Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 18

Tác giả: Nazu

- Duuuuuuuuuuuu!!!
Hắn chạy xộc vào, vẻ mặt hết sức hốt hoảng. Nhìn thấy nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với một cô gái tóc đỏ, xung quanh là năm người khác, đầu nhuộm đủ sắc màu cầu vồng =.=. Hắn vội vã lao tới, để nó sau lưng mình, như đang muốn che chở. Nó nhìn hắn khó hiểu:
- Cậu làm cái gì vậy?
- Cậu không sao chứ? – Hắn phớt lờ câu hỏi của nó.
- Ừ, không sao. Họ chỉ mời tôi đến để ra điều kiện quyết đấu thôi.
- Quyết đấu? – Mặt hắn ngơ ngác, nhìn thấy nguyên dấu chấm hỏi to đùng.
- Ừ. Có vấn đề gì sao?
- Nhưng…quyết đấu cái gì? Tại sao lại quyết đấu?
- Chúng tôi có lí do riêng. – Hà Yên đột ngột lên tiếng. – Dù sao cũng là đấu công bằng mà.
- Thật không? – Hắn nhíu mày nghi ngờ, liếc mắt nhìn mấy người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
- Cậu không tin sao? Lo gì chứ? Tôi có ăn thịt bạn gái cậu được sao?
- Tất nhiên là cô không dám rồi. – Hắn cười khẩy.
- Thôi hai người đi đi. Tôi không giữ. – Liếc mắt sang nó. – Cậu nhớ đó. Sau 2 tuần nữa, chúng ta sẽ gặp nhau.
- Được.
Chưa để hắn kịp nói gì thêm, nó đã nắm lấy tay hắn mà lôi đi. Ra đến cửa, bóng dáng thấp thoáng bên ngoài làm nó giật mình.
- Nhiên! Cậu…
Nhiên có vẻ không để ý gì đến nó. Nhỏ lạnh lùng, thờ ơ đi lướt qua. Nhưng…nếu như để ý kĩ, sẽ thấy trên môi nhỏ, thấp thoáng…một nụ cười…một nụ cười an tâm.
- Cậu làm gì lôi tôi đi như bị ma đuổi thế hả? – Hắn vẻ cáu gắt.
- A…tôi…tại… – Nó gãi đầu, không biết nói thế nào.
Hắn nhìn nó suýt phì cười, nhưng cố kìm lại, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình của nó.
- Vậy bỏ tay ra được chưa?
- A! – Nó giật mình, vội vã buông tay. – Xin..xin lỗi!
- Không sao. – Hắn bình thản. – Để chuộc lỗi, nói cho tôi tất cả.
- Hả?
- Cậu và đứa con gái trong kia đã nói cái gì? Tại sao lại quyết đấu? Quyết đấu cái gì?
- À…thì…tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Nhưng mà, cái vụ quyết đấu này đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là…
- Gì cơ? – Hắn nói mà gần như là hét. – Không biết mà cậu lại nhận lời?
- Tại cô ta nói khích mà. – Nó cũng bắt đầu hét.
- Thôi được rồi. – Hắn dịu giọng. – Vậy cậu đấu cái gì?
- À…thì…bóng rổ.
- Hả??? – Hắn lại hét lên lần nữa.
- Bé mồm thôi. Sao cậu hét lắm thế?
- Nhìn cậu vậy mà đòi đấu bóng rổ? – Hắn lắc đầu ngán ngẩm.
- Có phải tôi đề nghị đâu, là cô ta đó chứ! Lần thách đấu lần sau, tôi ra yêu cầu.
- Đành vậy, đã quyết định thế rồi, tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng luyện tập. Vậy cô ta có cho thêm người tham gia cùng không?
- Có cho thêm 3 người tham gia.
- Vậy thì thêm tôi, Kiệt và…Nhiên nữa. Đủ 3 người.
- Nhiên biết chơi bóng rổ à?
- Ừ, Nhiên còn giỏi nữa là đằng khác.
- OK. Vậy ta đi rủ hai người bọn họ luôn.
Nó hứng chí nhảy như bay về lớp. Còn hắn thì chỉ biết đứng nhìn và thở dài. Nhí nhố đến thế là cùng.
* * *
- Nhiên, giúp mình đi mà!
Nó lay cánh tay Nhiên, năn nỉ, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu hết mức. Nhưng dù thế nào thì mặt Nhiên vẫn lạnh như băng. Nhỏ dường như không muốn nghe bất cứ câu nào từ nó. Lạnh lùng, Nhiên hất mạnh tay nó ra :
- Tôi nói là tôi bận. Sao cậu dai thế nhỉ?
- Cậu chỉ cần bớt chút thời gian thôi. Cậu cũng không cần tập đâu. Chỉ cần ngày thi đấu, giúp tớ thôi mà.
- Tôi không rảnh mà giúp cậu. Tự cậu nhận lời thì tự đi mà giải quyết. Việc này đâu có liên quan gì đến tôi!
- Nhiên à, giúp mình đi. Dạo này cậu sao vậy? Lạ lắm!
- Lạ? Ở chỗ nào?
- Bình thường thì chắc chắn cậu sẽ giúp mình.
- Vậy thì cậu chỉ cần biết, bây giờ không giống như trước đây, không giống với cái “bình thường” mà cậu nói. Tôi vẫn còn là bạn với cậu đã là tốt lắm rồi. Đừng để tôi phải đối với cậu như kẻ thù.
Nhiên giằng mạnh tay nó. Hụt hẫng…nó mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất. Hắn hốt hoảng vội vã lao tới chỗ nó.
- Cậu làm gì thế Nhiên? Cậu ấy không phải là bạn thân của cậu sao?
- Bạn thân? Tớ và cậu ta cũng quen nhau chưa được bao lâu mà. thân thiết cái gì chứ? Tình bạn ấy cũng đâu thể sánh bằng tình cảm mười mấy năm qua của tớ. Lâm, tớ biết cậu hiểu rõ điều này mà. – Giọng Nhiên chợt trầm lại, rồi nhỏ đột ngột hét lên. – Tớ đã cố nhưng không thể cư xử bình thường với cậu ấy được.
Hắn thẫn thờ. Phải, hắn hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác. Hắn đâu phải một tên ngốc mà không nhìn ra. Hắn biết hết nhưng cố tình lờ đi. Hắn không muốn người mà mình coi như em gái phải tổn thương, phải đau khổ. Nhưng như thế có lẽ lại lỡ gieo vào lòng ai đó một tia hi vọng, có thể là hi vọng rất mong manh, nhưng đã lớn lắm rồi. Giờ thì tất cả đổ vỡ. Làm sao người con gái đó không đau được cơ chứ? Người ta nói hi vọng càng nhiêu thì thất vọng càng lớn mà. Huống hồ, cô ấy đã đặt nhiều hi vọng đến vậy…
- Tôi đã làm sai điều gì sao?
Nó vẫn ngồi im trên sàn nhà lớp học, ánh mặt lộ rõ nét đau buồn. Nó không hiểu, không hiểu gì cả. Nó coi Nhiên là bạn thân, thậm chí có thể tâm sự tất cả mọi thứ cho cô ấy. Tại sao giờ Nhiên lại xa cách nó đến vậy? Đúng là họ quen nhau chứ lâu nhưng điều đó quan trọng sao? Nó muốn có một người bạn thân thiết có gì là sai chứ? Huống hồ, Nhiên lại…rất giống một người…
- Cậu không sai. – Giọng hắn trầm ấm vang lên. – Là tôi sai.
Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt lấy nó. Nó không nghĩ gì nhiều, cứ thế tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, cho những kỉ niệm bất chợt ùa về, kỉ niệm về một người…rất giống Nhiên, cả về gương mặt…lẫn tính cách…
- Có chuyện gì vậy ?
Kiệt ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và hắn cùng ngồi dưới đất, gương mặt nó còn lem nhem nước mắt nữa. Hàng lông mày cậu nhíu lại, vẻ không vui. Nó vẫn im lặng, không trả lời, mắt vô hồn nhìn về phía cửa lớp, nơi Nhiên vừa đi. Còn hắn vẫn vòng tay ôm chặt nó, chậm rãi ngước lên nhìn Kiệt:
- Không có gì. Cậu không cần quan tâm.
- Cậu nói gì ? – Giọng Kiệt bắt đầu có chút tức giận. – Vậy ra chỉ một mình cậu được quyền quan tâm cậu ấy thôi à ?
- Tôi không có ý đó. Nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cậu. Đó là chuyện giữ ba chúng tôi.
- Ba người các cậu ? – Kiệt nhíu mày khó hiểu.
- Tóm lại cậu không nên hỏi nhiều. Tâm trạng tôi hiện tại không được tốt.
Hắn lãnh đạm đáp lời, cúi đầu xuống, ôm ghì nó chặt hơn. Bản thân hắn nhận ra, thời gian ở cạnh nó làm hắn thay đổi rất nhiều. Trước đây, hắn có bao giờ dịu dàng với con gái vậy đâu. Ngay cả với Nhiên – người bạn thân từ nhỏ của hắn, hắn cũng chẳng có thái độ này. Đây có thể coi là do sức mạnh của tình yêu ?
- Du, cậu đứng dậy !
Kiệt lườm hắn rồi kéo mạnh tay nó. Nó giật mình, ngước mắt lên.
- Kiệt ?
- Ừ. Tớ đây.
Kiệt cười rất dịu dàng, nhẹ vuốt mấy sợi tóc mai vương trước trán nó. Đột nhiên, nó ôm trầm lấy Kiệt, làm cả cậu và hắn đều giật mình, ngạc nhiên, đôi mắt mở to hết cỡ.
- Kiệt, cậu nói đi, tại sao cậu ấy lại như vậy?
Kiệt vẫn hết sức ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hắn. Hắn cúi mặt, không hiểu dang nghĩ điều gì, chỉ thấy thoáng ẩn hiện một nét gì đó…rất buồn.
- Cậu ấy là…
- Là Nhiên. Sao cậu ấy xa cách tớ đến vậy? Sao tự dưng cậu ấy lại như thế? Tớ đã có lỗi gì?
Giờ thì đã hiểu ra vấn đề. Kiệt ôm nhẹ nó, cố gắng trấn an :
- Cậu an tâm, không sao đâu. Có lẽ tâm trạng Nhiên không tốt thôi. Đừng lo mà. Sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nó gật đầu, tựa vào vai cạu, nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống. Kiệt không biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ ôm nó. Đến cậu cũng cảm thấy hơi khó hiểu với việc này. Nhưng nhìn thái độ của hắn, cậu đoán chắc đến 80% rằng, chuyện này có liên quan tới hắn. Hắn và Nhiên cũng có mối quan hệ khá thân thiết, xem ra không bình thường cho lắm.
Nó nằm gục trên vai Kiệt, ngủ quên lúc nào không biết. Kiệt hết cách, không biết nói gì. Sao nó có thể vô tư thế này nhỉ? Cứ khóc là ngủ được luôn. Cậu thở dài, bế xốc nó lên.
- Tôi đưa cậu ấy về kí túc xá. Tâm trạng này có lẽ hôm nay cậu ấy không học được đâu.
- Để tôi đưa cậu ấy về. – Hắn sốt sắng đứng bật dậy.
- Tôi thấy tâm trạng cậu cũng không tốt. Tốt nhất cậu cũng nghỉ buổi học này đi.
- Tôi…
Hắn còn định nói gì đó nhưng Kiệt đã bế nó ra ngoài. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Việc Nhiên cư xử như vậy hoàn toàn không thể trách nhỏ được. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ vậy thôi. Nhưng có điều, có lẽ nếu nó biết điều này, nó sẽ vui. Đó là…việc hắn tới cứu khi nó bị đám người Hà Yên bắt đi là nhờ… Nhiên đã báo cho hắn. Điều này chứng tỏ nhỏ vẫn rất quan tâm tới nó. Nhưng… dù có thế thì… hắn vẫn là nguyên nhân cản trở tình bạn của bọn họ.
Thở dài một cái, hắn xách cặp, với lấy chiếc áo khoác rồi ra khỏi lớp.
“Cốp”. Hắn ᴆụng phải một người thì phải. Phiền phức quá. Không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục bước đi.
- Sao tiết vừa rồi em bỏ học ?
Giọng nói vang lên làm bước chân hắn khựng lại. Hắn vẫn lạnh nhạt, giọng nói không chút cảm xúc :
- Không liên quan đến thầy.
- Hoàng Thiên Lâm ! – Thầy Minh bực bội kéo mạnh hắn lại. – Thái độ của em là gì thế ?
- Chẳng gì cả. – Hắn giật tay ra.
- Vậy còn Ngọc Du ? Sao cũng không thấy em ấy đâu ?
- Thầy quan tâm làm gì ? – Hắn đột nhiên gắt lên. – Cũng đâu có gì liên quan đến thầy.
- Sao lại không ? Các em là học sinh của tôi. Học sinh bỏ giờ học không lẽ tôi lại không quan tâm.
- Không có gì quan trọng cả. Bạn ấy mệt, vậy thôi. Em cũng mệt rồi. Thầy để em về kí túc xá nghỉ ngơi.
Không đợi thầy Minh nói thêm điều gì, hắn đã vội vã bước đi. Thầy Minh nhìn theo, đôi lông mày nhíu lại. Có chuyện gì đó không ổn. Từ việc cả hắn và nó cùng bỏ tiết học, lại đến thái độ vừa rồi của hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi. Liệu có nghiêm trọng không đây ? Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
* * *
Kiệt lay nhẹ nó, giọng dịu dàng :
- Du, về kí túc xá rồi. Cậu mở cửa vào trong nhé !
- Ừm.
Nó lười biếng dụi dụi mắt, vẻ còn rất ngái ngủ. Chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Kiệt, nó xấu hổ, đỏ bừng mặt, vội vã nhảy xuống.
- A, sao… sao… sao… tớ lại về đây ?
- Tớ thấy cậu tâm trạng không tốt. Nên nghỉ ngơi thì hơn. Có gì tớ sẽ xin phép giúp cho.
- Tớ không sao mà. Tại vừa rồi hơi bất ngờ trước thái độ của Nhiên thôi. Giờ thì ổn rồi. – Nó cố nhe răng ra cười cho
Kiệt xem, nhưng nhìn nụ cười lại hết sức méo mó. thà không cười còn hơn.
Kiệt cười xòa, xoa nhẹ đầu nó :
- Được rồi, không sao đâu mà. Cạu cứ nghỉ đi. Nghỉ một buổi cho tâm trạng thoải mái đã. Chứ giờ cậu mà gặp Nhiên thì chắc chắn sẽ cảm thấy không tốt chút nào đâu. Nghỉ ngơi đi.
- Ừ, vậy tạm biệt.
Nó vậy vẫy tay chào Kiệt, vừa cười vừa quay về phía phòng mình.
“Cốp”. Ai da, hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu =.=”. Đã mở cửa đâu mà cứ thế xông vào ? Chậc, xấu hổ quá ! May mà Kiệt đi rồi nên không nhìn thấy.
“Cạch”. Nó đẩy cửa, mệt mỏi ngã phịch luôn trên chiếc sofa. Mọi chuyện hôm nay khó hiểu quá. Bắt đầu cái vụ “bắt cóc” của cô nữ sinh tên Hà Yên gì đó, rồi lại đến thái độ của Nhiên. Mệt mỏi ૮ɦếƭ mất.
“Tít tít”. Âm báo tin nhắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Nó giật mình, vội với lấy cái điện thoại trên bàn. Hừm, hôm nay quên điện thoại ở nhà, thảo nào đến tìm không thấy đâu.
“Dug quen vu thach dau cua 2 chug ta. T0j *** cau 2 tuan chuan bj. Hen 2 tuan sau gap laj. Ha Y3n” (Đừng quên vụ thách đấu của hai chúng ta. Tôi cho cậu hai tuần chuẩn bị. Hẹn hai tuần sau gặp lại. Hà Yên). Nó ngồi bật dậy. Suýt chút nữa đã quên béng cái vụ này.. Híc, tính sao đây ? Nhiên đã không chịu giúp nó rồi. Nó biết nhờ ai đây ? Ôi ૮ɦếƭ mất !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc