Ngay từ ngoài cửa, những ánh đèn nhấp nháy cùng hàng loạt đã bảo vệ đã cho thấy, bữa tiệc ngày hôm nay sẽ như thế nào. Nhưng cũng may, cả bốn người đều đã quen với những bữa tiệc kiểu thế này nên chẳng có ai tỏ vẻ ngạc nhiên cả. Kiệt nắm tay nó, cùng đi vào bên trong. My e dè khoác tay Minh, sánh vai bước vào. Bên trong nhà hàng, ánh đèn chùm rực rỡ tỏa sáng không gian đại sảnh. Hôm nay quả thực có rất nhiều người tới dự tiệc, tất cả đều ăn bận vô cùng sang trọng. Nó nhìn lại mới thấy mình thực sự là quá mức đơn giản. Bất giác, nó quy qua liếc nhìn cô bạn thân, nhoẻn miệng cười. Đã đến lúc để lại không gian riêng rư cho hai người này rồi.
- A! Chúng ta qua bên kia đi!
Nó hét lên mọt tiếng nho nhỏ rồi kéo Kiệt chạy qua một phía. Lợi dụng đám đông người, nó vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng tách khỏi hai người kia. Kiệt nãy giờ bị nó lôi đi nhưng không nói gì, để mặc nó muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy nó vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau nhìn My và Minh, cậu cũng đã hiểu nó định làm gì.
Sau khi xác định đã cách xa chỗ cô bạn thân, nó mới dừng lại, thở dốc. Len qua đám người này đúng là không phải một việc dễ dàng gì. Đột nhiên, một thứ mát lạnh chạm vào má nó.
- Cậu uống đi!
Kiệt nở nụ cười hiền, đưa ly sinh tố hoa quả cho nó. Nó mỉm cười đón lấy, ghé lên miệng. Ở đây đông người, nó chỉ dám uống từ tốn, không dám uống một cách vội vã. Hơn nữa, thời gian qua, nó cũng đã bỏ được thói quen ăn như hổ đói của mình sau nhiều lần đi ăn cùng Kiệt.
Bên phía My và Minh, My đang hốt hoảng đảo mắt xung quanh tìm nó. Con quỷ! Dám bỏ bạn bè đi hẹn hò riêng tư à? Có lẽ nhỏ không biết, nó làm vậy để giúp nó có cơ hội bên cạnh “ai kia”. Còn Minh thì rất ung dung, còn cười, bảo My:
- Đừng tốn công tìm làm gì. Em không cần lo cho họ đâu. Có lẽ chỉ đi chơi đâu đó trong này thôi mà.
- Em biết, nhưng mà… Á!
My còn chưa nói hết câu, một người phục vụ chạy vội vã va phải làm nó té ngửa ra đằng sau. Cảm giác mình sắp tiếp đất thì đột nhiên, một cánh tay rắn chắc đưa ra, kéo mạnh nhỏ lên.
‘Thịch”. Trong giây phút hai gương mặt gần kề nhau, trái tim My lập tức loạn nhịp, nhảy linh tinh trong Ⱡồ₦g иgự¢. Minh dường như cũng không khá hơn là mấy. Gương mặt anh đỏ bừng. Hai người giữ tư thế này một lúc lâu, Minh mới ngại ngùng buông My ra.
- Em… không sao chứ?
- Dạ không ạ!
My cũng vô cùng ngượng ngùng. Không khí xung quanh hai người dường như bị hai gương mặt đỏ rực hâm nóng.
* * *
- Tớ đi vệ sinh một lát!
Nó đặt ly nước lên bàn, mỉm cười nhìn Kiệt. Kiệt không nói gì, gật nhẹ đầu.
Nó luồn qua đám người đang đứng trò chuyện, tìm vịt trí nhà vệ sinh. Nhà hàng rất rộng, điều này khiến cho nó nhìn vô cùng sang trọng, nhưng cũng có cái bất tiện. Ví dụ muốn tìm một khu nào đó thì cũng phải đi lòng vòng một hồi mới tới được. Như lúc này đây, người đã đông mà còn phải đi một đoạn dài mới tới được nhà vệ sinh làm nó bực mình muốn ૮ɦếƭ.
Đứng rửa tay trong nhà vệ sinh, nó vô tình liếc mắt sang cô gái bên cạnh. Cô gái này nhìn rất xinh đẹp, mặc một bộ váy màu xanh lá cây. Màu này rất kén người mặc, nhưng cô gái này mặc vào lại vô cùng nổi bật, rất đẹp. Có lẽ vì làn da màu trắng sữa kia chăng? Nó đưa mắt nhìn kĩ một chút gương mặt của cô gái này. Có cái gì đó rất quen thuộc. Nó đã gặp ở đâu rồi chăng?
Cô gái kia dường như nhận ra cái nhìn của nó, liền đưa mắt lên nhìn đáp lại. Khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau, nó nhận ra cô gái kia hình như có nét ngạc nhiên vụt qua, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cô giá váy xanh mỉm cười:
- Sao lại nhìn tôi như thế?
- À không… không có gì! Xin lỗi!
Nó ngại ngùng nói vội rồi ra ngoài trước. Cô gái kia nhìn theo, miệng khẽ nở nụ cười:
- Quả nhiên!
- Bác!
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh lá bước tới bên cạnh giám đốc nhà hàng, cầm ly rượu trên bàn, nâng lên tỏ ý chúc mừng. Gương mặt này… chính là cô gái gặp nó vừa rồi.
- Ồ, con bé này! Dạo này càng lớn nhìn càng xinh đẹp, rất giống mẹ cháu.
Vị giám đốc nhà hàng cười hiền từ, gật đầu nhìn cô gái. Cô gái nhoẻn miệng cười, đưa chiếc ly của mình chạm nhẹ vào ly cảu ông.
- Cháu làm sao bằng được mẹ cháu. Bà luôn là người phụ nữ đẹp nhất.
- Đúng thế! Mẹ cháu cũng là một người rất tốt, nhưng thật đáng tiếc. – Giọng vị giám đốc trầm xuống rồi vụt trở lại vui vẻ. – À, sao lần này cháu đột nhiên về nước thế? Ta tưởng cháu sẽ ở lại đó luôn.
- Cháu quay về vì có một chuyện cần giải quyết. – Cô gái xinh đẹp nháy mắt. – Một người bạn của cháu do một tai nạn mà mất trí nhớ. Cháu trở về để giúp cô ấy.
- Có chuyện này sao?
- Dạ! Cái này là do Lâm nói với cháu.
Noi đến đây, gương mặt xinh đẹp chìm vào vẻ suy tư. Đến đoạn này chắc mọi người cũng hiểu đây là ai rồi chứ? Vâng, người con gái xinh đẹp mặc chiếc váy liền thân màu xanh lá chính là Nhiên, người cong ái đã mắc sai lầm hơn một năm về trước, đẩy những nhân vật chính vào nỗi đau khổ chia cách.
Khi hắn nói có thể nó bị mất trí nhớ, nhỏ còn tưởng nó là vì không muốn gặp hắn nên mới làm vậy, nhưng xem ra, điều này là thật rồi. Ánh mắt nó vừa rồi hoàn toàn là không nhận ra nhỏ. Nhỏ cũng không quá ngạc nhiên, vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này. Nó mất trí nhớ có khi cũng là một điều tốt. Như vậy nó sẽ không còn hận nhỏ. Nhưng thế này lại không tốt cho hắn.
- Cháu về lần này Lâm có biết không? – Vị giám đốc cất giọng trầm ấm. – Chuyện của hia đứa thế nào rồi?
- Cháu tưởng cháu nói với bác rồi. – Nhiên mân mê ly rượu trên tay, nhấp một ngụm rồi đáp lời. – Bọn cháu chấm dứt từ lâu rồi.
Mà có lẽ cũng không phải chấm dứt. Bởi vì vốn dĩ, cả hai chưa bao giờ bắt đầu.
- Vậy mà bác còn tưởng hai đứa phải sắp đính hôn rồi chứ.
- Không có đâu bác. – Nhiên cười. – Trong tim cậu ấy đâu có bóng hình cháu. Mà mãi mãi chỉ có bóng hình cô ấy. Thế nên cháu mới về đây giúp cô ấy, cũng là giúp Lâm. À, bác biết chuyện chưa nhỉ? Tổng công ti của Denka sắp chuyển về Việt Nam. Chắc Lâm cũng sắp về rồi.
- Thật sao? Sao bác chẳng biết gì nhỉ. – Vị giám đốc ngạc nhiên.
- Cháu và Lâm khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ cậu ấy. Cậu ấy rất mong cái ngày này. Cậu ấy muốn về bên người con gái mà cậu ấy yêu thương. – Ly rượu trong tay Nhiên ánh lên màu sắc đỏ rực đầy quyến rũ, đôi môi xinh đẹp đặt nhẹ lên miệng ly, đưa thứ chất lỏng ấy vào. – Cháu muốn khi cậu ấy trở về, bọn họ sẽ lại như xưa. Nhưng muốn vậy, trước hết phải làm cô ấy nhớ lại tất cả.
- Cháu… – Vị giám đốc ngập ngừng một hồi rồi thở dài. – Cháu giúp cậu ấy như vậy… chẳng lẽ cháu không còn yêu cậu bé đó.
- Cháu sao? – Đôi môi hồng nhẹ nhàng vẽ thành một đường cong hiền dịu. – Hết lâu rồi bác à. Bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, chẳng lẽ cháu còn không hiểu tình cảm của cậu ấy dành cho cô gái đó. Cháu bỏ cuộc lâu rồi. Cố giữ làm gì, chỉ khiến mình thêm đau. Mà không chỉ có mình cháu đau, như vậy cũng khiến cả hai người bọn họ đau khổ. Cháu đã sai một lần, cháu nhất định phải bù lấp lỗi lầm này. Nếu không cháu sẽ không thể sống yên mất. Đây là cơ hội tốt cho cháu chuộc tội. Nhưng mà… bác à… Cháu thực sự không biết phải làm như thế nào cả?
- Việc này bác cũng chưa từng gặp. Để phục hồi trí nhớ một con người, vừa dễ mà lại vừa khó. Nếu người đó muốn tìm về kí ức, có thể dễ dàng làm được. Nhưng nếu không e là chúng ta cũng bất lực.
- Cháu sẽ cố thử. Còn hơn một tháng lâm sẽ về. Đến lúc đó, cô ấy phải nhớ ra tất cả. Nếu lần này về, cô ấy vẫn không nhớ, cậu ấy chắc chắn sẽ lại rất đau khổ. Lâm chịu đau khổ trong hơn một năm nay đã quá đủ rồi. Cháu thật không muốn cậu ấy như thế nữa.
Vị giám đốc lặng im. Ông nhìn cô cháu gái thật lâu, dường như đang cố tìm hiểu một điều gì đó. Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi lên tiếng:
- Cháu có chắc mình đã hết yêu Lâm?
- Có thể là chưa bác à! – Nhiên đặt ly rượu xuống bàn, gương mặt xuất hiện một nụ cười, nhìn qua có vẻ tươi tắn, nhưng để ý kĩ sẽ thấy có phần gượng gạo. – Tình cảm bao nhiêu lâu như vậy, đâu phải nói quên là quên được ngay. Nhưng mà không quên không được. Tình cảm này không thuộc về cháu. Cháu giờ về đây, giúp họ cũng chỉ với tư cách một người bạn thân. À còn điều này. Lí do cháu về Việt Nam lần này, còn là muốn tìm một người bạn trai nữa.
Nhiên nháy mắt nghịch ngợm. Người bác nhỏ ngây ra một lát rồi cười xòa, xoa đầu cô cháu gái:
- Con bé này. Chẳng lẽ bên đó không có ai lọt vào mắt cháu?
- Bên đó cũng có nhiều người điều kiện tốt,. nhưng chẳng có ai làm cháu rung động. Cháu thử về Việt Nam, về cội nguồn của mình xem sao. Biết đâu ở đây cháu lại tìm thấy một người nào đó. Giống như… chị cháu vậy.
- Chị cháu… thật tội nghiệp. Ông trời sao lại không giúp một con người tốt như vậy chứ. Cả chàng trai đó cũng vậy, nghe nói đến giờ cậu ấy vẫn không lấy vợ. Cậu ấy còn tuyên bố, chị gái cháu là người vợ duy nhất, sẽ không có người nào khác.
- Một chàng trai chung tình. – Nhiên nở nụ cười dịu dàng. – Nếu có một vị hôn phu như vậy thì thật tuyệt.
- Rồi cháu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi. Đừng buồn! Sẽ đến một ngày, một nửa của cháu tìm đến.
- Chảu hiểu. Cảm ơn bác!
Nhiên bất giác nghĩ về Lâm. Tình cảm của nhỏ trước nay vốn chỉ là một phía, không hề có sự đáp lại. Bao nhiêu năm trời, rốt cuộc vãn chỉ là mối tình đơn phương. Còn nó, một thời gian ngắn đã chiếm được trái tim hắn. Có phải đây là cái người ta vẫn gọi là duyên phận.
* * *
- Hai người đo đâu thế?
Vừa thấp thoáng thấy bóng nó và Kiệt quay lại, My vội vàng chạy xộc tới, vẻ sốt sắng. Nó cười tinh quái, ngoái ra đằng sau, thấy thầy Minh đang ngồi yên một chỗ, gương mặt hơi đỏ.
- Chẳng phải muốn người ta đi lắm sao? Không gian riêng tư của hai người đâu thể để người thứ ba phá vỡ.
- Con quỷ! Nói cái gì thế?
My xấu hổ cúi gằm mặt. Nó càng được thể trêu già:
- Nhanh thật! Mới đi có một tí đã có tiến triển rồi. Nếu tao đi lâu hơn, có khi nào ngày mai nhận tin hai người đính hôn không nhỉ?
- Con quỷ, đừng đê tao phải cho mày một trận.
My cố làm bộ dữ dằn nhưng gương mặt vẫn đỏ phừng phừng. Nó mặc dù không biết có chuyện gì nhưng vẫn hiểu, việc này chắc hẳn liên quan đến chuyện tình cảm, nếu không sao gương mặt cả hai lại đỏ như thế. Nó tò mò kéo tay My, hỏi nhỏ:
- Hai người vừa có chuyện gì thế?
- Không… không có gì?
- Còn không có? – Nó lừ mắt nhìn cô bạn. – Mày không nói đúng không? Được, tao đi hỏi thầy Minh. Tao mà tìm hiểu được, tao sẽ báo cho ba ******.
- Mày dám? – My trừng mắt nhìn nó, rồi chợt hạ giọng. – Được rồi, tao nói. Vừa rồi, Minh… Minh… anh ấy… hôn tao…
- Cái gì? Hôn á?
Nó trợn trừng mắt, hét toáng lên. Mặc dù biết hai người có vẻ đã có tiến triển, nhưng nhanh đến thế thì… nó thực sự không ngờ đến.