Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 31

Tác giả: Nazu

- Lâm! Có việc gì sao?
Nhìn sắc mặt tái xanh của hắn, Nhiên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn im lặng nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, dường như vẫn chưa dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Chẳng phải vẫn nói mẹ hắn đang dần hồi phục sao? Chẳng phải là sức khỏe của bà đang ổn dần lên sao? Tại sao…
- Lâm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiên lay mạnh vai hắn. Không muốn nhìn hắn ở trong tình trạng như vậy, thực sự là không muốn! Chuyện gì xảy ra vậy? Gia đình hắn có chuyện sao? Ba hắn đã nói những gì?
- Mẹ tớ… không ổn rồi!
Gương mặt hắn tràn ngập đau khổ. Nước mắt muốn rơi nhưng lại bị hắn lặng lẽ nuốt vào trong lòng. Con trai đâu dễ dàng rơi nước mắt. Mẹ hắn vẫn còn đó. Có thể có cơ hội thì sao? Không thể dễ dàng từ bỏ. Dù chỉ là còn một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ.
- Cậu chuẩn bị đồ đi! Mai chúng ta sẽ bay sớm. Tớ đi đặt vé bây giờ. Bố tớ nói muốn cả cậu về cùng.
- Tớ sao?
Hắn lặng lẽ gật đầu. Nhiên ngạc nhiên giây lát rồi không nói gì thêm, nhanh ch-óng chuẩn bị đồ đạc.
- Cậu định cứ như vậy mà đi sao?
Cả hắn và Nhiên cùng quay đầu nhìn lại. Một gương mặt đẹp mang nét quỷ dị, đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng cùng một chút tức giận nhìn bọn họ chằm chằm. Đó không phải Kiệt thì còn có thể là ai?
- Sao cậu lại vào đây? – Hắn nhíu mày. Thực sự Kiệt vào lúc nào hắn còn không hay biết.
- Tôi tới để hỏi tội cậu!
Kiệt tựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước иgự¢, ánh mắt nhìn hắn mang đầy lửa giận. Dám làm tổn thương đến nó, cậu nhất quyết không thể để yên. Hôm nay phải cho hắn một bài học mới được. Cũng may là đã hơn một tháng rồi. Xương của cậu cũng đã liền, chỉ cần bồi bổ tĩnh dưỡng nữa là ổn.
- Hỏi tội tôi?
Kiệt khẽ nhếch mép, cười lạnh. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức xông tới gần hắn.
“Bốp”. Máu từ khóe miệng hắn chảy ra.
- Cái này là vì Du!
“Bốp”. Lại một cú đánh trúng mặt hắn.
- Cái này là vì sự hi sinh của tôi và thầy Minh!
“Bốp”.
- Cái này là cái giá cho sự bội bạc của cậu.
- Cậu làm gì thế? Dừng lại đi!
Nhìn hắn chịu đánh mà không hề phản kháng, Nhiên không nhịn được bèn chạy tới cản Kiệt.
- Buông ra! Tôi còn chưa nói tới cậu đó! Cậu có phải là bạn của Du không vậy?
- Tôi…
Nhiên cắn chặt môi, thực sự không biết là phải nói như thế nào.
- hai người vốn không xứng đáng làm bạn của cậu ấy! – Kiệt cũng không thèm đánh nữa, chỉ cười lạnh, buông một câu. – Tốt hơn hết cậu nên biến đi! Đừng làm cậu ấy đau khổ thêm nữa.
Đút hai tay vào túi quần, Kiệt lạnh lùng bỏ đi, để lại đằng sau hai bóng hình đang rơi vào trầm tư.
* * *
“Cộc cộc cộc”
- Mời vào!
Nó khẽ giọng nói, nhưng không hề quay đầu lại, mắt vẫn lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
- Sao thế? Có tâm sự gì sao?
Kiệt ngồi xuống cạnh nó, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dõi theo hướng nó đang nhìn.
- Không có gì! – Nó mỉm cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. – Chỉ là tâm trạng có chút không được vui.
- Du! Cậu đừng như thế nữa được không? cậu đau lòng vì cậu ta thì có ích gì? Cậu ta đang ở bên cạnh Nhiên. Hai người đó đều không xứng làm bạn với cậu. Cậu không nên vì những người như vậy mà đau buồn.
- Tớ biết! Tớ đang cố… nhưng… vẫn không sao làm được.
Kiệt cười nhẹ, dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, giọng nói êm dịu, hiền hòa:
- Cố lên! Tớ tin cậu nhất định sẽ làm được! Tớ rất muốn nhìn thấy nụ cười của cậu!
Nó tựa đầu vào vai Kiệt, mỉm cười tìm kiếm cảm giác yên bình. Thực sự là không muốn nghĩ tới điều gì nữa. Mệt mỏi quá rồi! Nhắm chặt đôi mắt, nó yên lặng chìm dần vào giấc ngủ. Kiệt nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai mình, khẽ cười rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống, kéo chăn đắp cẩn thận cho nó rồi nhón chân bước ra khỏi phòng.
Trời về khuya, trăng lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Trời sau cơn mưa càng thêm trong vắt. Trời thật đẹp! Nhưng ngày mai vẫn sẽ đẹp như vậy chứ?
* * *
“Cạch”. Cánh cửa phòng bênh bật mở. Nó vuốt vuốt mấy sợi tóc còn chưa vào nếp trên đầu rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, đẩy cửa bước ra ngoài. Chân vừa chạm ra phía ngoài, nó lập tức tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt:
- hai người định làm gì vậy?
Hắn và Nhiên cùng giật mình quay đầu lại. Cả hai người đều đang xách va li. Đôi lông mày nó nhíu lại. Hai người này… định đi đâu vậy?
- Du… tớ…
Nhiên như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng, không biết nên như thế nào.
- Bọn mình có việc gấp phải đi. – Hắn lạnh lùng nhìn nó.
- Vậy cũng không định chào mình một tiếng. – Nó cười nhìn hắn, nhưng thực sự trong lòng đang cảm thấy rất chua xót.
- Xin lỗi! Vì đi vội quá!
Câu nói này vừa thoát ra khỏi miệng hắn, không khí lập tức trở nê im lặng. Không một ai nói thêm câu nào, cũng chẳng có bất kì hành động nào.
“Vì sao đó xa mãi xa rồi
Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần
Rồi khi một lúc đêm buông xuống phía trời xa riêng một mình anh chờ…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang sự im lặng của ba người.
- Ba!
“Hai đứa chuẩn bị đi chưa?”
- Bọn con đang chuẩn bị ra sân bay.
“Vậy được! Ba chờ hai đứa”
Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, vẻ mặt trầm mặc nhìn người phụ nữ nằm trên gương bệnh. Gương mặt bà trắng bệch, dường như không có lấy dù chỉ một chút sức sống, nhưng đôi mắt vẫn cố mở to, nhìn người đàn ông. Người đàn ông dịu dàng ngồi xuống cạnh giường bệnh, ôn nhu vuốt tóc người phụ nữ:
- Em hãy cố chờ đợi! Chúng sắp trở về rồi!
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cố gượng, mở to chờ đợi. Bà biết lần này mình khó có thể qua khỏi. Ung thư não, căn bệnh này đã ђàภђ ђạ bà lâu lắm rồi. Có lẽ ra đi cũng không hẳn là không tốt. Như vậy, mọi đau đớn sẽ chấm dứt, có thể mỉm cười bên thế giới bên kia, có thể gặp lại người bạn mà mình đã nợ quá nhiều ân nghĩa. Nhưng… trước khi đi, bà nhất định phải gặp đứa con trai còn đang ở Việt Nam cùng con gái của người bạn kia.
* * *
Trở lại đầu dây điện thoại bên này…
- Chúng ta đi thôi!
Hắn lạnh lùng nắm tay Nhiên, kéo chiếc va li, đi lướt qua nó. Nhưng vừa đi được vài bước lại đột ngột dừng lại, nhìn gương mặt thản nhiên của nó, khẽ buông hai chữ:
- Tạm biệt!
Nó im lặng, không nói gì, để mặc hắn đi. Rõ ràng đã cố tỏ ra dửng dưng, mặc dù cả hai đều làm bộ không quan tâm, nhưng tại sao trong lòng vẫn không thể không nhớ tới hình ảnh của đối phương, và hơn hết, tại sao cả hai đều có một nỗi lo sợ bâng quơ, một linh cảm chẳng lành…
Ra đến ngoài cổng bệnh viện, một chiếc xe đã đỗ sẵn. Là xe của gia đình Nhiên thuê. Hắn nhanh nhẹn đặt va vào và đỡ Nhiên lên xe. Lưu luyến nhìn về phía bệnh viện lần cuối, hắn mới thở dài, cui vào trong.
- Chúng ta đến sân bay!
- Dạ!
Bác tài xế cung kính đáp lời rồi lập tức cho xe rời đi. Nhiên lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn. Hắn là đang nuối tiếc sao? Rõ ràng tình cảm với nó rất sâu nặng. Nhỏ khẽ cười. Có lẽ suốt cả đời hắn cũng không dành cho nhỏ tình cảm này. Vậy đợi sau khi trở về, nhỏ sẽ giải quyết việc này. Cố níu kéo hạnh phúc không phải thuộc về mình thì người đau khổ cuối cùng chính là nhỏ. Nhưng trước tiên phải lo việc trước mắt đã.
Sân bay sáng chủ nhật, tuy còn sớm nhưng khá đông người. Hắn lôi hành lí xuống, một tay đỡ Nhiên xuống, gật đầu ra hiệu cho bác tài xế về.
- Hộ chiếu của cậu đâu?
Hắn lục giấy tờ, ngước mắt hỏi Nhiên. Nhiên không nói gì, lục túi xách, đưa cho hắn hộ chiếu của mình. Hắn cầm lấy, lại xách đồ, dắt tay Nhiên đi.
- Lâm! Cậu rất yêu cậu ấy đúng không?
Nhiên bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi. Hắn giật mình, quay đầu lại, rồi lập tức quay mặt đi. Hắn không muốn… nhớ đến nó lúc này.
- Không!
- Cậu đừng lừa tớ. Tớ biết cậu yêu cậu ấy rất nhiều. Cậu ở bên tớ chỉ có đau khổ thôi. Tớ không muốn như vậy. Vậy nên, sau lần này, tớ sẽ ở lại Nga, không về Việt Nam nữa. Cậu quay về với Du. Được chứ?
Đôi mắt Nhiên ánh lên nét cười hiền dịu. Thực sự là nghĩ thông rồi. Con người trước kia cuối cùng đã trở lại. Nhỏ đã đánh mất chính mình quá lâu rồi, cũng đã đến lúc tỉnh ngộ. Hắn kinh ngạc nhìn Nhiên. Chẳng phải nhỏ đã tự tử vì… Sao giờ có thể…
- Đừng lo! Tớ chỉ là nghĩ thông thôi mà! Tớ yêu đơn phương nên chẳng cần cậu đền đáp gì cả. Tớ sẽ tìm cho mình một người thực sự yêu tớ. Không cần lo đâu!
Hắn cúi đầu, yên lặng không nói. Nhiên khẽ cười, nắm tay hắn kéo đi.
- Nhưng việc này để sau hãy tính. Chúng ta cần giải quyết việc trước mắt đã.
Hắn gật nhẹ đầu. Việc tình cảm bây giờ phải để xuống sau. Việc trước mắt là phải về gặp mẹ hắn. Nếu không gặp được bà lần cuối, hắn có lẽ sẽ không chịu nổi.
* * *
Máy bay dần cất cánh, mang theo hai con người đi xa. Chẳng ai ngờ lần này sẽ là đi mà khó quay trở lại.
Trong sân bay tấp nập người qua lại, có một cô gái gương mặt thanh thoát, đáng yêu nhưng có phần trầm uất, đang lặng lẽ nhìn qua cửa kính, quan sát chiếc máy bay trên đường băng. Nó cũng không hiểu vì sao mình lại phải đến đây nữa. Hắn dù sao cũng chỉ đi vì có việc thôi mà, có lẽ là một việc gì đó quan trọng, gia đình chẳng hạn. Nhưng là… trong lòng nó có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, một linh cảm xấu, giống như mình sắp đánh mất thứ gì đó.
* * *
- Ba!
Mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay mệt mỏi, nhưng vừa đến nơi là hắn và Nhiên lập tức tới bệnh viện ngay. Ba hắn gật đầu, nhìn con trai nhìn về phía mẹ hắn. Chậm rãi, hắn tiến đến bên giường bệnh. Nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, trong lòng chợt trào dâng cảm giác đau lòng, có phần tội lỗi.
- Mẹ! Con đã về rồi đây!
- Về rồi sao? – Bà nhẹ nhàng, hiền từ, cố gượng cười nhìn hắn, cố sức đưa đôi bàn tay gấy yếu vuốt nhẹ mái tóc con trai. – Con ngoan! Việc học ở Việt Nam tốt chứ?
- Rất tốt mẹ ạ!
- Ừ. Hai đứa thật tình, cứ nằng nặc đòi về Việt Nam mà học. Chẳng chịu ở lại với bà già này gì cả.
- Mẹ! Con xin lỗi! – Hắn cúi đầu, mắt đã muốn nhòa lệ.
- Không sao đâu! Con ngoan! Hai đứa về quê hương học cũng là điều tốt mà. – Bà hiền từ nói, giọng rất nhỏ, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn đủ cho hắn nghe thấy. – Lâm! Nghe mẹ nói này. Mẹ có một vài điều muốn nói với con.
- Mẹ cứ nói!
- Mẹ muốn sau này, con phải quan tâm đến Nhiên, phải giúp đỡ con bé. Mẹ và cha nợ gia đình con bé nhiều rồi. Nhờ có họ, Denka mới có thể phát triển như ngày hôm nay. Họ đều đã không còn. Nhiên không còn cha mẹ.. nên… con nhất thiết phải chăm sóc cho con bé.
- Mẹ, con biết!
- Mẹ muốn… con và Nhiên kết hôn. – Bà hiền từ nhìn qua Nhiên. – Con đồng ý chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc