Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 46

Tác giả: Nazu

Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nước mắt rơi vào đêm tối nhạt nhòa…
Nước mắt rơi vào trái tim đau đớn…
Nước mắt rơi vào tội lỗi tình yêu…
Tình yêu của Kiệt, nó hiểu. Dù cho có là con ngốc, nó cũng vẫn dễ dàng nhận ra. Nó cũng biết, tình yêu đó của cậu rất sâu đậm, hiểu tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng Kiệt. Nó cũng muốn yêu cậu, nhưng chỉ là… không cách nào đáp lại. Tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng, lại càng không thể lầm lòng cảm kích của mình là tình yêu được. Làm như vậy chỉ khiến tất cả thêm đau khổ. Lựa chọn buông tay lúc này, Kiệt sẽ đau, nhưng rồi tất cả cũng sẽ kết thúc. Cố chấp mà giữ lấy, cuối cùng cũng chẳng được gì, ngược lại, còn khiến chính mình chịu thêm nhiều thương tổn.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nó. Nó quay đầu, nhìn thấy gương mặt của người đằng sau, bèn cố nở nụ cười gượng. Nhưng quả thực, nó khóc lúc này so với cười còn dễ coi hơn.
- Tao không sao!
- Cứ khóc đi! Mày không cần cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Khóc đi! Như vậy sẽ thoải mái hơn.
My ngồi xuống bên cạnh nó, rút chiếc khăn tay của mình, lau gương mặt đẫm nước cho cô bạn thân.
- Có muốn khóc một chút cho nhẹ lòng không? Tao sẵn sàng cho mày mượn vai đấy! Tao không sợ mang tiếng là less đâu.
Nó cười nhẹ, rồi tự đầu lên vai My, bắt đầu khóc cho thỏa thích. My ngồi im lặng, để mặc cho nó khóc. Nhỏ biết, lúc này nó chỉ cần như vậy. Chỉ có như vậy, may ra nó mới thoải mái được đôi chút.
- Mày đã trông thấy hết rồi?
Khóc một hồi, nó mới ngẩng đầu dậy, hỏi. My gật đầu:
- Ừ!
- Mày thấy tao làm thế có phải quá tàn nhẫn? – Nó cười buồn.
- Không đâu! – My lắc đâu, từ tốn đáp. – Việc này sớm hay muộn cũng đến. Chi bằng đến sớm một chút. Như vậy cũng tốt cho cả mày và Kiệt.
- Nhưng tao cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Giọng nó rất nhỏ, tựa như nói với chính bản thân mình vậy. Nhưng do khoảng cách gần, My vẫn nghe ra nó nói gì. Nhỏ thở dài một tiếng, nói:
- Đúng là mày cũng có lỗi. Nếu như mày phân định tình cảm rõ ràng một chút, biết đâu đã không có những chuyện này.
Nó cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
- Nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Đừng ở đó tự trách mình nữa. Cái gì đã qua thì hãy cứ để nó qua đi. Cứ coi như mày và Kiệt không có duyên. Cậu ấy sẽ tìm được cho mình một người khác thôi.
- Ừ! Tao hiểu! Nhưng mà…
- Không nhưng mà gì nữa. Chúng ta vào thôi! Buổi biểu diễn của Minh mà tất cả lại đi thế này. Thật tình!
- A! Tao cũng quên mất!
- Vậy bây giờ vào được chưa? Mau lên, sắp đến lúc kết thúc rồi.
- Ừ!
Cả hai lại vào bên trong, len qua lối đi, tìm về vị trí ghế của mình. Vé của ca ba người đều là vé vip, do Minh bố trí sắp xếp nên vị trí ngồi ở ngay hàng đầu tiên. Vừa nhìn thấy hai cô gái trở lại chỗ ngồi, Minh đang đứng trên sân khấu cũng khẽ mỉm cười, hướng My gật đầu. My cười đáp lại, tay đồng thời kéo nó ngồi xuống ghế.
- Cuối chương trình, tôi xin dành tặng một bài hát cho người mà tôi yêu thương nhất! – Minh đứng trên sân khấu, nở nụ cười hướng phía khán đài nói.
Khấn giả ngồi dưới xôn xao, có người tò mò, cũng có người ghen tị, lại cũng có người thất vọng. Nó nhìn nhìn My, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng gian xảo. My đỏ mặt, quát khẽ:
- Mày nhìn cái gì thế?
- Người đó là mày?
- Tao làm gì có diễm phúc đó!
- Còn không? Sao phải giấu. Bạn bè với nhau mà sao mày kẹt sỉ quá. Nói một chút cũng không được.
Nó bĩu môi, cười cười nhìn My. My cười khẽ, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng có một chút gì đó chua xót. Thực ra, người mà Minh muốn nói tới… chính là nó.
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Minh ngồi trước đàn dương cầm, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn mềm mại.
“Trong câu chuyện xưa rất xưa
Có một chuyện tình ngọt ngào ấm áp
Gió yêu lá, một tình yêu thầm lặng
Gió chờ lá, dù biết chỉ là mơ.
Vì lá đó, lá có hiểu không?
Tại lá đó, lá có biết chăng?
Vì khi yêu dù biết là cay đắng
Gió vẫn yêu dù chỉ mãi lặng thầm.
Lá bên cây cùng tình yêu cổ tích
Gió sẽ mãi lặng thầm, gió sẽ mãi đợi chờ
Vì cây là cả cuộc đời lá
Còn gió chỉ là thoảng qua thôi
Lá bên cây cùng nguyện ước yêu thương
Gió sẽ mãi bước đi, gió sẽ không trở lại
Vì cây là cả cuộc đời lá
Còn gió chỉ là đến rồi ra đi”.
My im lặng. Nụ cười dù đã cố gắng nhưng cũng không thể xuất hiện trên khóe môi. Bài hát này là dành riêng cho nó, là lời tỏ tình với nó. Nhưng ngày hôm nay, Minh đã quyết định buông tay, thế nên, chỉ còn bài hát dành tặng. Còn lời tỏ tình mãi mãi không thể nói ra.
Nó dường như cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, liền quay sang My. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ hướng về sân khấu, trong đôi mắt ánh lên những giọt pha lê trong suốt. Nó vội quay mặt đi, cắn chặt môi, dường như đã hiểu mọi chuyện.
* * *
Buổi biểu diễn đã kết thúc, mọi người cũng đã ra về, chỉ còn lại nó và My ngồi trên hàng ghế khán giả, trầm mặc không nói nửa lời.
- Sao im lặng thế?
Minh xuất hiện trước mặt hai người, vẫn là đôi mắt trầm ấm và nụ cười ôn nhu.
- Chúng ta đi ăn mừng chút nhé. Biểu buổi diễn cũng đã thành công tốt đẹp.
Minh cười, nói với hai cô gái. My cũng mỉm cười, đứng dậy.
- Du, chúng ta đi!
- Hai người cứ đi! – Nó lắc đầu. – Tao về đây. Chào thầy, em về!
- Sao thế? Đi một lát cũng được mà, thầy đã hứa sẽ đãi tất cả.
- Em cảm thấy mệt, em về nghỉ trước. Hai người cứ tự nhiên!
Nó mỉm cười, cúi chào rồi rời đi. Tâm trạng của nó không tốt, hơn nữa vì bài hát vừa rồi, nó cũng không tiện ở lại.
My im lặng nhìn theo bóng nó rời đi. Một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Có lẽ cậu ấy đã nhận ra rồi.
- Cảm ơn em! – Minh đột nhiên nói một câu không ăn nhập với chủ đề.
- Vì đã giả làm bạn gái của anh? – My mỉm cười.
- Không!
Minh đột nhiên bước tới. Vòng tay anh ôm trọn bờ vai bé nhỏ của My. My sững sờ, đôi mắt mở to không hiểu nổi. Giọng nói trầm ấm của Minh vang lên:
- Cảm ơn vì đã yêu anh. Anh biết, bây giờ mình chưa thể quên Du, nhưng… hãy giúp anh nhé!
Giọt pha lên trong suốt lăn trên đôi má hồng của My. Nhỏ tựa đầu trên bờ vai Minh, mỉm cười, khẽ thì thầm:
- Em sẽ cố!
Hạnh phúc đang tiến đến gần, những sợi chỉ duyên phận cũng dần được gỡ rối. Mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó, một quỹ đạo bình yên.
* * *
- Em nói với cậu ấy rồi?
Hắn thở dài một tiếng, hỏi. Nó dùng ống hút dầm dầm mấy hạt trân châu trong cốc trà sữa, đôi môi nhỏ mím chặt, chậm rãi gật đầu.
- Em nói rồi.
- Vậy… cậu ấy sao rồi?
- Em không biết.
Nó cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hắn mân mê tách cà phê, rồi khẽ mỉm cười, đứng dậy, tiến tới bên cạnh nó, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ.
- Tất cả là lỗi của anh!
Nó lắc đầu cật lực, cố gắng nở một nụ cười.
- Không! Là do em! Là vì em đã không chịu phân định rõ ràng tình cảm của mình. Nếu không, cũng sẽ không để mọi việc trở nên như vậy.
Ngừng một lát, nó thở dài nói tiếp:
- Có phải anh thấy em mang rất nhiều tội lỗi?
- Không đâu! Em không có lỗi.
- Đưng en ủi em! – Nó đẩy nhẹ tay hắn, cười buồn, bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục khoắng cốc trà sữa. – Nếu không phải vì em, đã không có nhiều người tổn thương như vậy.
Hắn cau mày một chút, quay trở lại ghế ngồi của mình. Đôi mắt nâu trầm ấm nhìn nó chăm chú. Một hồi lâu mới khẽ nói:
- Em thay đổi rồi!
- Như thế nào? – Nó nhướn mày.
- Trưởng thành hơn. – Hắn mỉm cười.
- Con người mà. Đến cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi.
Bó nhẹ nhàng đáp. Bản thân nó cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi, thay đổi nhiều là đằng khác. Bản tính ngây thơ hình như đã không còn nữa. Có lẽ cũng là do có quá nhiều sự việc đã xảy ra Suy nghĩ của nó đã trưởng thành hơn rồi.
- Ba mẹ anh về rồi! – Hắn đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. – Họ muốn gặp em.
Đôi mắt hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Được! Vậy… họ có nói bao giờ hẹn gặp không?
- Nếu em muốn thì có thể đến ngay bây giờ. – Hắn mỉm cười.
- Bây giờ? – Mặt nó bỗng đỏ rực, trong đầu tự dưng nghĩ đến viễn cảnh con dâu tương lai gặp cha mẹ chồng trong mấy bộ phim đã xem. – Nhưng mà… em vẫn chưa có chuẩn bị gì cả. Đi như vậy…
- Không cần đâu! – Hắn tựa lưng vào thành ghế, khóe miệng cong lên. – Em như vậy là ổn rồi.
- Nhưng mà…
Nó vẫn còn chú chần chừ, nhìn lại người mình một chút, chỉnh đốn lại quần áo đầu tóc cho thật gọn gàng. Hắn nhìn mà phì cười.
- Em đâu cần nghiêm trọng thế chứ. Gặp mặt thôi mà.
- Lần đầu gặp mặt, phải để hai bác có ấn tượng tốt một chút. – Nó bĩu môi, vẻ nghịch ngợm.
- Thôi được thôi được. Vậy rốt cuộc bây giờ có đi được không? Nếu không thì để sau cũng được.
- Ừm… bây giờ đi cũng được. Dù sao cũng nên qua chào hỏi hai bác.
Hắn cười một tiếng, bước tới, đỡ nó đứng dậy. Cánh tay phải vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người yêu. Ghé sát tai nó, hắn thì thầm:
- Gọi là ba mẹ.
Nó đỏ mặt, xấu hổ đẩy hắn ra. Hắn lại cười, vẻ không để ý, tiếp tục ôm eo nó, ra quầy thanh toán.
* * *
Biệt thự rộng lớn hiện ra trước mặt. Hắn dừng xe trước cửa, xuống xe, định kêu người mở cổng, nó lập tức níu lấy tay áo hắn.
- Ba mẹ anh… có khó tính không?
Hắn ngạc nhiên giây lát nhìn nó. Khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ, hắn khẽ cười, bỗng nảy ra ý trêu đùa một chút:
- Bình thường thì không, nhưng mà việc chọn con dâu thì vô cùng kĩ tính.
Để ý thấy nét mặt nó thêm vài phần lo lắng, hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ lấy vẻ bình thản.
- Đừng lo! Có gì anh sẽ bảo vệ cho em.
Nó bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Hắn bước tới, gọi người ra mở cửa qua chiếc màn hình nhỏ gắn bên cạnh cổng. Chỉ tầm ba phút sau, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy lại, mở cổng cho hai người.
Lái xe vào gara để. Sau đó hắn ra khỏi xe. Nó cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra ngoài. Hắn tiến tới, ôm lấy eo nó, kéo nó ép sát vào người mình. Nó trừng mắt, muốn đẩy ra nhưng cái người mặt dày không sợ trời không sợ đất kia vẫn làm ra vẻ tỉnh bơ, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
- Chuẩn bị tốt tinh thần chưa em yêu?
Hắn cười cười, hỏi người bên cạnh. Nó trừng mắt:
- Ai là em yêu của anh?
- Còn có thể là ai vào đây nữa?
- Hừ! Liệu ba mẹ anh có phải kĩ tính lắm không?
- Có thể lắm!
Hắn nhún nhún vai, cười cười. Nó lại càng thêm phần lo lắng. Chân bước đi cũng có chút run rẩy.
“Cộc cộc cộc”. Hắn dừng lại trước cửa một căn phòng, đưa tay lên gõ cửa.
- Mẹ, con đã về!
- Vào đi!
Một giọng nói phụ nữ ấm áp vang lên. Hắn rất tự nhiên, quay sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười một cái như để trấn an, rồi đẩy cửa vào. Bên trong căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường trải ga trắng muốt, một người phụ nữ đang ngồi, tựa đầu lên chiếc gối dựa vào thành giường. Mái tóc bà đã điểm bạc, nụ cười có vẻ yếu ớt nhưng vẫn không làm mất đi vẻ quý phái. Những đường nét trên gương mặt cho thấy, thời trẻ bà cũng là một cô gái rất xinh đẹp. Có lẽ giờ thì nó đã hiểu, vì sao hắn lại có vẻ đẹp trai như thế.
- Mẹ!
Hắn cúi đầu. Nó cũng vội vã gập người xuống:
- Con chào bác!
Mẹ hắn cười hiền hậu, vẫy tay ý bảo nó và hắn ngồi xuống giường. Hắn bèn lập tức kéo nó tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình:
- Con là Du?
- Dạ!
Nó vẫn có chút bối rối, đầu hơi cúi. Mẹ hắn thấy vậy, nhẹ nhàng bảo:
- Không cần căng thẳng. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà. Con không cần lo lắng như thế.
- Dạ con… – Nó vẫn có chút không thoải mái. Lại nghe tới chữ “người một nhà” nên gương mặt trắng hồng trong phút chốc đỏ lựng lên.
- Cứ tự nhiên như ở nhà con. Không cần kiêng dè bác đâu. – Mẹ hắn vẫn giữ nụ cười hiền hậu.
- Con đâu có! – Nó vội vã ngẩng đầu lên, đáp.
Mẹ hắn lại cười, quay sang hắn, nói:
- Lâm, con ra ngoài một lát. Mẹ muốn nói chuyện riêng với Du.
Hắn gật đầu, đáp một tiếng rồi buông tay nó. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của nó, hắn cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc nó một cái trấn an, rồi rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại nó và mẹ hắn. Hoàng phu nhân nhìn cô con dâu tương lai một hồi rồi thở dài, nói:
- Bác biết trước đây hai bác đã có lỗi với hai đứa.
Ngừng một lát, bà tiếp tục:
- Bác biết là vì bác nên hai đứa mới phải xa cách như vậy.
- Bác…
- Nhưng hãy hiểu cho bác. Bác chỉ vì muốn bảo vệ sự nghiệp của gia đình mình. Vì quãng thời gian đó, sức khỏe bác trai không được tốt. Những cổ đông khác bắt đầu có hành động khác thường, muốn đoạt lấy công ty. Vậy nên mới phải bắt Lâm trở về nắm quyền. Thằng bé cũng rất giỏi, nhờ có nó mà công ty đã ổn định. Nó rất giống ba nó, có khả năng lãnh đạo rất tốt.
Nói đến đây, bà lại nhìn nó. Nó đang rất chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen to tròn nhìn bà không chớp. Bàn tay bà khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô gái trước mặt. Nó giật mình, ngạc nhiên nhìn bà, nhưng cũng không tránh né gì cả.
- Nhưng con biết không, quãng thời gian đó là quãng thời gian nó đua khổ nhiều nhất. Bác đã không tí lần thấy nó trầm tư, yên lặng ngắm nhìn bức ảnh của con. Nó đã cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ. Bác thực sực ảm thấy rất đua lòng. Vì thế, khi nó muốn chuyển tổng công ty về nơi này, bác đã lập tức đồng ý.
Nó hơi cúi đầu. Nó biết hắn vẫn luôn yêu nó, vậy mà có một quãng thời gian, nó đã hận hắn, thậm chí là quên đi cả bóng hình của hắn.
- Bác muốn hỏi con một điều… – Hoàng phu nhân ngập ngừng trong giây lát. – Con có thể tha thứ cho bác chứ?
Nó ngạc nhiên, mở to mắt. Vội vã đáp:
- Con làm sao có thể hận bác được? Con biết, bác cũng là vì sự nghiệp của gia đình, vì tương lai của Lâm. Có lí do gì để con không tha thứ cho bác?
- Cảm ơn con! – Mẹ hắn lại cười, nụ cười của bà hiền hậu, nhẹ nhàng như trút bỏ được nỗi lo lắng. – Con nói vậy bác yên tâm rồi.
- Dạ!
Nó cũng khẽ cười, nụ cười dịu dàng, trong sáng như tỏa nắng ấm áp. Mẹ hắn buông tay nó, tựa đầu vào gối, thở dài, nói:
- Thời gian của bác cũng không còn lâu nữa rồi. Hi vọng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, chuyện của hai đứa đã thành rồi.
- Bác… Bác đừng nói thế. Bá nhất định phải sống thật lâu để chờ… chờ… cháu nội bác ra đời.
Nói câu này nó thật muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống. Cũng không hiểu vì sao nó lại nói thế. Có lẽ bởi vì, nó nghĩ rằng, tâm lí người già thường muốn có cháu bế chăng?
- Ha ha, cô bé ngoan. Vậy con cùng Lâm sẽ làm đám cười sớm chứ?
- Dạ?
Nó đỏ mặt, xấu hổ cúi gầm mặt xuống, ngượng nghịu không biết nói gì.
“Forgive me , I’m sorry
Ko biết phải nói bao nhiêu
Dù em biết , thời gian sẽ
Lặng trôi và 2 ta sẽ quên…”
(Về đâu – Bobbie ft. Phương Kul ft. Gizmo ft. My)
Một hồi chuông điện thoại vang lên. Nó vội vã lôi máy ra. Một số lạ! Nó cau mày một chút, nhìn về phía mẹ hắn. Mẹ hắn gật đầu, tỏ ý nó cứ nghe tự nhiên. Nó bèn mở máy:
- Alo!
- Lâm tiểu thư! Thiếu gia có ở chỗ tiểu thư không?
- Thiếu gia?
- À… là Kiệt thiếu gia. Tôi là Phong đây, tiểu thư nhớ chứ?
- A! Tôi nhớ rồi. Có chuyện gì vậy?
- Thiếu gia mất tích mấy ngày nay rồi. Lão gia đang cho người đi tìm… Nếu cô có tin tức gì về cậu ấy, làm phiền báo cho tôi. Alo, Lâm tiểu thư! Cô còn ở đó không? Lâm tiểu thư…
Chiếc điện thoại theo cánh tay buông thõng xuống. Một dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng nó. Mất tích?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc