“Xoạt”. Là Lâm phản ứng trước. Hắn bực bội kéo mạnh nó xuống, lôi đi xềnh xệch. Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì. Hắn kéo nó đi trong vô thức, cũng chẳng biết định đi về đâu. Miễn là cách xa ông thầy kia là được. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó trong vòng tay người khác, hắn cảm thấy rất khó chịu. Rốt cuộc đây là cái cảm giác gì vậy?
- Nói đi!
Hắn ép nó vào bức tường, chống tay vào, giam nó bên trong. Nó ngước đôi mắt long lanh, khó hiểu:
- Nói gì cơ?
- Nói nhanh đi!
Hắn lại tiếp tục hét lên, có vẻ đang rất mất bình tĩnh. Nhìn nó nằm im trong vòng tay của người con trai khác, lại còn cười nữa chứ, hắn vô cũng khó chịu. Có cảm giác gì đó…rất khó chịu, cảm thấy…rất khó thở.
- Nhưng cậu phải nói muốn tôi nói cái gì đã chứ!
Mắt nó đã rơm rớm nước mắt. Nhìn hắn…đáng sợ quá. Chưa bao giờ nó thấy hắn thế này. Mặc dù hắn chuyên gây sự với nó. Cả hai đứa cũng chưa từng bình yên. Nhưng dù thế nào thì nó cũng cảm thấy hắn có đôi phần…đáng yêu >.............