Hắn nhếch mép cười nửa miệng. Có vẻ việc trêu tức nhau làm hai tên này cảm thấy vui đây. Chỉ có nó đứng ở giữa là không hiểu nổi chuyện gì. Haizzz…
* * *
- Cậu ta ổn không chị?
- Ổn!
Hà Yên ngả người xuống ghế,ngáp dài vẻ mệt mỏi, gật nhẹ đầu với cô nữ sinh tóc đỏ bên cạnh.
- Vậy lần này coi như chúng ta đã loại được Kiệt ra khỏi vòng, loại nốt hai người kia nữa là con bé đó chỉ còn lại một mình. Khi đó chúng ta sẽ tha hồ dạy dỗ nó.
- Đúng thế! – Khóe môi khẽ nhếch lên, Hà Yên nở một nụ cười đắc thắng. – Với tên Lâm chị đã có cách rồi, đảm bảo thành công. Chỉ còn thầy Minh là chưa nghĩ ra kế.
- Chị Yên! Thầy Minh là giáo viên mà. Chỉ cần hôm đó có việc là thầy ấy sẽ không thể tới giúp nó.
- Nhưng việc gì mới được chứ?
- Chị nhờ mẹ chị điều thấy ấy đi công tác, vậy chẳng phải là xong sao?
- Hay đấy! – Hà Yên đứng bật dậy, cao hứng cười tươi. – Vậy xem chừng là ổn rồi. lần này chúng ta sẽ cho con bé đó biết thế nào lễ độ.
- Lần này chị định…
- Gọi con bé đó đến đây đã!
- Dạ!
…Ở trước cổng bệnh viện…
“Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa
Hoen đôi mi khi thu đưa em qua
Đã từng ngọt ngào giờ nhận đắng cay vì anh…”
(Thu cuối – Yanbi ft. Mr.T ft. Hằng BingBoong)
- Alo!
Nó mở điện thoại, nhẹ nhàng nói.
- Chào bạn, Lâm Ngọc Du! – Một giọng nữ hết sức dịu dàng truyền đến làm nó muốn… sởn da gà.
- Bạn là…
- Mình là em chị Hà Yên. Mình muốn mời bạn đến chỗ bọn mình. Chúng ta bàn đến cuộc đấu tiếp theo.
- Bây giờ sao?
- Ừ, bây giờ.
- Được, vậy chờ mình một lát!
- Có chuyện gì vậy?
Vừa nhìn thấy nó cúp máy, hắn lập tức lên tiếng hỏi. Nó vẫy tay bắt chiếc taxi, bảo hắn:
- Hà Yên nói muốn mời em tới bàn về cuộc đấu tiếp theo.
- Được, chúng ta đi!
Hắn leo lên xe theo nó, đóng “rầm” chiếc cửa lại. Chiếc xe bắt đầu chuyển động.
* * *
- HẢ? CÁI GÌ CƠ?
Một tiếng hét với tần suất âm thanh “tương đối” lớn vang lên trong một căn phòng ở kí túc xá. Một nữ sinh xinh xắn, gương mặt đáng yêu đang dùng hết sức bình sinh để… hét vào mặt cô nữ sinh tóc đỏ đối diện.
- Cậu nói nhỏ thôi! – Hà Yên cau mày nhìn nó. – Gì mà ngạc nhiên thế? Chẳng phải tôi nói chỉ cần hai người thi đấu thôi sao? Một chàng hoàng tử bị thương thì còn hai người nữa giúp cậu cơ mà.
- Nhưng…
Để nghị lần này của Hà Yên thực quá sức tưởng tượng. Với nó, mấy môn thể thao như bóng rổ hay bóng chuyền đã là không qua nổi rồi. Lần này lại còn… đấu taekwondo. Cái này… e là phải nhờ đến hai người kia rồi, bởi bản thân nó không hề biết chút gì về môn võ này.
- Cứ quyết định vậy đi! Sau hai tuần thi đấu. – Hắn cắt ngang sự do dự của nó.
- Được.
Hà Yên mỉm cười hài lòng. Nó liếc xéo hắn, thì thầm: “Đã vậy anh tự đi mà giải quyết nhé. Em nói trước em không biết cái môn này”. Hắn cười, ghé sát tai nó: “Thì tất nhiên là anh giải quyết. Không lẽ để em ra sân? E là thua ngay từ khi đối thủ còn chưa kịp lên sàn rồi”.
- Anh…
Nó bực mình, mặt đỏ rực lên. Nó kém cỏi thật nhưng đâu đến nổi thế >.<.
- Thôi mà, đùa thôi. Cứ tin ở anh, nhất định sẽ ổn.
Hắn nháy mắt. Nó bất lực nhún vai. Đành vậy thôi! Dù sao cũng đồng ý rồi. Tất cả đành trông chờ vào hai chàng hoàng tử vậy. Nhưng cả hai không hề hay biết, mình đã rơi vào bẫy của kẻ đứng đối diện. Lần này không đơn giản là việc thắng hay thua nữa, mà e rằng… nó sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của tất cả.
* * *
- Đá chéo.
- Đá thẳng.
- Đá ngang.
- Song phi.
…
Trong phòng tập trường thanh phong, một giọng nam cứng cỏi vang lên đều đều. Bên cạnh, một cô gái xinh xắn đang chăm chỉ tập luyện, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cần mẫn làm theo lời chàng trai kia. Bóng dáng nhỏ bé liên tục tung chân, đá vào tấm bia được chàng trai cầm. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, thấm đẫm cổ bộ võ phục trắng tinh, lưng áo cũng như vậy. Nhưng cả hai không ai là có ý muốn dừng lại cả.
- Em mệt quá rồi! – Nó nhăn nhó cúi xuống, thở dốc.
- Không được dừng lại, tập tiếp đi!
Giọng hắn vang lên một cách cứng rắn, đầy sức nặng. Việc của Kiệt khiến hắn rất lo. Liệu cái cô Hà Yên này có dùng thủ đoạn gì nữa hay không. Vậy nên, bắt nó tập luyện vừa là để chuẩn bị cho cuộc đấu lần này, cũng vừa là để nâng cao khả năng tự vệ cho nó. Hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho nó nên đây là cách tốt nhất.
- Nghỉ năm phút thôi mà! Em mệt đến nỗi không nhấc nổi chân lên nữa rồi.
- Thôi được. – Hắn thở dài bất lực. – Vậy nghỉ một lát, sau đó tiếp tục.
Nhín nó mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, hắn mỉm cười, với lấy chai nước, ném về phía nó:
- Uống đi, chuẩn bị tập tiếp nào.
- Anh đúng là một thầy giáo hà khắc! – Đón lấy chai nước, nó nhăn mặt, vẻ bực bội.
- Giờ em mới biết sao? – Hắn cười, ngồi xuống bên cạnh nó.
- Hừm, đáng lẽ em nên nhận ra sớm mới phải. – Nó vờ thở dài hối hận.
- Giờ thì muộn rồi. – Khóe môi hơi nhếch lên, hắn vòng tay qua vai, ôm nó vào lòng. – Nhóc con, giờ em muốn trốn cũng không được đâu.
- Hừ.
- Thôi nghỉ đủ rồi, tập tiếp nào.
- Xì, mới nghỉ được có một chút!
Vẻ miễn cưỡng nhưng nó vẫn bước theo hắn. Ngồi một lát có lẽ cũng đã phục hồi được đôi phần sức lực, với lại hôm nay chỉ tập những động tác căn bản, không vấn đề gì.
- Nào, bắt đầu!
Nó vào vị trí, làm theo từng khẩu hiệu của hắn.
- Lực chân của em quá yếu, cứ như vậy sẽ không thể nào hạ gục được đối thủ. Tuy taekwondo coi trọng kĩ thuật nhưng em như vậy sẽ giúp đối thủ dễ dàng đỡ dược đòn tấn công. Phải ra chân mạnh hơn, dứt khoát hơn.
- Dạ! Hây!
Dồn hết sức lực vào đôi chân, nó cố gắng đá thật mạnh.
- Tốt, gần được rồi!
Gần được? Nó đã dùng hết sức rồi. Chỉ được có như vậy tức là vẫn chưa đủ tiêu chuẩn. Nó chán nản nhìn hắn:
- Em đã dùng hết sức rồi. Có lẽ em có tập nữa cũng không được đâu.
- Vậy thì xem ra em cần luyện tập nhiều hơn rồi. – Hắn cau mày. – Cấm tuyệt đối không được nản lòng. Con người gặp chút khó khăn đã vội nản chí thì sao có thể làm được điều gì.
- Chẳng phải anh giỏi cái khoản này sao? – Nó bĩu môi đáp lại. – Thầy Minh hình như cũng biết thì phải. Dù sao thì hai người cũng thông minh, tài giỏi hơn em. Hai người thi mới có thể thắng. Còn nếu là em thi, đảm bảo sẽ thua ngay từ đầu.
- Em thật là… – Hắn lắc đầu, không nén được, thở dài. – Đừng nên dựa dẫm quá nhiều vào người khác. Thành công đạt được từ chính đôi tay mình mới đáng để trân trọng.
- Triết lí quá! – Nó chun mũi trêu chọc.
- Được rồi, tập đi.
Dáng hình bé nhỏ lại tiếp tục tung chân. Bao nhiêu sức lực dường như đều dồn xuống hết đôi bàn chân. Mồ hôi mỗi lúc một nhiều hơn. Vậy mà kết quả vẫn chỉ là: không đạt.
Nó càng dồn nhiều sức, lực đôi chân dường như lại càng yêu hơn. Mồ hôi chảy xuống làm mắt nhòe dần. Sức lực trong cơ thể có cảm giác như càng lúc càng giảm, giống như đang bị ai đó rút cạn.
“Bịch”. Một chân rơi xuống đất. Đá trượt! Nó ngượng ngùng nhìn hắn. Hắn không nói gì, lặng lẽ lấy chiếc khăn bông trắng, lau mồ hôi trên gương mặt nó.
- Từ mai sáng sớm, em dậy tập chạy bộ.
- Sao cơ?
- Sức khỏe em xem ra không tốt. Chóng mệt vậy không ổn. Như thế này làm sao có sức tự bảo vệ bản thân mình và chống chọi với cái cô Hà Yên đó?
- Em…
- Không nói nhiều. Anh không thấy an tâm khi em thế này. Em cần nâng cao khả năng tự vệ lên. Nếu như có việc gì, em còn dễ bề ứng phó được.
- Dạ!
- Thôi được rồi. Mau vào thay trang phục đi. Hôm nay tập thế thôi, mai chúng ta tập tiếp.
- Dạ!
Nó vui vẻ chạy lon ton vào phòng thay đồ, thay bộ võ phục đẫm mồ hôi ra. Mặc đồ khô ráo đúng là thoải mái hẳn. Bên ngoài, hắn im lặng đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường. Lần này, hắn có linh cảm không an toàn. Không biết cô Hà Yên đó định giở trò gì?