Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 37

Tác giả: Nazu

- A, việc này…
Nó bối rối vuốt vuốt tóc mai, ấp úng mãi không nói nổi lời nào.
- Du ơi! Du ơi!
Đúng lúc này thì vị cứu tinh xuất hiện. Nó mừng như bắt được vàng, vội vã lao tới, túm ngay cô gái đang cao hứng nhảy vào phòng khách nhà mình.
- A! Con quỷ, làm gì tóc tao thế?
My hất tay nó ra, gương mặt nhăn nhó, vẻ khó chịu, vuốt lại mái tóc bị nó túm làm xù lên. Nó cười xòa, chỉ chỉ về phía sau. My đang tính cho nó một cái cố đầu, nhưng nhìn thấy bóng dáng “ai đó” ngồi phía sau, bèn lập tức hạ tay xuống, cười trừ.
- Em chào… chào thầy!
My cũng giữ thói quen cũ, gọi giống như nó. Minh cười, gật đầu:
- Chào em! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Dạ vâng! Em vẫn ổn.
Nói xong câu đó, hai người lại im lặng, My có vẻ ngượng ngùng. Nó thở dài. Hai người này… Đã tạo điều kiện như thế, cố ý mai mối rồi mà không chịu tiến triển gì hết. Thật là phụ công nó mà!
- A! My! Ngày mai nhà hàng Sweet Love có tiệc, thầy Minh muốn mời cậu đi. Cậu… đi nhé!
Nó nháy mắt nghịch ngợm. My chớp chớp đôi mắt vẻ không tin, rồi lại quay qua Minh. Anh nhìn nó, khẽ thở dài rồi mỉm cười với My:
- Em sẽ đi chứ?
- Em? Thầy nói thật sao? – Đôi mắt My đã mở to đến mức không thể lớn hơn được nữa.
- Ừ, là thật! – Minh cười dịu dàng.
- Vậy… – My đỏ mặt, cúi đầu. Nó thấy vậy bèn bước tới, đập nhẹ vai cô bạn.
- Thôi nào, đi đi cho vui mà! Ha? Tớ cũng đi mà!
- Ừ, vậy thì được!
My vội vàng gật đầu. Nó biết cô nàng vốn muốn không gian chỉ có hai người thôi, nó cũng chẳng thích đi theo làm kì đà cản mũi. Nhưng mà nếu không nói ra câu này, nó sợ cô bạn của mình lại ngại, không dám nói ra câu đồng ý. Tạm vậy, đến bữa tiệc, nó sẽ kiếm cớ lôi Kiệt đi riêng, để lai không gian cho hai người này.
- Vậy là vừa đủ bốn vé.
Kiệt lên tiếng, đôi mắt dường như ánh lên nụ cười, hướng vè phía Minh, vẻ khiêu khích. Đáp lại ánh mắt đó, Minh chỉ cười, không nói gì.
- Buổi tiệc mấy giờ bắt đầu vậy?
Nó quay đầu lại hỏi. Kiệt lục túi áo, nhìn tấm vé rồi đáp:
- 7 giờ tối chính thức bắt đầy. Vậy 6 rưỡi tớ đến đón cậu nhé!
- Ừ!
- À ừm, còn My? Nhà em… ở đâu nhỉ? – Minh quay sang hỏi My.
- Thôi khỏi thầy. Để em đợi ở nhà Du luôn. Thầy đến đây đón em là được.
- Ừ, vậy cũng được. – Minh cười, đưa tay lên xem đồng hồ. – Thôi cũng muộn rồi. Tôi về đây, còn có chút việc. Chào các em!
- Tớ nghĩ mình cũng nên về rồi. – Kiệt cũng đứng dậy, mỉm cười với nó. – Hẹn tối mai gặp lại.
- Ừ, chào hai người.
Nó và My cùng đồng thanh. Hai chàng tra vẫy tay chào rồi đi. Trên hành lang chỉ còn lại nó và My. Nó nhìn My chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười gian xảo. My rùng mình, đề phòng:
- Mày nhìn gì tao ghê vậy?
- Không có gì! – Khóe miệng nó vẫn giữ nguyên nụ cười đó. – Sướng nhé! Hẹn hò với chàng!
- Mày hâm à?
My đỏ mặt quay đi, đẩy nó một cái rồi vội vã chuồn vào trong phòng, không muốn để nó trêu chọc thêm nữa. Nó nhìn theo cô bạn thân mà phì cười. My đang dần tìm được hạnh phúc của mình. Nhưng còn nó? Nó khẽ thở dài. Hạnh phúc của nó đang ở nơi nào?
* * *
Ngày hôm sau…
Tuy hẹn hai người kia là 6 rưỡi tới đón nhưng mới 5 giờ My đã có mặt tại nhà nó. Cô nàng có vẻ chăm chút cho cuộc hẹn lần này. My mặc chiếc váy trắng muốt, bên ngoài khoác chiếc áo lững bằng ren đồng màu. Mái tóc dài mọi khi được buông thả tự do hôm nay được cặp cao lên bằng một chiếc cặp pha lê trong suốt được làm khá tinh tế. Những lọn tóc màu nâu rủ xuống nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ thục nữ và tiểu thư cao quý ở My. Nhỏ bạn thân hôm nay thực sự khiến nó phải suýt xoa mãi. Đẹp một cách rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn đã bị cuốn hút.
- Mày thấy như vậy ổn không?
My đừng trước gương, lo lắng hỏi nó. Nó mỉm cười, lại gần, chỉnh lại chiếc cặp trên đầu cô bạn:
- Được rồi, đẹp vô cùng, cô bạn của tôi ạ! À này! – Nó chợt nhìn xuống chân My. – Tao có một đôi giày rất hợp với bộ váy của mày. Mang thử vào xem.
My chưa kịp đáp lời, nó đã xông xáo đến bên tủ đựng đồ, lôi từ bên trong một đôi giày đính những viên kim cương trong suốt, được khắc thành hình hoa hồng đầy tinh xảo. My không kìm nổi tiếng “ồ” kinh ngạc. Nó cười, đặt đôi giày xuống chân cô bạn.
- Đi vào đi. Cẩn thận đấy! Có hỏng là tao bắt mày đền!
- Rồi biết rồi!
My bĩu môi. Đôi mắt tiếp tục ngắm đôi giày lấp lánh dưới chân. Quả thực là rất đẹp!
- À, tao có chút chuyện muốn hỏi mày!
My nhìn nó, có vẻ muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng. Nó kéo cô bạn ngồi xuống ghế, cười hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Mày… cái đó… à… tao biết là thầy Minh rất thích mày. Còn mày? Mày có thích thầy Minh hay không?
- Mày yên tâm. – Nó nhẹ nhàng trấn an cô bạn thân. – Tao chỉ coi thầy ấy như một người anh trai thôi.
- Ừ… vậy thì… tao an tâm rồi. – My thở phào.
- Đừng lo! Con bạn ngốc nghếch! Cố lên! Tao không thể đáp lại tình cảm thầy Minh nên mày hãy cố làm cho thầy ấy hạnh phúc nhé! Chúc hai người sơm thuộc về nhau. – Nó nháy mắt.
- Ừ. Cảm ơn mày!
My cười hiền, đáp lời. Câu trả lời của nó đúng như nhỏ đã nghĩ. Vì thế, nhỏ quyết tâm, nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cùng lúc này, ở sân bay, một cô gái trẻ mang gương mặt thanh tú, mặc bộ váy liền thân, xếp li màu xanh biển, xuống khỏi máy bay. Cô gái đi nhận hành lí, một mình đi giữa sân bay quen thuộc này. Bên ngoài sân bay, ánh nắng cuối cùng trong ngày đang buông xuống mặt đất, không gian chìm trong một sự ảm đạm khó tả. Cô gái kéo chiếc va li ra bên ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi. Trên bờ môi xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng:
- Cuối cùng… cũng đến lúc trở về!
Trở lại căn nhà của hai cô gái. 6 giờ 15 phút…
- Mày ngồi im một chỗ xem nào! Tao chóng mặt quá!
Nó phát cáu với cô bạn. Từ nãy đến giờ, My đã đi đi lại lại như vậy cả mấy chục lần rồi. Nó thật không chịu nổi nữa.
- Nhưng mà… tao… tao thấy hồi hộp lắm!
My vẫn không ngừng đi đi lại lại. Nó hết cách, đành nằm bẹp trên ghế, thở dài ngao ngán:
- Mày có phải lần đầu hẹn hò đâu!
- Nhưng những lần trước tao chỉ muốn chơi đùa thôi!
My trừng mắt nhìn nó. Nó lại thở dài thêm một cái. Cô bạn của nó đúng là thay đổi quá. Trước đây, My phải nói là một playgirl thứ thiệt. Với nhỏ, không bao giờ có khái niệm yêu. Tình yêu với nhỏ là thứ để chơi đùa. Nhỏ đùa giỡn với tình yêu của không biết bao nhiêu anh chàng si tình. Yêu rồi lại đá, dá rồi lại yêu, nhưng tuyệt đối không có chuyện thật lòng. Vậy mà từ khi gặp Minh, My hoàn toàn thay đổi. Những cuộc tình ngắn ngủi trước đây đều chấm dứt. Nhỏ dứt mình ra khỏi những cuộc ăn chơi đua đòi, dường như trở thành một cô gái ngoan hiền, ngoại trừ… haizzz, một vài tính nết không đời nào thay đổi. Nhưng không sao. Người ta nói gian sơn dễ đổi, bản tính khó rời mà.
- Rồi rồi, tôi biết lần này là thật. Nhưng cô cũng không thể làm làm người khác hoa mắt chóng mặt như vậy được. Mày làm tao sắp ૮ɦếƭ vì hoa mắt rồi đây này!
- Hoa mắt thì làm sao mà ૮ɦếƭ được. – My trừng mắt, với nó. – Tao hiện tại không có tâm trạng bình ổn mà ngồi yên như mày.
Nó lắc đầu, không nói gì thêm, mặc kệ cô bạn mình muốn làm gì thì làm.
- A! Đến rồi!
My đột nhiên hét lên khiến nó giật mình, phải nhòm dậy, nhìn ra ngoài cửa. Đúng là có hai chiếc xe đang đỗ ngoài cổng. Nó cười tinh quái nhìn cô bạn:
- Đến đúng lúc thật! Đến muộn chút nữa chắc mày đã thành nàng Tô Thị chờ chồng.
- Nói vớ vẩn cái gì thế? Mày có tin tao đập cho cái mặt mày không nhận ra nổi không?
- Được rồi, được rồi, Gì nóng thế?
Nó cười hì hì, vội nhảy khỏi ghế, tránh móng tay sắc bén của cô bạn cào tới.
- Con quỷ! Cứ liệu hồn với tao!
My giơ móng tay đe dọa rồi ra mở cổng khi nghe tiếng chuông cửa bên ngoài. Bộ dạng rõ ràng là dữ dằn nhưng nó biết, cô nàng đang cố che giấu sự xấu hổ của mình thôi, vì nó đã liếc thấy đôi má ửng đỏ của My. Thế là, tiếng cười trêu chọc lại càng lớn hơn, làm gương mặt My đã đỏ giờ lại càng đỏ dữ. Đôi má lúc này đã có thể sánh ngang với cà chua về độ đỏ tươi tắn =)).
- Ồ! Hôm nay trông em rất đặc biệt! – Minh nhìn My chăm chú rồi mỉm cười. – Đẹp lắm!
- Cảm ơn thầy!
My lí nhí nói, không dám ngẩng đầu nhìn lên. Nó thấy vậy, bèn đưa tay lên miệng, che đi tiếng cười. My quắc mắt sang nó. Nó lập tức im bặt, nhưng khóe miệng vẫn co giật không ngừng.
- Sao hôm nay trông cậu đơn giản quá vậy?
Kiệt không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nó. Cậu cau mày nhìn nó từ đầu đến chân. Nó bối rối trước ánh nhìn đó, vuốt vuốt mấy lọn tóc xõa trước trán:
- À… cái này… tớ vốn không thích quá cầu kì mà!
Thật ra nó không ăn mặc nổi bật là vì có lí do riêng. Nó cố tình chọn bộ đồ đơn giản để làm mình chìm đi, giúp My trở nên nổi bật trong mắt “ai đó”. Hôm nay, nó chỉ mặc một bộ cánh đơn giản màu hồng, chít eo, xòe rộng, đính một bông hoa to bản ở thắt lưng. Mái tóc dài buông thõng, cài lên một chiếc bờm chỏ đồng màu với váy. Chân đi đôi bốt lông ngắn màu hồng. Ngoài ra không còn gì đặc biệt. Ngay cả trang sức như vòng cổ, vòng tay hay nhẫn gì đó nó cũng không mang. Trông nó vô cùng giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ dễ thương khiến người ta không kìm lòng được mà ngắm nhìn.
- Thôi được rồi! Như vậy cũng được. Sấp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!
Kiệt đưa tay nhìn đồng hồ rồi lên tiếng giục. Ba người kia nghe vậy, cũng đồng loạt quay đầu nhìn chiếc đồng hồ to trong phòng khách rồi lập tức ra xe.
Nó nhanh nhẹn trèo lên xe Kiệt, còn nháy mắt với My. My bối rối, ngượng ngùng một lát rồi cũng leo lên xe Minh. Hai chiếc xe mau chóng lăn bánh rời khỏi cổng căn biệt thự nhà nó.
15 phút sau, cả bốn người đã có mặt tại cửa lớn nhà hàng Sweet Love. Haizzz, nói là bữa tiệc nhỏ nhưng xem chừng cũng không phải là vừa. Nhà hàng này vốn không hề nhỏ. Bữa tiệc hôm nay là kỉ niệm 5 năm thành lập nhà hàng, nên không thể xem thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay