Thử thách cuối cùngNắng nhạt rải đều trên thảm cỏ xanh mượt như nhung. Từng đóa hoa dại rung rinh trước gió, như thì thầm một điều gì đó bí mật. Gốc cây cổ thụ to mọc giữa đồng cỏ xanh, xòe những tán lá rộng che phủ một khoảng đất. Tựa người vào gốc cây, chàng trai trẻ đôi mắt nhắm hờ, dường như không quan tâm tới bất kì thứ gì trên thế gian. Mái tóc đỏ rực như một ngọn lửa rực rỡ cùng với gương mặt đẹp rạng ngời khiến mặt trời dường như cũng phải nhượng bộ ba phần. Một chân chàng trai chống vào thân cây, chân kia chống xuống đất, nhìn có vẻ gì đó phong lưu, lãng tử lại cả bất trị.
- Này! Anh ngủ đấy à?
Nó rón rén đi tới bên cạnh hắn rồi bất ngờ đập hai tay vào vai hắn. Hắn mở mắt, khẽ cười:
- Ngủ? Em nghĩ anh là ngựa hay sao mà ngủ đứng?
- Cũng có thể lắm. Con ngựa bất kham!
Hắn cười vẻ dung túng. Đôi tay rắn chắc vòng qua vòng eo thon nhỏ của nó, kéo lại về phía mình.
- Sao rồi! Nói chuyện với cậu ấy chưa?
- Tất nhiên là rồi! Không lẽ em vào đó ngắm cảnh? – Nó khịt khịt mũi, lè lưỡi.
- Vậy cậu ấy có chịu về không?
- Anh ấy nói sẽ trở về sớm thôi, không cần lo.
- Ừ, vậy thì chúng ta không cần lo nữa. Đi về thôi!
Hắn cười cười, vuốt chóp mũi nó, kéo đi. Nó ôm lấy cánh tay hắn, ghìm lại:
- Anh vội vã như thế làm gì? Ở lại thêm một lát đi.
- Làm gì vậy? Không phải em lưu luyến cậu ấy rồi đấy chứ? Anh sẽ ghen đấy nhá!
- Lưu luyến cái gì chứ? – Nó cười một tiếng, đánh nhẹ vào bờ vai hắn. – Em đang lưu luyến vẻ đẹp của nơi này thôi. Ai, lâu lắm mới lại có dịp đến đây. Đi vội như vậy thì thật đáng tiếc.
- Vậy là em thích nơi này?
Nó gật đầu. Hắn cười, quan sát xung quanh một lượt rồi ghé tai nó, nói:
- Vợ yêu, sau này anh sẽ tặng em một nơi hệt như thế này? Được chưa?
Nó đỏ mặt bởi hai tiếng “vợ yêu” từ miệng hắn thốt ra. Đôi tay bé nhỏ ngại ngùng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Ngược lại lại còn bị hắn xiết chặt thêm. Nó bất lực, không thèm so đo với hắn nữa, lại chuyển ánh mắt về phía căn nhà gỗ trắng, rồi khẽ lắc đầu:
- Em thích quang cảnh nơi này, nhưng cũng không cần phải có một nơi như thế này. – Khẽ thở dài, nó tiếp. – Nơi này khiến em nhớ đến Kiệt, lại có chút cảm giác tội lỗi.
Nhìn gương mặt trong phút chốc trở nên buồn bã của nó, hắn cười, vòng tay lại ôm chặt hơn một chút, tựa đầu lên đôi vai nhỏ nhắn của người yêu.
- Đừng buồn nữa! Mọi chuyện rồi cũng qua thôi. Cậu ấy sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình.
- Em cũng mong là vậy.
- Còn bây giờ phải giải quyết nốt việc của chúng ta đã! – Đôi môi hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười gian xảo.
- Chúng ta có việc gì cần giải quyết? – Nó có chút mơ hồ, quay đầu hỏi.
- Chúng ta… Bây giờ em phải về gặp mẹ anh. Lát bỏ đi như thế là không được. Có cô con dâu nào như em không hả? – Hắn cưng chiều véo véo chiếc mũi dọc dừa xinh xắn của nó rồi ghé sát tai nó, thì thầm. – Thứ hai là… anh muốn đến gặp ba mẹ vợ tương lai.
- Cái gì chứ? Ai là ba mẹ vợ tương lai của anh?
Nó đỏ mặt, thò tay lên, dữ dằn bẹo má hắn, khiến hắn phải la lên. Nó thỏa mãn cười cười:
- Cho da mặt anh mỏng bớt đi một chút.
- Da mặt anh vốn đã mỏng rồi mà. Với lại, những gì anh nói đều là sự thực.
“Bộp”. Hắn bất ngờ, la khẽ một tiếng. Nhìn sang con mèo nhỏ bên cạnh đang cười rất đắc ý, lại nhìn xuống bàn chân tội nghiệp vừa bị đôi giày cao gót kia dẫm vào, hắn cười một tiếng, nói:
- Rồi em sẽ phải hối hận!
Nó hét lên một tiếng, đẩy hắn ra. Đôi chân nhỏ bé chạy thoăn thoắt. Hắn cười, lập tức vọt theo. Cuộc rượt đuổi bắt đầu diễn ra trên cánh đồng cỏ xanh mềm. Những tiếng cười cao ✓út bay lên không trung. Khung cảnh tràn ngập vui vẻ. Cả hai như đang trở lại thời trung học, trở lại một thời áo trắng.
* * *
- Tổng giám đốc! Anh đã đi đâu vậy? Em đã gọi cho anh nhưng…
- Liên quan đến cô sao? – Hắn không thèm liếc nhìn Ella lấy một cái, ngồi phịch xuống ghế, chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ.
- Dạ không nhưng mà… – Ella ngập ngừng.
- Có việc gì quan trọng không?
- Có một vài văn kiện cần anh kí.
- Đưa đây cho tôi!
Ella đặt xấp văn kiện, hồ sơ lên bàn, liếc nhìn gương mặt của hắn. Có vẻ như tâm trạng của hắn khá là tốt. Nụ cười không rõ ràng nhưng nếu tinh ý vẫn có thể nhận ra. Ella cắn môi. Không cần hỏi cũng có thể đoán ra, hắn đã đi với ai.
- Ella! Mấy ngày nữa tôi phải sang Nga, giải quyết chút vấn đề còn lại bên đó.
- Em có cần đi cùng không?
- Không cần, tôi đi nhanh tôi. Một, hai ngày gì đó. Trong thời gian đó, cô cùng với hai phó tổng thay tôi quản lí công ty.
- Vâng! Em hiểu!
- Được rồi! Ra ngoài đi! Đến lúc đi tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô sau.
Ella cúi đầu tỏ ý chào. Không thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn, cũng không đáp lại câu nào, cô có chút thất vọng rời đi.
- Cô là Ella?
Đắn sau lưng Ella, một giọng nữ trầm thấp vang lên. Cô quay đầu. Cô gái trẻ trong bộ đồng phục nhân viên của công ty đang mỉm cười nhìn cô. Gương mặt cô gái khá xinh đẹp, nhưng lại có một vệt gì đó mờ mờ, giống như một vết sẹo đã bị tẩy một phần. Ella cau mày:
- Cô là nhân viên phòng nào? Đang trong giờ làm việc, cô lên đây làm gì? Tầng này đâu phải của những nhân viên bình thường.
Cô gái dường như không để ý tới lời nói cảu Ella, vẫn tiếp tục mỉm cười:
- Cô thích Tổng giám đốc?
- Cô…
Ella giật mình, không nghĩ tới cô gái này dám hỏi vấn đề này. Cô lo lắng nhìn cánh cửa sau lưng, sợ hắn nghe được. Nhưng chợt nhớ ra, cánh cửa và tường phòng hắn có cách âm nên an tâm phần nào, vội vã kéo cô gái kia tới bàn làm việc của mình, nói nhỏ:
- Ý cô là sao?
- Cô không cần tỏ vẻ nghiêm trọng đến thế. Tôi chỉ muốn hợp tác cùng cô. – Cô gái chìa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay Ella.
– Tôi là Hà Yên!
* * *
- Ella! Tôi nói cà phê đen, không phải là trà!
Hắn cau mày nhìn cô thư kí tóc vàng đang thơ thẩn suy nghĩ cái gì đó. Dáng vẻ mất tập trung khác hẳn thường ngày. Ella bị tiếng quát của hắn làm giật mình, vội vã nhìn tách trà trên bàn. Rõ ràng cô biết sếp không thích trà, chỉ dùng cà phê đen, nhưng lại để xảy ra sơ suất thế này. Rõ ràng là tinh thần không tập trung chút nào.
- Xin lỗi!
Ella vội vàng nhấc tách trà lên, định đem đi đổi.
- Việc riêng tư nên tự mình giải quyết cho triệt để. – Hắn nhàn nhạt lên tiếng, tay vẫn không rời khỏi tập hồ sơ. – Đừng để việc riêng ảnh hưởng đến công việc!
- Em biết rồi! – Ella cắn cắn môi.
- Nếu cần thiết… – Hắn ngẩng đầu nhìn Ella, nhưng vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt lạnh như băng. – … có thể xin nghỉ vài ngày. Đợi tĩnh tâm rồi đi làm trở lại.
- Không cần đâu! Em biết mình phải làm gì!
Ella, cúi đầu, tỏ ý chào. Hắn không nói gì, tiếp tục cúi đầu xuống bộ hồ sơ trong tay. Ella cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Cạch”. Cánh cửa phòng đóng lại. Đôi bàn tay mềm mại rời khỏi tay nắm cửa. Một tiếng thở dài nặng nề vang lên. Ella liếc nhìn cánh cửa sau lưng, khẽ cau mày, trở về bàn làm việc của mình.
“Cô thực sự có thể bỏ qua như vậy? Thực sự cam lòng?”
Lời nói của Hà Yên lại một lần nữa vang lên bên tai Ella. Đúng vậy! Cô thực sự không cam lòng. Nhưng cô có tư cách gì cơ chứ? Cô mới chỉ quen hắn 3 tháng, đâu thể bằng người ta. Hơn nữa, cô chẳng là gì của hắn cả. Kể cả bạn bè cũng không phải. Đơn thuần chỉ là cấp trên và cấp dưới, thế thôi. Vậy thì có tư cách gì đây?
“Cô là một cô gái thông minh. Cũng vô cùng xinh đẹp. Cô không cảm thấy cô có khả năng đứng bên cạnh anh ta sao? Chỉ vì sự xuất hiện của con bé đó, anh ta mới lạnh lùng với tất cả. Không phải sao?”
Cô chưa từng nghĩ tới điều này. Nếu như không có nó, cô có cơ hội hay không? Bản thân cô có đủ khả năng đứng bên cạnh hắn?
“Cô không cần trực tiếp ra tay làm gì cả. Chỉ cần giúp tôi. Tôi sẽ xử lí tất cả mọi việc gọn ghẽ, tuyệt sẽ không liên lụy gì đến cô. Tôi chỉ muốn đẩy con bé đó đi xa một thời gian. Sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra đâu.”
Nụ cười đầy vẻ yếu ớt nở trên môi Hà Yên. Chính là nụ cười đó, đã khiến Ella do dự, khiến Ella buông lỏng cảnh giác. Cô dường như đã hoàn toàn tin vào những lời nói đó của Hà Yên. Hơn nữa, tình yêu ấp ủ bao lâu đột nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội, khiến cô bắt đầu mất đi lí trí bản thân. Cũng không để ý tới, mục đích thực sự của Hà Yên.
- Thế nào? Suy nghĩ kĩ chưa?
Chủ nhân của giọng nói vừa vang lên trong đầu Ella không biết từ lúc nào, đã đứng trước mặt cô, lại là nụ cười vô hại đó. Ella cau mày:
- Cô là nhân viên công ty. Có thể đi lại tùy tiện như vậy sao?
- Tại sao không chứ? – Hà Yên mỉm cười. – Chẳng lẽ nhân viên trong công ty không được phép rời khỏi bàn làm việc?
- Tôi không có ý đó! Nhưng đây là tầng trên cùng, là các văn phòng làm việc của những lãnh đạo cao nhất công ty.
- Tôi biết! Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì. Điều đo thì liên quan gì đến việc tôi tìm cô?
- Tôi… Nhỡ tổng giám đốc nhìn thấy…
Hà Yên bỗng cười lớn một tiếng, nhìn Ella, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:
- Xem cô kìa! Đúng là có tật giật mình! Cô nói chúng ta là bạn, không được sao? Gặp nhau thì có vấn đề gì chứ? Ai biết được chúng ta nói với nhau cái gì? Cô như vậy e là sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu. Có khi chưa ai khảo mà mình đã xưng rồi.
- Tôi…
- Đừng lo! Tôi cũng đâu có gây ra việc gì to tát. Tôi và cô ấy là bạn cũ. Tôi chỉ muốn kiếm cô ấy làm rõ một số chuyện, sau đó nhờ cô ấy giải quyết một chút. Vậy thôi! Cùng lắm là đem cô ấy đi một thời gian. Cũng không làm gì động đến cô ấy đâu. Sẽ sớm trở về thôi. Trong thời gian đó thì… – Hà Yên nở một nụ cười gian xảo, ghé sát vào tai Ella, thì thầm – … chẳng phải là cô có cơ hội sao?
Ella chợt sững người. Hà Yên khẽ mỉm cười. Xem chừng con cá đã cắn câu.
Ella trầm tư suy nghĩ trong giây lát. Tuy rằng, cho dù không có nó, cô cũng khó có cơ hội. Nhưng mà… dù sao việc này cũng do nó là chủ yếu. Hơn nữa, không thử thì làm sao biết được?
Ella ngẩng đầu, giọng nói quả quyết:
- Được, tôi giúp cô!
* * *
- Chào chị! Cho em hỏi, văn phòng tổng giám đốc nằm ở đâu ạ?
Dưới quầy lễ tân, một cô gái xinh xắn, gương mặt đáng yêu với đôi mắt to tròn, long lanh như một con 乃úp bê xinh đẹp, mỉm cười hỏi một cô nhân viên lễ tân. Cô gái trẻ mặc trên người một bộ váy trắng muốt, dài tới đầu gối, ôm sát иgự¢, chít eo. Phần bả vai trắng nõn ẩn bên trong lớp vải voan trắng mỏng. Phần váy bên dưới xếp li, xòe rộng, phủ bên ngoài cũng là lớp vải voan trắng mỏng. Eo bên phải đính một bông hoa hồng trắng to, bên cạnh là ba bông hồng nữa, nhỏ hơn, kích cỡ chỉ bằng độ một phần tư bông hồng lớn. Mái tóc cô gái dài tới ngang lưng, dày và sóng, tựa như một dải lụa mềm, nhẹ nhàng và thanh thoát.
Cô nhân viên đứng ngây ra một lúc. Trông cô gái trước mặt không khá gì một thiên thần hạ phàm. Đẹp mê hồn người. Toàn thân lại khoác một màu trang phục trắng, càng khiến vẻ đẹp của cô ấy trở nên rực rỡ, tựa như thiên thần xinh đẹp tỏa ra ánh hào quan chói lóa, khiến người khác vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ.
- Cô có hẹn trước không ạ?
Qua mất mấy giây, cô nhan viên mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười, hỏi. Nó chợt ngây ra, nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Dạ, em không có!
- Vậy… cô tên gì?
- Em là Lâm Ngọc Du.
- Lâm Ngọc Du?
Cô nhân viên kinh ngạc hét lên một tiếng. Mọi người trong đại sảnh tò mò và khó chịu nhìn về phía hai người. Cô nhân viên xấu hổ, ho một tiếng, nở một nụ cười tươi nhất có thể, đáp một cách rất nhiệt tình:
- Vậy mời cô lên thẳng tầng trên cùng, đi tới cuối hành lang. Phòng của tổng giám đốc ở đó. Cô có cần dẫn đường không? Nếu có, tôi có thể giúp cô.
- Dạ không cần đâu. Em tự đi được. Cảm ơn chị!
Nó mỉm cười nói lời cảm ơn khách sáo rồi lập tức rời khỏi quầy lễ tân, tiến về phía thang máy. Cô nhân viên đứng sau nhìn thấy bóng nó đi khuất, liền quay sang cười với cô bạn đang ngồi yên lặng bên dưới:
- Cô ấy chính là vị hôn thê của tổng giám đốc đấy! Trời ơi! Thực sự là đẹp ૮ɦếƭ người. Chẳng trách tổng giám đốc lạnh lùng với tất cả các cô gái. Chắc chắn là vì cô ấy. Đẹp quá đi mất. Thật ngưỡng mộ cô ấy quá đi! Nhưng có vẻ trông cô ấy hơi trẻ con nhỉ!
Cô gái ngồi bên trong quầy lễ tân khẽ quay quay chiếc 乃út trên tay. Một tay bất giác đưa lên sờ vết sẹo chỉ còn là một vệt mờ dài trên gương mặt. Đáp lại vẻ hào hứng của cô bạn, cô gái chỉ khẽ cười, lạnh nhạt đáp:
- Ừ! Tôi biết rồi!
Ngẩng đầu. Nhìn về phía nơi nó vừa đi khuất, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười, một nụ cười nguy hiểm.