Có phải anh ૮ɦếƭ, em sẽ tha thứ cho anh?
Nắng sớm dìu dịu buông xuống khu vườn bệnh viện. Tiếng chim chóc gọi nhau râm ran trong bầu không khí trong lành. Gió nhè nhẹ thả mình lướt đi, vui vẻ đùa giỡn mái tóc của cô gái nhỏ, cuốn những lọn tóc tung bay. Cô gái ngồi im, mặc kệ gió vờn tóc mình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Đôi mắt to tròn đen láy ấy thoạt nhìn rất dễ thương, ngây thơ, đáng yêu nhưng nhìn kĩ sẽ nhận ra, tận sâu trong đáy mắt, có một tia đau khổ, một tia đợi chờ, một tia buồn bã, một tia thất vọng. Một đôi mắt đẹp, nhưng thật buồn.
- Đang nghĩ gì vậy?
Một chàng trai đi đến bên cạnh cô gái, dõi mắt theo hướng nhìn của cô. Cô gái mỉm cười, không ngẩng đầu, đáp:
- Không có gì! Chỉ ngắm nắng sớm thôi!
- Nắng sớm có gì đẹp mà ngắm? – Chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô gái, cười gian. – Ngắm anh không phải tốt hơn sao?
- Anh có gì mà ngắm? – Cô gái phồng mồm, rồi lè lưỡi trêu ngươi. – Ngày nào cũng ngắm đến phát chán. Em còn đang muốn tìm người khác để ngắm đây?
Chàng trai cười xòa, vòn tay ôm lấy cô gái, kéo vào lòng mình, vừa vuốt mái tóc người yêu, vừa nói:
- Em cứ thử xem. Anh đảm bảo em sẽ phải hối hận! Kiếm được một người đẹp trai như anh hơi khó đấy!
Cô gái bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Trong lòng chợt hiện lên hình ảnh một người con trai với nụ cười ấm áp, với gương mặt đẹp đến mức chói lóa. Cô gái khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt, tự ép mình quên đi, không được nhớ tới nữa.
Đứng ở một góc tường, Nhiên cắn môi nhìn hai người phía trước. Nhỏ thở dài một tiếng. Không ngờ lại thành ra như thế này. Tại sao nhất quyết phải như thế? Hai người đều yêu nhau sâu đậm, vì cớ gì cứ phải để quá khứ vùi chôn đi hạnh phúc của thực tại? Nếu có thể, thời gian hãy quay trở lại, để tất cả trở về với những kí ức màu hồng, giống như chưa từng có sóng gió xảy ra. Hoặc nếu không, nếu cả hai không có duyên phận, xin thời gian trở lại, để cả hai sẽ không gặp gỡ, sẽ không yêu, lại càng không đau khổ thể này. Nhưng… thời gian quay ngược? Vĩnh viễn là điều không thể. Những gì đã qua đều không thể trở lại. Quá khứ không có cơ hội cho con người thay đổi. Chỉ có thể chấp nhận thực tại, để dòng đời đưa đẩy.
- Cậu lại đến đây làm gì thế?
Giọng nói lạnh băng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhiên. Không biết từ lúc nào, nó đã đứng sau nhỏ, Kiệt không biết đã đi đâu. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Nhiên, oán hận có, căm ghét có, nhưng trên hết là sự băng lãnh. Đôi mắt ấy giống như tỏa ra một thứ hàn khí khiến người đối diện không kìm được mà run rẩy.
- Tôi… chỉ muốn đến thăm cậu.
- Vậy sao? Vậy thì cảm ơn! Tôi khỏe, cậu không cần thăm hỏi gì.
Nó lạnh lùng nhìn Nhiên rồi rời mắt khỏi người nhỏ, toan bỏ đi. Nhiên nhìn thấy vậy,. bèn vội vã chạy đến, nắm lấy tay nó, giọng nói như van vỉ:
- Tôi xin cậu! Cậu muốn tôi phải làm gì mới tha thứ cho chúng tôi?
- Tôi chẳng cần gì cả! – Nó gạt bàn tay đang nắm lấy tay nó của Nhiên. – Hai người ngoại trừ đau khổ thì có thể đem lại thứ gì cho tôi nữa? Tôi mệt mỏi rồi. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải là con người vị tha như thế. Muốn tôi tha thứ cho hai người? Xin lỗi, tôi không thể!
- Chúng ta đã từng là bạn. Cậu và cậu ấy lại đã từng bên nhau. Tại sao hai tiếng tha thứ lại khó đến thế?
- Chính vì tình cảm trước đây mà tôi không thể tha thứ cho những sai lầm của hai người. Người khác làm tổn thương tôi, tôi còn có thể tha thứ. Đến con người như Hà Yên, tôi còn có thể bỏ qua. Nhưng hai người thì không được. Vì cả hai từng là những người tôi tin tưởng nhất. Cậu có hiểu không? Chính vì tình cảm tôi dành cho hai người là chân thành nên những gì hai người đã làm mới khiến tôi tổn thương như thế. Tôi không thể, vĩnh viễn không thể tha thứ! Dù tôi đã cố, dù tôi cũng muốn bỏ qua tất cả, nhưng tôi không làm được!
Gương mặt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy không thể nói thêm lời nào, nó lẳng lặng quay đi. Thực sự, trong lòng nó, tình bạn với Nhiên, tình yêu với hắn chưa bao giờ phai nhòa. Nó đã từng có lúc có ý nghĩ tha thứ. Nhưng vừa nhớ đến những đau khổ trước đây, ý nghĩ tha thứ đều tan biến. Người ta bảo hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn mà. Yêu càng sâu thì hận thù càng lớn. Vết thương hai người bọn họ gây ra cho nó vẫn chưa lành. Bảo làm sao để tha thứ đây?
Nhiên đứng lặng nhìn theo bước chân nó bỏ chạy. Nhỏ không kéo nó lại, cũng chẳng nói thêm gì nữa, vì nhỏ hiểu, bản thân mình đã gây cho nó vết thương như thế nào. Một cô gái ngây thơ, đáng yêu, không ngờ lại có thể trở nên lạnh lùng đến như vậy.
“You may say my love is all you need to see you through
But I know these words are not quite true
Here is the path you’re looking for, an open door
Leading to worlds you long to explore”
(Kiss me goodbye – Angela Aki)
- Alo!
“Thông báo với cậu một tin vui. Ngày kia tớ sẽ về đến nơi.”
Đâu dây bên kia là một giọng nói trầm ấm, dường như đang rất vui vẻ. Nhiên giật mình, nhẹ nhàng hỏi:
- Tớ tưởng tháng sau cậu mới trở về?
“À lúc đầu tớ định thế thật. Nhưng công việc giải quyết xong rồi nên về luôn. Về càng sớm càng tốt mà.”
- À ừ! Đúng vậy…
Nhiên bối rối không biết phải nói gì. Người đầu dây bên kia dường như cũng nhận ra điều đó, bèn thấp giọng hỏi:
- Cô ấy… thế nào?
Cuối cùng cậu ấy cũng đã hỏi đến. Nhiên thở dài một tiếng, cắn chặt môi một hồi, rồi mới buồn bã đáp:
- Cậu ấy nhớ ra tất cả rồi!
“Thật sao?” Đâu dây bên kia bật thốt lên một tiếng vui mừng.
- Nhưng cậu ấy… có lẽ sẽ không thể tha thứ cho chúng ta.
Đầu dây bên kia im lặng. Nhiên hiểu tâm trạng của hắn lúc này hắn là rất buồn. Nhỏ cũng không nỡ thông báo tin thứ hai, nhưng sớm muộn gì hắn cũng biết, thà rằng báo sớm một chút, cho hắn chuẩn bị tinh thần.
- Cậu ấy và Kiệt… giờ đang là một đôi.
“Ầm”. Một tiếng sét đánh ngang tai. Hắn buông rơi chiếc điện thoại, mặc kệ tiếng Nhiên gọi đến khản cổ. Đôi mắt chợt ánh lên sự đau khổ. Điều này… là thật sao? Nó đã quyết định buông tay hắn rồi?
Khó thở! Trong tim chợt trào dâng một cảm giác đau đớn không gì tả nổi. Tại sao lại làm như thế? Hắn đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để trở về bên nó. Tại sao… lại muốn đẩy hắn ra xa?
Thở dải một hơi, hắn nhặt lên chiếc điện thoại rơi dưới đất, hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Cô ấy… vẫn khỏe chứ?
- Ừ, Du vẫn khỏe! – Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới trả lời.
- Vậy thì tốt! Giúp mình chăm sóc cô ấy nhé!
Không đợi Nhiên kịp nói thêm lời nào, hắn gác máy. Nụ cười gượng gạo cũng biến mất. Phải làm sao đây? Vì sao nỡ lòng đối xử với anh như vậy? Anh đã tìm đủ mọi cách để có thể quay lại bên em, nhưng em lại dường như không còn trông đợi sự trở về của anh nữa. Vậy anh nên làm sao đây?
- Tổng giám đốc! Đã chuẩn bị xong!
Cô thư kí đằng sau lên tiếng, đôi mắt màu xanh lam ôn nhu nhìn hắn. Không đáp lại cái nhìn đó, hắn lạnh lùng bỏ đi. Tâm trạng hắn đang rất không ổn. Hắn muốn kiếm một nơi yên tĩnh, một nơi để bình ổn lòng mình.
Ella nhìn theo bóng dáng hắn, một cảm giác hụt hẫng dâng lên. Cô mới làm thư kí cho hắn 3 tháng, kể từ sau khi thư kí cũ xin nghỉ việc, nhưng cô biết, trái tim mình đã thuộc về người con trai ấy. Cô cũng không hiểu tại sao lại yêu người đó, mặc dù người ấy luôn lạnh lùng với cô, gần ngay trước mặt mà cảm tưởng xa tận chân trời. Nhưng cô đã phát hiện ra, ẩn sâu bên trong vỏ bọc lạnh lùng ấy là một con người rất tình cảm. Ella từng nhìn thấy hình ảnh đau khổ của hắn, đau khổ vì một người con gái, cô gái nơi phương xa kia. Nhớ đến điều đó, Ella chợt cảm thấy một cảm giác đau nhói trong tim. Lần này hắn quyết định chuyển tổng công ti về Việt Nam cũng là vì người con gái đó. Cô gái ấy thật sự vô cùng may mắn!
Ella đặt tập hồ sơ trong tay lên bàn, lấy chiếc bình giữ nhiệt của mình, mang tới khu vườn đằng sau tòa nhà công ti. Đây là nơi hắn thường đến mỗi lúc buồn.
Vừa đặt chân tới khu vườn, Ella đã nhìn thấy hắn ngồi trên ghế đá, đầu ngả về phía sau, đôi mắt nhắm nghiền. Ella cẩn thận rót cà phê từ trong bình giữ nhiệt ra chiếc tách bằng sứ, đưa đến trước mặt hắn, cất giọng nói trong trẻo:
- Tổng giám đốc, một chút cà phê sẽ làm tâm trạng anh thoải mái hơn đó!
Hắn chầm chậm mở mắt, nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Ella rồi nhìn xuống tách cà phê trong tay cô. Hắn đưa tay đón lấy, lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn!
Ella vốn đã quen với giọng điệu lạnh nhạt này, mặc dù cảm thấy thất vọng nhưng cũng rất nhanh gạt đì. Cô mỉm cười, tới ngồi bên cạnh hắn:
- Tổng giám đốc, anh có chuyện buồn sao?
Hắn không trả lời, lặng lẽ nhấm nháp tách cà phê. Ella không khỏi có chút cảm giác mất mát, nhưng vẫn cười nói tiếp:
- Anh có muốn tâm sự chút không!
Hắn vẫn không đáp lời. Ella chờ một hồi không thấy hắn trả lời, đành bỏ cuộc, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Hắn đưa chiếc tách cho Ella, lại ngả đầu ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại. Không khí lại bao trùm sự trầm mặc ngột ngạt. Ella rốt cuộc cuối cùng vẫn không chịu nổi, đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người:
- Vì một cô gái mà anh đau khổ như thế có đáng không?
- Cô ấy là người tôi yêu! – Hắn lạnh nhạt đáp lời.
- Cô ta có cái gì hay chứ? Cô ta rốt cuộc như thế nào mà khiến anh ra nông nỗi này hả? Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái. Anh nhìn anh đi, vì một đứa con gái mà mất hết cả phong độ. Em thực không hiểu…
- CÔ CÂM MIỆNG!
Hắn đột ngột quát lên. Ella bị bất ngờ, ngẩn người hồ lâu. Mặc dù hắn lạnh lùng nhưng trước nay chưa từng to tiếng với cô như vậy. Tất cả là vì cô gái kia sao? Vì cô động đến cô gái đó?
- CÚT!
Hắn tiếp tục quát lên một tiếng. Ella cắn chặt môi dưới, không cam lòng nhưng cuối cùng cũng rời đi. Hắn cũng không nhìn cô, lặng lẽ lỏng mình trên chiếc ghế đá. Hắn vốn muốn một không gian yên tĩnh để bình tâm. Cô thư kí này thực sự rất phiền phức, phá hỏng không gian yên lặng của hắn. Ella mặc dù rất xinh đẹp, một vẻ đẹp của thiếu nữ phương Tây. Tình cảm của cô hắn cũng hiểu, nhưng hắn vĩnh viễn chỉ có thể yêu một người, tuyệt không thể yêu người thứ hai.
Lặng lẽ nhìn những cánh chim chao liệng trên nền trời xanh thẳm, hắn thở dài một hơi, khẽ buông một câu, giọng nói đầy vẻ quyết tâm, kiên định:
- Dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ làm cho em tha thứ cho anh!
* * *
“Hắt xi”
- Em sao thế?
Kiệt nhìn nó, lo lắng hỏi. Nãy giờ nó đã hắt hơi không ít lần, cậu đang lo nó bị cảm. Nó cười, lắc đầu:
- Em không sao! Hình như nãy giờ có người nhắc đến em!
- Vậy sao? Vậy là nói xấu hay tốt! – Kiệt cười.
- Tất nhiên là tốt rồi. Em làm gì có điểm xấu nào mà nói. – Nó cười vang, đôi mắt hấp háy vẻ tinh nghịch.
Kiệt nhéo má nó, đôi mắt ánh lên vẻ cưng chiều:
- Em đó! Lúc nào cũng như vậy cả. Tính trẻ con này bao giờ mới hết đây?
- Chẳng bao giờ hết cả! Cả đời em sẽ vẫn trẻ con như vậy!
- Thôi được rồi! – Kiệt vờ thở dài. – Anh mặc dù không nỡ nhưng cũng đành “tàn phá” bông hoa nhỏ của quốc gia này vậy.
- Nói cái gì thế?
Nó chun mũi, với tay bẹo má Kiệt. Kiệt không chịu thua kém, cũng đưa tay bẹo lại má nó. Hai người cùng cười vang, không khí vô cùng vui vẻ. Cả hai không hề biết rằng, bên ngoài cửa phòng bệnh, một bóng người đang lặng lẽ đứng nhìn, đôi mắt ánh lên sự đua khổ. Anh không muốn nhìn thêm, sợ trái tim càng đau, vội vàng ngoảnh mặt quay đi. Một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, cô gái trước mặt nở nụ cười dịu dàng:
- Thầy Minh! Đừng buồn! Mọi việc rồi cũng qua thôi. Thầy… còn có em mà.
Nói đến đây, gương mặt My ửng đỏ. Minh cười, dịu dàng gật đầu:
- Ừ… sóng gió nào rồi cũng sẽ qua thôi!