- Cậu…cậu…cậu…cậu làm gì thế này?
Cô bạn kia lắp bắp, chỉ tay vào nồi chè đang sôi ùng ục đầy đường. Nó gãi đầu, vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi, tại…mình không cẩn thận…nên…Vậy giờ tính sao đây.
- Bỏ đi.
- Hả? Cho thêm nước chắc là được mà. Bỏ đi vậy phí lắm.
- Chúng ta hết nguyên liệu rồi.
- Vậy…vậy…
- Thôi cậu đổ đi. – Cô bạn lắc đầu bất lực.
- Vậy được.
Nó hăm hở xông vào, nhấc cái nồi lên. Nhưng xem ra sức nặng của cái nồi này không nhỏ tí nào. Và thế là…
- Á! Cái gì vậy.
Nước sóng ra ngoài bắn vào tay một cô bạn đứng cạnh. Nó hốt hoảng vội vã chạy lại gần, định hỏi thăm.
- Ai làm cái trò này?
Cô bạn kia giận run người, hét ầm lên. Nó lí nhí, cười cầu hòa:
- Là…là tớ…
Lửa giận trong lòng cô bạn bốc cao ngùn ngụt.
- Cậu làm cái trò gì vậy hả? Muốn gì?
- Tôi…tôi…tôi không cố ý mà. Với lại, cậu không định đi rửa qua nước lạnh sao. Nhỡ lát có bị phồng rộp lên thì sao?
Ngớ người ra vài phút, cô bạn kia bất chợt hét lên rồi chạy vụt đi:
- Á! ૮ɦếƭ rồi!
Nó nhìn theo cái dáng cô bạn ấy mà ôm bụng cười nghiệng ngả. Vừa rồi dáng vẻ hùng hỗ cỡ đó mà giờ thì…
- Lâm Ngọc Du, cậu đùa đủ chưa?
Cô bạn nhờ nó trông nồi chè lúc này đang bốc hỏa nhìn nó. Nó giật mình cười hì hì:
- Thôi mà, đừng giận thế chứ.
- Vậy mau đổ cái này đi. Bọn tớ lấy nồi nấu thứ khác.
- Được.
Lần này nó cẩn thận lót tay, nhấc nồi lên. Rất may là đã êm xuôi trót lọt. Nó quay lại nhìn cô bạn kia cười:
- vậy còn cần tớ giúp gì nữa không?
- Thôi khỏi! – Cô bạn ấy vội vã xua tay, vẻ mặt hoảng hốt. – Cậu giúp thế được rồi, nghỉ ngơi đi.
- Nhưng tớ đã giúp được gì đâu. – Nó nghệt mặt ra.
- À, cũng không còn việc gì nữa đâu. Thế ổn rồi.
Nó cũng không nói nhiều nữa, chán nản ngồi tựa đầu bên gốc cây, mắt lim dim. Oáp! Buồn ngủ rồi. nghỉ ngơi một lát chắc cũng chẳng vấn đề gì. Đôi mắt nó dần nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Gương mặt nó lúc này trông rất hiền, lại đáng yêu vô cùng, khiến người ta muốn cắn một cái vào đôi má bầu bĩnh kia.
Thả mình trong giấc mộng, nó không hề chú ý gì đến xung quanh. Không hề biết rằng, có hai ánh mắt đang nhìn nó, rất trìu mến.
Kiệt nhẹ nhàng lại gần, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ngắm gương mặt say ngủ của nó. Từ đằng xa, hắn nhìn thấy vậy, cũng lập tức xông vào, ngồi phía bên kia. Hai tên bắt đầu trừng mắt nhìn nhau, vẻ rất khó chịu.
- Ưm…
Nó khẽ ngọ nguậy, có vẻ tư thế không được thoải mái. Cả hắn và Kiệt đều giật mình. hai cánh tay đưa ra, muốn giúp nó tựa đầu vào vai mình. Hai đôi mắt lại mở to lên, nhìn nhau như muôn ăn tươi nuốt sống đối phương. Không ai chịu nhường ai.
Cái đầu nó bắt đầu ngọ nguậy, ngả dần về phía Kiệt. Cậu vui mừng nơi lỏng bàn tay, lập tức đầu nó đã ngả vào vai hắn. Nhìn Kiệt với ánh mắt đắc thắng, hắn đút tay vào túi áo. Kiệt tức giận trong lòng, nhưng nhìn khuôn mặt nó, lại không nỡ đẩy lại, sợ làm nó thức giấc. Thế là, hai tên con trai bắt đầu ngồi đấu…võ mắt =.=. Không biết hai tên đó đấu đến bao nhiêu lâu nữa. Không thấy mỏi mắt tí nào à _ _”?
- Các em, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi.
Tiếng một giáo viên vang lên làm hai tên kia sực tỉnh.
- Du, dậy đi!
Kiệt nhẹ nhàng lay vai nó.
- Ưm…
Nó không mở mắt, chỉ khẽ ngọ nguậy. Thôi xong. Nhớ ra rồi. Một đặc điểm của nó là đã ngủ thì rất khó để gọi dậy. Không lẽ giờ lại hét vào tai nó? Cũng không ổn cho lắm. Nếu hét ở đây e là lại thành tâm điểm chú ý của mọi người mất =.=.
Cả hai tên còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì…
- A, mùi gì thơm vậy?
Nó nhổm dậy, dụi dụi mắt, nhìn y hệt con mèo nhỏ còn đang ngái ngủ ~^.^~.
- Oa, có cơm rồi sao? Đói quá!
Nó tỉnh ngủ hẳn, nhảy chân sáo về phía đang bày đồ ăn. Còn lại hai tên kia ngẩn ngơ một lúc. Rồi mới thở dài, bước theo nó. Nó đúng là cái đồ vô tâm, chỉ biết ăn với ngủ (sao nghe giống con pig ế nhờ >.<), chẳng quan tâm gì đến ai cả. Nhưng cũng phát hiện thêm một cách mới để đánh thức nó dậy rồi =)). * * * - Oa! Mệt quá! Sau một buổi chiều chạy nhảy lung tung, nó tỏ vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngáp ngắn ngáp dài. Thật lòng mà nói thì như nó có gì mà mệt? Ngủ trễ tới tận một tiếng rưỡi, bao nhiều người phải kéo vào lôi nó dậy mới xong. Đi chơi thì toàn là người theo sau cùng, vừa đi vừa…ngắm cảnh >..<.
9 giờ tối…
- A! Cô ơi, cái trò thám hiểm cô nói là khám phá hang động à?
Nó hét toáng lên, chỉ vào cái hang tối om. Híc, đùa à? Nó vốn bản tính sợ mà mà. Sao lại có thể…T_T
- Sao thế? Em sợ à?
Cô phụ trách cười tủm tỉm.
Dĩ nhiên là em sợ. Không sợ em hét lên thế làm gì? Nó than thầm trong lòng. Muốn dọa chét nó à? Nó thần kinh yếu lắm hén.
- Các em, chúng ta bốc thăm nhé! Hai người một đội. Cả các thầy cô cũng tham gia với các em.
Cô phụt rách tiếp tục cười ngọt sớt. Nó toát mồ hôi, tay run run bốc lá thăm. Tên ai vậy nhỉ? Ủa, không có tên. Có màu. màu này là…lam tím.
- Ai có lá thăm màu lam tím vậy?
Một giọng nam vang lên. Ê, giọng ai nghe hay quá ^^. Nó liếc mắt nhìn sang. Ồ! Là thầy Minh kìa. Thầy Minh đẹp trai đó ^^. Mà thấy vừa nói cái gì ấy nhỉ? Màu lam tím? Chẳng phải là màu lá thăm của nó sao? Nói thế có nghĩa là nó cùng đội với thầy Minh?
- Dạ…là…em ạ…
Nó e dè đưa lá thăm cho thầy. Thầy Minh mỉm cười.
- Ồ, chào cô bé dễ thương. Vậy chúng ta là một đội nhỉ?
- Dạ. – Mặt nó đỏ bừng.
- E hèm, các em nghe này. Cái hang này thông ra ngoài. Mấy thầy cô đã kiểm tra tất cả các ngóc ngách bên trong rồi. Ngách nào cũng thông ra ngoài hết. Nhưng mà…chỉ có một ngách là ra đúng địa điểm, sẽ có một lá cờ cắm ở đó. Đội nào đến đích đầu tiên sẽ lấy cớ đèm về đây. Đội về trước sẽ được thưởng. – Cô phụ trách hồ hởi phổ biến luật chơi. – Nào! tất cả uất phát.
- Chúng ta đi nhé!
Thấy Mình nắm tay nó, mỉm cười, dắt nó đi dần vào trong hang. A! Tối quá T_T. Nó bắt đầu thấy sợ. Tay run run.
- Em sợ à?
Thầy Minh nhẹ giọng hỏi. Nó giật mình:
- A…dạ không…à…thực ra…có hơi…chút ạ…
Người run quá nên giọng cũng run luôn theo kìa.
- Đừng sợ. Thầy sẽ bảo vệ em mà. Có thầy đi bên cạnh rồi, không có gì đáng sợ đâu ^o^.
- Dạ.
Nó cũng cười, nắm chặt tay thầy Minh hơn. Bỗng…
- A!!!!!!!
Nó giật này mình khi thấy có bàn tay chạm vào vai. Một tiếng nói khó chịu vang lên:
- Bạn hét cái gì thế? Bạn vừa dẫm vào chân tôi. Tôi chỉ định nhắc bạn thôi mà.
- Ơ…ơ…vậy à? Mình xin lỗi nhé! – Nó lí nhí.
- Xin lỗi mà xong à? Bẩn hết cả dôi giày trắng của tôi rồi.
- Mình…mình không có ý mà.
- Tôi không cần biết. Tôi muốn bạn đền. – Cô bạn kia vẫn không buông tha.
Cái giọng nghe có vẻ quen quen nhỉ, nhưng nó không nhớ ra là ai nữa. Chẳng thấy gì cả, tối quá. A! Thấy rồi! Có ánh đèn pin rọi qua giúp nó nhìn rõ mặt cô bạn. Chẳng phải cô bạn vừa rồi bị nó làm sóng nước ra tay hay sao?
- Bạn…- Cô bạn này có vẻ cũng đã nhận ra nó. Nó còn thấy tay cô bạn ấy phải băng vào nữa kìa. Ai, tội lỗi quá!
- Thôi, đừng có cãi nhau ở đây. Tốt nhất là nên giữ hòa khí.
Giọng thầy Minh đều đều vang lên. Cô bạn kia nghe thấy, vội rụt ngay tay lại, nhìn thầy Minh với ánh mắt dịu hiền, khác hẳn lúc nãy:
- Dạ, em chỉ nhắc nhở bạn thôi ạ. Em đâu định cãi nhau.
Thầy Minh cười, không nói gì. Cô bạn kia cũng im lặng luôn, ánh mắt dần nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau của nó và thầy Minh, gương mặt tỏ ra vô cùng khó chịu. Nhưng nó cũng chẳng để ý cho lắm.
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!
Nó hét ầm lên khí thấy có cái gì màu trắng…bay lướt qua. Nhìn giống mà lắm, liệu có phải… (dám cá mấy trò này là do thấy cô trong trường bày ra lắm).
- Du, em bình tĩnh nào!
Thầy Minh nói nhưng nó không nghe gì. Trong này tối quá, đáng sợ thật. Nó chạy vội vã, kéo tuột thầy Minh chạy cùng.
- Du, em bình tĩnh lại đi! Đi thế này sẽ lạc đường mất đó.
Thầy Minh đứng sững lại. Nó cũng giật mình, sợ hãi ngồi thụp xuống.
- Hức…em…em…sợ bóng tối…hức…lắm…hức…
Nó đang khóc? Trời, cô bé này yếu đuối quá. nhưng cũng có phần rất…dễ thương ^o^. Thầy Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy nó:
- Du, cô bé ngoan, bình tĩnh nào!
- Em…Hơ! – Nhớ ra điều gì, nó vội vã ngẩng lên. – sao thầy biết tên em?
- Cô bé ngốc. Thầy có ấn tượng với em ngay từ lần gặp đầu tiên rồi. Cô bé dễ thương!
Thầy Mình cười dịu dàng làm nó đỏ mặt, xấu hổ cúi gằm xuống.
- Á!
Lại một cái bóng trắng lướt qua làm nó giật nảy mình, vội chúi đầu vào người thầy Minh. Thầy Minh hơi giật mình, rồi cũng mỉm cười, ôm lấy nó, khẽ hôn nhẹ lên trán nó.
- Du, đừng sợ. Không sao đâu. Thầy đưa em ra khỏi đây nhé.
Nó im lặng, không trả lời Thầy Minh dịu dàng bế nó lên (giống như kiểu bồng công chúa vậy á ^.^). Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, không nhìn rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt nó đang ửng hồng, rất dễ thương.
“Thịch”
Trái tim ai đó đang dần lỡ nhịp khi bế ai đó trên tay ^.~. Mặt thầy Minh dần đàn cũng chuyển sang màu…mận chín ^.^.
- Du, ra đến bên ngoài rồi này.
Thầy Minh mỉm cười bảo với nó. Nhưng hình như nó vẫn chưa có ý định xuống, còn ôm chặt cổ thầy Minh, gục đầu, như đang sắp ngủ.
“Xẹt xẹt”
Hắn và Kiệt đang đứng ngay gần cửa hang nhìn nó được ôm ấp trong vòng tay của thầy Minh. Ba ánh mắt nhìn nhau…tóe lửa