Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 16

Tác giả: Nazu

- A! Tớ…xin lỗi…
Kiệt vội vã buông tay và ngay sau đó…
“Rầm”. Có vẻ cậu đã quên mất một điều quan trọng là cậu đang giữ nó thì phải =.=.
- Ái da! Cậu làm gì ác với tớ thế? Tớ nhớ mình đâu có gây thù chuốc oán gì với cậu.
Nó nhăn nhó ngồi dậy, tay xoa xoa cái lưng, miệng không ngừng kêu than. Kiệt chỉ cười trừ, đỡ nó dậy:
- Xin lỗi…tớ…lỡ tay.
- Tại cậu mà cái lưng tội nghiệp của tớ đau thế này đấy! – Nó lườm câu, vẻ hờn dỗi. – Vậy nên…cậu phải bù cho tớ một bữa tiệc thịnh soạn.
Nhìn cái mặt nhe nhởn của nó, Kiệt chỉ còn biết lắc đầu bó tay. Cậu khẽ cốc nhẹ vào đầu nó:
- Rồi rồi! Tớ đồng ý, được chưa? Nhưng trước hết, cùng tớ ra ngoài mua đồ ăn nhé!
- Duyệt liền. Nhớ mua nhiều thứ một chút, tớ không ngại “giải quyết” đâu.
- Được. Đi thôi.
- Ừm.
Nó gật đầu, vớ vội cái áo khoác dày rồi chạy theo sau Kiệt. Cậu cười, vòng tay ôm nhẹ bờ vai nó. Nó giật mình, ngước mắt nhìn lên.
- Đi như vậy cho ấm. – Kiệt vẫn cười.
- Ừ.
Nó gật đầu, không nói gì thêm, để yên cho cậu ôm. Kiệt lúc này rất muốn cười thành tiếng, nhưng tất nhiên không thể. Cô bé này ngây thơ quá mức. Nhưng không sao, vậy càng tốt =.=.
- Cậu trèo lên đi. Tớ sẽ đỡ cho.
Kiệt cúi người xuống, ý bảo nó trèo lên để dễ leo lên tường.
- Không sao đâu, tớ tự trèo được mà.
- Cứ trèo đi. Mau lên. Chúng ta đi nhanh còn về nhanh.
- Vậy…tớ trèo nhá!
Nhanh như cắt, nó lập tức leo lên vai Kiệt rồi nhảy phắt lên bức tường. Công nhận có người làm đệm ở dưới nhảy dễ hơn thật >...< làm nó ngẩn người, răm rắp thực hiện theo lời cậu. “Bộp”. Tiếp đất an toàn. Nó đã nằm trọn trong vòng tay Kiệt, trông khung cảnh có phần rất…lễnh mệnh ~^o^~. - Được rồi! Chúng ta đi thôi. Kiệt đặt nó xuống, tiếp tục đút tay túi quần bước đi. Nó vội vã chạy theo sau. Sau 15 phút cuốc bộ… - Oa! Mỏi quá, sắp đến nơi chưa vậy? Miệng nó không ngừng than vãn. Kiệt đi bên cạnh cũng sắp không chịu nổi. Ai đời đi bộ có 15 phút mà nghe nó kêu than không dưới 30 lần =.=”. Hi vọng mau đến cái siêu thị ૮ɦếƭ tiệt kia đi. - A! Đến rồi! Kiệt mừng rơn, hét ầm lên khi nhìn thấy cái tên Siêu Thị Pinzey trước mặt. Thế là xong. Đỡ nghe nó ca thán nữa. - Oa, là đây sao? Hay quá, vào thôi! Nó lôi tuột cậu chạy vèo vào trong. Kiệt không kịp phản ứng, nhìn cái mặt nghệt ra đến tội nghiệp. Sao vừa rồi thấy nó uể oải lắm mà. Giờ lạ hí ha hí hửng đến thế? - Chúng ta bắt đầu chọn từ đâu nhỉ? A! Bánh socola này! Nhìn ngon quá! Cả loại bánh này nữa, nhìn đáng yêu ghê! Oa, kẹo gì vậy? trông xinh quá cơ! Hiện tại thì có vẻ như nó đang làm việc rất có năng suất. Miệng nói không ngừng, còn tay cũng không ngừng…tiện thể lấy đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy. Mặt Kiệt lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: méo xệch. Thật hết nói nổi nó rồi. Đến lúc này chắc có lẽ cậu cũng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa. - Lâm Ngọc Du! Chúng ta đi kiếm đồ để nấu chứ không phải là đồ ăn vặt. Tần suất âm thanh không hề nhỏ đã thu hút sự chú ý của mọi người vào cặp đôi này. Nó giật mình, mắt chớp chớp vô tội nhìn Kiệt. Rồi tiếp theo đó, mắt vẫn nhìn Kiệt, tay thì nhanh nhẹn xếp lại chỗ đồ ăn vặt vừa lấy vào chỗ cũ. Kiệt mềm lòng, đành dịu giọng: - Được rồi, được rồi. Nếu cậu thích thì cứ lấy. Nhưng lấy vừa phải thôi. Chúng ta dùng làm đồ tráng miệng cũng được. - Thật không? - Thật! - Yeah!!! Chỉ đợi có thế, nó lập tức lôi hết mấy thức vừa mới trả lại vào xe đẩy. Lại còn lấy thêm một đống đồ nữa. Mặt Kiệt lại một lần nữa rơi vào trạng thái…méo mó. Biết vậy cậu đã không mềm lòng rồi. Sau gần một tiếng đồng hồ chọn đồ trong siêu thị, Kiệt cùng nó trở về cùng với trên dưới…chục túi đồ lớn =.=. - Du, như vậy chúng ta vào trường kiểu gì? - Hả? À thì…chuyển dần dần chắc cũng lọt hết được đống đồ này chứ. – Mặt nó cũng đã méo mó. - Thôi được. Thử xem sao vậy. Một hồi chật vật cùng đống đồ. Cuối cùng cả hai đã trót lọt vào trong trường. Nó thì vẫn nhe nhởn. Chỉ khổ thân Kiệt nhà mình thôi, haizzz. - Ở đây có bếp chứ? – Kiệt vất vả…vác mấy túi đồ vào. - Ừ có. – Nó gật đầu cái “rụp”. – Cái trường này cũng hay ghê. Có đủ mọi thứ. Bên kí túc xá nam cũng vậy chứ? - Ừ. Cũng đầy đủ cả. Được rồi. Bắt đầu nào. Cậu vào chuẩn bị đồ nấu nướng. Tớ sẽ sắp xếp mấy thứ đồ này vào tủ giúp cậu. - Được. Nó lon ta lon ton chạy ngay vào trong bếp. Nhưng chưa đầy 10 phút thì… “Xoảng xoảng”. “Choang”. “Keng”. Những âm thanh “vui tai” liên tiếp nối đuôi nhau vang lên. Kiệt hốt hoảng chạy vào bếp. Xem chứng cái bếp cũng chưa đến mức kinh khủng như cậu tưởng, nhưng nó còn…hơn thế nữa >......
“Vụt”. Một bàn tay tóm chặt lấy cổ tay nó, lôi đi xềnh xệch. Nó hoảng hốt, định hét lên thì phát hiện ra, cái người đang kéo nó đi kia…chính là hắn. Không sai, 100% là hắn. Nó lại càng hoảng. Sao trông hắn có vẻ tức giận đến vậy.
- Nói. sao cậu với tên đó lại cùng đến đây?
Hắn ghì chặt tay nó vào bức tường, ánh mắt vằn lên tia tức giận. Nó tỏ vè bình thản, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Thì sao nào? Tôi đi cùng bạn, cậu có quyền gì mà hỏi?
- Bạn? Sao nhìn thân thiết đến thế? – Hắn không quan tâm đến câu hỏi thứ hai của nó.
- Đó là việc của tôi. Sao cậu phải quan tâm làm gì?
- Tại sao à? Bởi vì…tôi sẽ ghen…
Nó mở tròn mắt. Hắn…hắn vừa nói gì? Ghen?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay