- Bác ơi, cháu là học sinh mới, còn chưa mang đồ đạc tới đây, làm sao ở kí túc xá được. Bác mở cổng cho cháu đi mà – Nó níu tay bác bảo vệ với vẻ mặt năn nỉ.
- Học sinh lớp nào thế?
- Dạ…à 11A ạ.
- Em này là học sinh lớp tôi. Để tôi xử lí cho.
Một giọng nói đằng sau vang lên làm nó giật mình, tim suýt bay khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ (=.=). Ô kìa, sao lại là bà giáo khó tính dạy lớp nó sáng nay nhỉ?
- À chào cô Thanh. Em học sinh này có lẽ chưa biết quy định của trường, cô nên giảng giải cho em ấy hiểu.
- Dạ. Phiền bác rồi – Quay sang nó – Lâm Ngọc Du, em đi theo cô.
- Dạ…
Nó xịu mặt đi theo bà giáo khó tính. Đi qua đằng sau dãy phòng học, hiện lên trước mặt nó là một cánh cổng có đề tấm biển “Kí túc xá nữ”. Oa, đẹp thật. Kí túc xá ở đây đẹp chẳng kém khách sạn là mấy, hoàn toàn khác xa với kí túc xá của những trường bình thường.
Dừng chân trước cửa một căn phòng, cô Thanh quay đầu lại:
- Đây là phòng của em. Từ giờ trở đi, sau khi kết thúc buổi học, em phải về đây ngay, cấm la cà ở đâu.
- Dạ…Nhưng cô ơi, em chưa có quần áo ở đây. Làm sao mà…
- Em không biết gì à? Khi học sinh bắt đầu vào trường, phụ huynh đã đưa đồ tới sẵn rồi. Các em chỉ việc đến ở đây thôi. Còn nữa, tôi nói với em chưa nhỉ? Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A cho nên mong em nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tiện đây nói với em, trường có quy định cấm học sinh sử dụng điện thoại trong 3 tháng đầu nhập học. Sau 3 tháng, nếu em không gây quá 10 lỗi thì sẽ trả điện thoại cho em, còn không thì sẽ đưa về cho phụ huynh của em. Đưa đây!
- Dạ… – Mặt nó lại ngơ ra.
- Đưa điện thoại đây cho tôi!
- Em…không có ạ!
- Hừ!
Cô Thanh chẳng nói chẳng rằng, xoay người nó, lục hết các túi đồ. Cuối cùng móc ra một con Iphone Apple bóng loáng (oa, tg thích cái này lắm nha T_T).
- Không trung thực, em mắc một lỗi, đừng có để mắc thêm lỗi nữa.
Nói xong bà cầm luôn chiếc điện thoại bước đi. Uây, con Iphone 3G thân yêu của nó. Hức, sao lại nhẫn tâm lấy thế. Nhưng có điều, tình huống này nó đã đề phòng, chuẩn bị sẵn một con Iphone 4G để trong…giày =.=. Ha ha, nó thấy tự phục mình quá đê. Kiểu này có khi nó phải đi mua thêm vài cái điện thoại nữa…dự trù.
Cầm điện thoại lên, nó choáng ngay lập tức. 87 cuộc gọi nhỡ. Gì đây hả trời, toàn của con bạn thân nó.
- Haizzz…
Nó thở dài, bấm số gọi cho con bạn. Vưa mới có tín hiệu bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói cực kì “nhẹ nhàng” với tần số “cực thấp” =.=:
- Con điên kia, sao mày chuyển trường không nói với tao? Tao gọi mày cũng không chịu nghe là thế nào hả? Muốn lột da hay là dìm nước?
- Ách, mày bình tĩnh. Màng nhĩ tao sắp thủng rồi – Nó đưa tay ngoáy ngoáy tai, mặt nhăn nhó – Tao có nỗi khổ riêng mà. Với lại, hề hê, quên thông báo cho mày cái vụ chuyển trường.
- Aish, con kia, tao có còn là bạn mày không?
- Sorry mày mà, tha lỗi cho tao nha. Tao mời mày đi bar, được không?
- Ê hềm, tạm chấp nhận. Thế bây giờ đi luôn nha.
- Ok, tao cũng đang bực mình. Đi giải khuây tý. Mày đến trường tao đi.
- Mày đang học trường nào?
- Thanh Phong.
- What? Mày đùa tao à? Mày có bị điên không mà vào trường đó?
- Mày nói bé thôi. Đâu phải tại tao. Ba tao bắt đó chứ.
- Thôi được rồi. Vậy để tao đến đó. Nhưng trường Thanh Phong đâu có cho học sinh tự ý ra ngoài.
- Sao tao phải cần sự cho phép của ai? Tao trèo tường ra ngoài không được à?
- Rồi. vậy tao đến ngay.
Hà hà, xong rồi. Đi chơi đã rồi về tính sau.
Nó lỉnh ra phía sau khu kí túc xa. Nhìn bức tường khác cao, nó đưa tay lên gãi cằm nghĩ ngợi. A ha, đằng kia có cái cây. Hay lắm, khoản trèo cây này thì nó rất thạo. Hồi bé nghịch ngợm toàn bị ba mẹ nhốt ngoài cổng. Lần nào nó trèo theo cái cây cạnh tường nhảy vào nhà o_o. Trèo nào, trèo nào. Phù, cuối cùng cũng trèo xong. Á, sao cái tường này cao thế? Dễ đến 4 mét chứ chẳng ít. Hu hu, nhảy xuống có gãy xương không?
- Ê, làm gì ngồi đó nhìn hoài vậy?
- A, My.
Con bạn thân yêu của nó đến rồi. Có cứu viện rồi.
- Sao biết tao ở chỗ này mà lái thẳng đến đoạn này thế?
- Nhìn từ xa thấy có đứa ngồi trên tường nên biết ngay là mày.
- Èo. Mày ơi, mang cái đệm lò xo không? Cho tao mượn đi, cao thế này nhảy xuống gãy xương.
Tình hình là nó hay trèo tường trốn khỏi nhà ra ngoài. Để đảm bảo an toàn cho cô bạn thân, My mua giúp nó một cái đệm lò xo bật nhảy có thể gập lại cho gọn, để trong cốp xe. Mỗi lần lái xe đến nhà nó đều mang đi cho nó “tập nhảy”.
- Hê hê, xin lỗi mày. Cái đệm ấy tao cho người khác mượn rồi.
- Ách, con kia, sao lúc tao cần mày lại đem cho người khác mượn thế hả? Mày đúng là cái đồ…
Còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng bảo vệ đằng sau đã cắt luôn lới nó:
- Này học sinh kia, làm cái gì thế?
- Á!!!!!!!!!!!
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, kèm theo đó là âm thanh “bịch”. Mặt nó nhăn nhó rất khó coi. Vẫn còn bảo toàn được tính mang, xương cũng không gãy cái nào. Chỉ mỗi tội cái ௱ôЛƓ của nó…Ai, cái ௱ôЛƓ đáng thương, đau quá đi. Nhưng cũng nhờ bác bảo vệ mà nó có “dũng khí” để nhảy xuống =)).
- Aish, con điên này. Còn mặc áo đồng phục à?
- ૮ɦếƭ cha, tao quên. Tính sao đây?
- Thôi kệ, đi luôn chứ không lẽ mày định quay trở lại.
- Ài, thôi được rồi.
Và thế là. Chiếc xe trở hai cô gái của chúng ta lập tức lướt đi với tốc độ…ánh sáng =.=
* * *
15 phút sau, tại quán bar Angel & Devil…
- Tao xin lỗi mà, để bữa sau tao đãi. Tại vội quá tao để ví ở trường luôn rồi – Nó khổ sở lục tung tất cả từ túi áo đến túi quần, tìm mãi vẫn không thấy cái ví đen bóng của mình đâu.
- Aish, con kia. Tao bực mình với mày rồi nha. Con Iphone của mày đâu, đưa đây tao cắm tạm.
- Ặc, mày có cần ác với tao thế không? Tao còn có mỗi con này để dùng thôi đấy. Mày lấy rồi tao dùng bằng cái gì?
- Nhà mày không đủ giàu để sắm cái mới chắc?
- Tao có được về nhà đâu mà xin tiền.
- Hừm. Thôi được. Vì là bạn thân, lần này tao trả, lần sau mày phải đãi tao.
- Ok, duyệt liền. lần sau nhất định không để mày thiệt.
- Thôi được rồi, đi vào nhanh.
- Hê hê, vào liền!
Bước chân vào quán Bar, nó lập tức thu hút hàng chục ánh mắt đổ dồn vào mình. Cũng dễ hiểu thôi. Ai bảo nó còn mặc đồng phục, lại còn là đồng phục của trường Thanh Phong – ngôi trường nổi tiếng về nề nếp cực…hoành tráng. Tự dưng thấy học sinh của một ngôi trường chuyên trị các siêu quậy trong quán bar, không nhìn mới là lạ =.=. Nhưng mà kệ, nó chẳng quan tâm. Quan trọng bây giờ là chơi cho thoải mái. Chẳng biết tý về trường có còn được yên bình không nữa.
- Ê, trường Thanh Phong thế nào? Nói tao nghe coi – My vừa đi vừa quay sang nó cười tinh nghịch.
- Ờm, nói chung là đẹp khỏi bàn cãi. Nhưng mà… – Nó thở dài đau khổ – Cái trường quái quỷ, nội quy gì mà tới những 300 điều lận, lại còn dài hơn 100 nữa.
- Cái gì??? – My hét ầm lên làm nó phải nhảy ngay vào bịt chặt mồm con bạn.
- Mày hét be bé thôi. Muốn thu hút sự chú ý của mọi người à?
- Rồi biết rồi – My hất tay nó ra – Thế cuộc sống sau một ngày ở trường đó của mày thế nào?
- A, chán hết chịu nổi mày ơi. Ngày đầu nhập học đã phải gặp bà giáo chủ nhiệm khó tính không đỡ được. Tao mới gục đầu xuống bàn, còn chưa kịp ngủ đã bị phi ngay một viên phấn vào đầu rồi, lại còn bị giáo huấn cho nghe một đống nội quy nữa chứ. Thật là…
Đang thao thao bất tuyệt kể cho cô bạn thân để giải tỏa bực dọc, thành ra nó chẳng nhìn đường tí nào. Và thế là…
“Cốp”
Ái ui, hôm nay nó bước chân nào ra khỏi nhà vậy trời? Sao mà đen thế không biết? Hu hu, cái trán của nó thật là tội nghiệp. Một ngày mà bị thương tích đến mấy lần. Cái số nó sao mà đen hơn cả mực.
- Này, cô đi đứng thế hả???