Chương 339

Tác giả: Mạn Tây

Mấy phút sau, Lê Tiếu thấy hơi khó thở, mùi hương đầu độc lòng người của Thương Úc quanh quẩn chóp mũi cô.
Cô hơi ngửa ra sau, đẩy bả vai anh, kéo giãn khoảng cách, khóe mắt hơi đỏ.
Thương Úc thở dài cụp mắt, bàn chuyển qua xoa gáy Lê Tiếu, rồi ghì người trong lòng mình, khàn giọng: "Tối nay phải ở cạnh cô ấy?"
Lê Tiếu nghe hỏi đã biết ngay thâm ý bên trong.
Cô nhếch môi, tựa gáy lên cổ anh, gật đầu: "Ừ, Đường Đường bị bắt cóc vì em, lại còn tha hương nước lạ, chắc chắn đã sợ hãi."
Về tình về lý, cô không thể bỏ mặc Đường Dực Đình trong phòng được.
Dù cô nàng không thể hiện ra, nhưng khi trải qua chuyện bắt cóc, nếu không cố vấn tâm lý kịp thời thì sẽ tạo thành di chứng nghiêm trọng.
Lê Tiếu đang trầm ngâm suy nghĩ thì Thương Úc đã đỡ gáy cô, cúi mặt xuống, nói khẽ với ý cười ẩn giấu: "Vậy bạn gái có biết... anh cũng bị dọa sợ không"
Một lời hai nghĩa.
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, ngón tay gõ nhẹ bả vai anh, nhướng mày: "Thế nên?"
Biết rồi còn hỏi.
Thương Úc thở dài, luồn tay vào vạt áo sau lưng cô, vuốt ve eo cô, mắt đen thẫm lại: "Em nói đi?"
"Ấy!" Lê Tiếu không trả lời anh nhưng người cứng đờ, miệng khẽ hô lên.
Anh thích thú nheo mắt: "Sợ nhột à?"
Lê Tiếu lôi cánh tay anh ra khỏi lưng mình, nghiêm túc lắc đầu: "Không sợ."
Thấy cô như vậy, Thương Úc nhếch môi, ý cười không giảm, nâng tay xoa đỉnh đầu cô: "Ra ngoài làm gì?"
"Em muốn xuống bếp lấy ít đồ ăn cho Đường Đường"
Thương Úc cụp mắt, thoáng lui ra sau, hất cằm về hướng cầu thang: "Ừ, đi đi."
Lê Tiếu liếc anh, lúc xoay người lại dừng chân.
Cô nhìn bóng anh phủ đầy ánh đèn, cõi lòng nóng bừng, nhón chân hôn một cái trên cằm anh: "Hôm khác đền cho anh."
Dứt lời, Lê Tiếu không dám nhìn vào mắt anh, xoay người rời đi.
Ánh mắt đốt người sau lưng dõi theo như hình với bóng.
Lê Tiếu vô thức đưa tay gãi sau lưng, nhột ghê.
Cả người cô chỉ có eo là không thể chạm vào, vừa chạm sẽ rất nhột.
Thương Úc đứng đó nhìn cô vừa đi vừa gãi lưng, ý cười trong mắt càng sâu.
Hóa ra cô không phải không có "nhược điểm". ...
Bóng đêm dày đặc, trong phòng khách.
Vân Lệ ngậm điếu thuốc, nhìn Thẩm Thanh Dã: "Cậu? Là người của Lục Cục?"
Thẩm Thanh Dã bình tĩnh gật đầu: "Ừm, đúng thể."
Vân Lệ vuốt mái tóc rối tung, co chân lắc lắc, sau đó nhìn Thẩm Thanh Dã như có điều suy nghĩ: "Vậy sau này tôi muốn mua tình báo thì giảm giá bao nhiêu?"
Thẩm Thanh Dã nghiêm túc suy tính, tay vuốt cằm, nét mặt đau khổ trả lời: "Hai mươi phần trăm, không giảm hơn được nữa."
Bạch Lộ Hồi đứng sau sofa, nhìn ót Thẩm Thanh Dã, bĩu môi không nói gì.
Đối đãi khác nhau thế này, ghê gớm thật.
Cô Lê cần tình báo điều tra, anh ta chẳng lấy đồng nào, còn anh Lệ ở trước mắt nhìn chẳng mấy hiền lành này lại chỉ được bớt hai mươi phần trăm.
Bình thường hội viên đặt đơn trên mạng chợ đen hơn mười lần, trả hơn trăm triệu thì phí tình báo sẽ tự động giảm hai mươi lăm phần trăm.
Vân Lệ liếm hàm trong, cười nhạt nhìn Thẩm Thanh Dã: "Dù gì tôi cũng được coi như một nửa sư phụ của nhóc Bảy các người, cậu chỉ bớt có hai mươi phần trăm, đây là giảm cho có lệ à?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc