Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 01

Tác giả: Nazu

Cuộc chạm trán của những siêu quậy
- Oáp.
Nó đưa tay lên che miệng, đôi mắt dán chặt vào quyển truyện, chân đặt lên thành ghế, nhìn rất nhàn nhã.
- Ngọc Du.
- Hô, ba à – Nó không ngẩng đầu lên nhưng vẫn biết giọng nói quen thuộc này là của ai.
- Ba vừa mới nhận điện thoại của…
- Vâng.
Chưa cần đợi ba nói hết câu nó cũng biết là điện thoại của ai rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, không biết mới gọi là lạ. Ba nó thở dài, chán nản nhìn cô con gái cưng không sợ trời, không sợ đất này.
- Con càng ngày càng bỏ học nhiều, ý thức ngày càng kém. Ba tuyệt đối không thể để con tiếp tục thế này. Vì thế…
- Sao hả ba? – Miệng nói nhưng mắt không rời quyển truyện lấy một giây.
- Ba quyết định chuyển trường cho con.
- Dạ…
1 giây…
2 giây…
3 giây…
- AAAAAAAAAAAAAAA… – Một tiếng thét “thảm thiết” vang lên, làm chim đang bay trên trời cũng phải đau tim mà đâm bổ nhào xuống đất (=.=) – Ba…ba…ba…ba nói cái gì cơ?
- Ba muốn con chuyển trường.
- Sao tự dưng lại phải chuyển trường. Con học trường này rất tốt mà.
- Tốt? Tốt mà ngày nào cô cũng phải gọi điện về ca thán về chuyện nề nếp của con?
- Thì…thì…con… Nhưng ba muốn con chuyển đến trường nào?
- Trường Thanh Phong.
BỊCH
Nó té luôn từ trên ghế xuống đất khi nghe tin “động trời” từ miệng của ba. Lồm cồm bò dậy, nó méo mặt hỏi:
- Ba. Tại sao lại là trường đó?
- Không được sao?
- Không…không được – nó lắc đầu nguầy nguậy, rồi lấp tức trưng ra bộ mặt cún con cực kì đáng yêu – Trường đó chán lắm ba ơi, cho con ở lại trường cũ đi mà.
- Không được.
- Ba…
Nó cố dùng hết sức nũng nịu, cố gắng làm ba nó mềm lòng. Nhưng xem ra chiêu này dùng quá nhiều nên “nhờn” luôn rồi. Gương mặt ba nó vẫn nghiêm nghị, không có ý thay đổi “thánh chỉ” vừa ban bố. Nó xịu mặt, đá chân vào chiếc ghế.
Cuộc đời nó thế là xong. Vào ngôi trường ấy nó biết quậy sao đây. Nghe nói ngôi trường này đã trị không biết bao nhiêu siêu quậy rồi. Kiểu này nó không sống nổi mất. Nó thầm kêu trời, trong lòng gào thét: “Ba bất công, hu hu, con ghét ba. Ba thật quá đáng”. Nhưng tất nhiên, nó đâu dám nói ra miệng. Nếu nói ra có khi nó đi thỉnh kinh cùng Đường Tăng luôn cũng nên (=.=). Liệu ở trường Thanh Phong có siêu quậy nào dám làm loạn không nhỉ? Nếu không có thì có thể nó sẽ là người đầu tiên. Để xem ai có thể trị được nó nào?
* * *
- Ngọc Du, dậyyyyyyyyyyyyyyyyy…
Một tiếng gọi “nhẹ nhàng” cất lên làm nó lăn một phát từ trên giường xuống đất. Nó nhăn nhó đưa tay ngoáy ngoáy tai, miệng càu nhàu:
- Mẹ, có cần vặn volume to thế không? Con sắp thủng màng nhĩ rồi.
- Không nói to một tí thì con có dậy không?
Mẹ nó đứng tựa vào tường, miệng cười rất ranh mãnh. Nhiều lúc nó thật không hiểu, tại sao tính mẹ nó rõ trẻ con mà lại có thể lấy người chín chắn như ba nó nhỉ? Nó đưa tay lên che miệng, ngáp dài, leo tót lên giường, trùm kín chăn:
- Mẹ để con ngủ thêm chút nữa. Trước giờ con có bao giờ đi sớm vậy đâu.
- Sớm gì nữa, gần 6 rưỡi rồi.
- Mọi khi 8 giờ con mới đi.
- Nhưng bây giờ khác rồi.
- Vẫn như mọi khi mà mẹ. Bản tính con lười từ bé. Có bao giờ dậy sớm được đâu.
- Hôm – nay – con – tới – trường – mới.
Mẹ nó nhấn mạnh từng chữ, làm cho cái con người lười biếng đang nằm ườn kia bật ngay dậy, phóng vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Mẹ nó mỉm cười, ngồi xuống giường, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
- WAO, 1 phút 12 giây. Kỉ lục nha. Mọi khi thấy con phải ở trong nhà vệ sinh tới nửa tiếng cơ mà, còn tưởng con ngất luôn trong đó chứ.
- Mẹ đừng đùa nữa – Nó nhăn nhó vớ lấy bộ quần áo trong tủ – Mới có ngày đầu tiên. Con chưa muốn bị liệt vào danh sách các học sinh đen của các “sếp” trong trường đâu. Bị chú ý thế thì bày trò sao được.
- Trước giờ con vẫn là tâm điểm chú ý của mấy giáo viên mà.
- Nhưng ở trường này khác.
- Mẹ tưởng con không biết sợ là gì.
- AAAAAAA, mẹ ơi, tiếng tăm ngôi trường này kinh khủng đến thế, con làm sao không sợ được. Với lại, con phải thăm dò tình hình trước đã rồi mới tính kế quậy chứ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
- Hà hà, đúng là con gái mẹ. Giống mẹ ngày xưa quá – Mẹ nó tỏ vẻ hoan hỉ – Ngày xưa mẹ cũng là siêu quậy nổi tiếng. Còn bố con lại là một hot boy cực kì gương mẫu, thế mà lại thích mẹ mới lạ chứ.
- Thế mẹ tán bố con à? – Nó chống tay vào cằm, mở đôi mắt to tròn nhìn mẹ.
BỐP
Một quyển sách bay vèo trong không trung và đáp cánh rất “nhẹ nhàng” trên cái trán tội nghiệp của nó (_ _”). Nó vội đưa tay xoa xoa trán, mặt nhăn nhó nhìn rất đáng thương:
- Mẹ, sao mẹ toàn dùng chiêu này thế?
- Thế con muốn mẹ phi gì? Chổi nhá?
- Á không. Mẹ phi chổi thì con chỉ có nước u đầu.
- Biết thế là tốt. Cho con chừa cái tội phát ngôn linh tinh – Mẹ nó khẽ cốc nhẹ lên đầu nó, cười rất tinh nghịch.
- Mẹ. Thế mẹ nói đi, tại sao bố thích mẹ?
- Mẹ sao biết được – Mẹ nó thở dài bất đắc dĩ – Hỏi bố con, bố con cũng chẳng nói gì, chỉ cười thôi.
Khẽ liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Kim dài sắp chỉ 7 giờ kém 15. Nó hốt hoảng, nhảy cẫng lên, mau chóng ôm lấy cái cắp. Chạy một mạch xuống dưới nhà nhanh như được gắn tên lửa đằng sau =)) sau khi ném lại câu nói:
- Mẹ con đi học đây.
Mẹ nó đứng dựa lưng vào tường, hai tay vòng trước иgự¢, nở nụ cười dịu dàng, khẽ lắc đầu:
- Con bé này, bao giờ mới lớn được đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay