ào xung quanh bắt đầu xuất hiện....
Ngước lên, lấy tay quẹt ngang mặt, vẫn nụ cười khinh khỉnh thường ngày, nụ cười khiến bao nhiêu người phải lạnh sống lưng..
"Tiểu thư à, cô đang phá hỏng bữa tiệc này đấy, cứ tiếp tục vui vẻ mà chơi, đâu ai chấp nhặt chuyện chiếc áo của cô bị bần" - nói đến đây, ánh mắt của Hàn Nhi cũng đanh lên " mà nếu cô còn tức giận, sao chúng ta không giải quyết riêng nhỉ" - một giọng nói rành rọt khiến mọi người ai cũng phải e dè
"Vui chơi? thế cô nghĩ đây là tiệc gì? là tiệc của tôi đấy..thế nên việc tôi vui chơi thế nào là việc của tôi chứ nhỉ" - Du Y cũng không vừa, cô ta cũng tiến tới với mức độ vừa đủ.... rồi đập thẳng cái ly vào nền gạch, vỡ tung tóe, khiến ai ai xung quanh cũng nhảy dựng lên sợ văng trúng chân....
Hàn Nhi cũng nhanh chân lùi về sau
"Dương..." - Lạc Thiên định nói điều gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt cùa Hàn Nhi về phía mình nên đành im lặng, anh chạy lại chỗ Hàn Nhi "Không sao chứ?"
"Đủ rồi Du Y, em nên dừng lại đi" - lời nói ấy vang lên trong đầu Dương Phong rồi như có gì đó thúc đẩy hắn bước ra và hét lớn, ánh mắt giận dữ
Cái Dương Phong cần không phải là một người con gái khiến hắn suốt ngày phải suy nghĩ như thế này. Từng lời nói của Du Y luôn khiến hắn phải cân nhắc thật kĩ mỗi khi nói hay quyết định vấn đề nào đó. Hắn sợ Du Y buồn, Dương Phong sợ mất Du Y. Nhưng... đứng trước Du Y, mọi hành động hắn làm đều trở nên mất giá trị và lu mờ hơn bao giờ hết. Từng là một người có thế lực trong thế giới ngầm, là một kẻ ăn chơi cuồng loạn, hắn đã bỏ tất cả theo lới của Du Y, và giờ cái mà hắn nhận được không phải là lời yêu của Du Y mà là một Du Y khác hẳn lúc xưa...
" Cậu.. lại bênh cô ta....rốt cuộc thì cô ta là cái quái gì vậy chứ?" - Du Y ngạc nhiên, lời nói từng chữ run run, như sắp khóc
Dương Phong ngớ người ra, hắn rốt cuộc đang làm gì thế này, rối bời quá...
"Là bạn gái cậu sao....? đúng chứ, tôi nói đúng rồi chứ gì..?” - Du Y hỏi dồn
"Đúng thế" - Dương Phong tiến lại gần Hàn Nhi, trong vô thức, hắn cứ tiến lại gần hơn..
"Không thể nào, cậu nói cậu yêu tôi mà, là yêu Du Y này...." - Du Y như phát điên lên, không tin nổi người thích mình bao năm nay lại có thể nói là đã có bạn gái trước mặt mình
" Tôi yêu Hàn Nhi" - Dương Phong nói rồi quay sang nâng chiếc cằm thanh tú và nghiễm nhiên đặt một nụ hôn lên môi Hàn Nhi. Mọi người xung quanh đều mắt A mồm O, hoan hô vỗ tay ồng nhiệt, hoàn toàn không chú ý gì đến Du Y đang tức giận bốc khói đằng kia. Lạc Thiên bỗng chân xụt chân về một bước, anh không còn tin nổi vào mắt mình nữa..... Hàn Nhi đang hôn một người khác trước mặt anh...
" Trên đời này, con người không cho không bất kì ai thứ gì..."
Hàn Nhi vẫn đứng im... không đẩy ra, không la hét....
"Cậu nên biết Kì Dương Phong, sau này cậu phải trả giá đắt vì đã hôn Dương Hàn Nhi này..."