Thẩm Thanh Dã mở web chợ đen, quả nhiên thấy một bài đăng mới ở vị trí đầu.
Anh ta mở bài đăng, nhanh chóng đọc qua nội dung, ngờ vực hỏi lại: "Nữ thần cổ phiếu?"
Lê Tiếu rung chân, gật đầu nói: "Ừm, lúc trước anh có từng nghe nói chưa?"
Thẩm Thanh Dã nhíu mày rậm như có điều suy nghĩ, đắn đo một lúc lâu: "Chưa, mấy năm nay thị trường chứng khoán khá suy thoái, vốn không nghe đến nhân vật như nữ thần cổ phiếu."
"Không phải mấy năm nay... chí ít cũng phải hai mươi năm trước." Lê Tiếu nhàn nhạt đáp.
Thẩm Thanh Dã liếc cô, vừa thao tác điện thoại vừa nói: "Chẳng trách. Tôi khóa bài đăng mua bán rồi, Lục Cục không nhận khoản giao dịch này."
Lê Tiếu: "..."
Cô nhìn Thẩm Thanh Dã bằng ánh mắt sâu kín, híp mắt: "Anh không tra được hay là muốn đánh nhau?"
Thẩm Thanh Dã cười đắc ý: "Chuyện lão Thất biên giới của chúng ta muốn biết, không cần phải đăng bài mua bán. Yên tâm, tôi tra cho em. Nếu là chuyện hai mươi năm trước, chờ có thời gian tôi hỏi ba tôi, không chừng ông ấy có biết."
Lê Tiếu liếc Thẩm Thanh Dã, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu, cô nghiêng đầu, khẽ than: "Cảm ơn."
Thẩm Thanh Dã nói không cần cảm ơn.
Sau đó hai người ngồi trên băng ghế nhìn sắc trời dần tối, im lặng với tâm sự riêng của mình. ...
Hôm sau, tám giờ sáng, ngày nắng đẹp.
Thẩm Thanh Dã đang tản bộ trong biệt thự với Bạch Lộ Hồi.
Bạch Lộ Hồi đi sau một bước ngước mắt nhìn sườn mặt Thẩm Thanh Dã, nói nhỏ: "Trưa hôm qua, ngã tư gần đường núi Piper xảy ra tai nạn xe."
Thẩm Thanh Dã quay đầu nhìn cậu ta: "Sau đó?"
Trước giờ, tin tức của Lục Cục luôn có tính chỉ hướng rõ ràng.
Là người phụ trách Ban hành động, Bạch Lộ Hồi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến tai nạn xe.
Cậu ta ngẩng đầu, nét mặt già dặn không phù hợp với tuổi tác: "Là một chiếc Ferrari màu đỏ, khi ấy cố ý đâm vào chiếc Bentley cô Lê và Diễn gia đang ngồi."
Thẩm Thanh Dã lập tức dừng bước, đáy mắt cuộn sóng: "Kẻ chủ mưu là ai?"
Rõ ràng anh ta không hề hoài nghi với tính chân thực của tai nạn xe.
Bạch Lộ Hồi híp mắt, nét mặt hơi khác thường: "Đúng là có tra ra chút manh mối, nhưng mà..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.
Hai người cùng lúc quay đầu, chỉ thấy Lưu Vân rảo bước đi đến, đứng lại rồi cúi đầu nói: "Cậu Thẩm, cậu Bạch, Diễn gia có lời mời."
"Được, tới ngay." Thẩm Thanh Dã đáp lời, liếc mắt với Bạch Lộ Hồi, hai người tự hiểu tạm thời ngưng chủ đề vừa bàn.
Quay lại phòng khách, Thương Úc và Lê Tiếu đang chia ra ngồi trên sofa đơn.
Lê Tiếu cúi đầu nhìn điện thoại, dường như đang nhắn tin, còn Thương Úc đang nhìn cô.
Dù hai người không trao đổi gì nhưng bầu không khí khiến người ngoài khó lòng xen vào vẫn làm Thẩm Thanh Dã ghét bỏ bĩu môi.
Rõ ràng không làm gì cả, nhưng anh ta cứ cảm thấy Thương Thiếu Diễn lúc này đang khoe âи áι.
Thẩm Thanh Dã chậm rãi đến sofa ngồi xuống, gác khuỷu tay lên tay vịn, hất cằm với Thương Úc: "Diễn gia có gì căn dặn?"
"Cậu Thẩm đến Parma có sắp xếp gì khác không?" Thương Úc nhìn Thẩm Thanh Dã hỏi.
Thẩm Thanh Dã nghiêm túc gật đầu: "Có chứ, tìm em ấy." Anh ta vừa nói vừa hướng về Lê Tiếu như một lẽ quá đương nhiên.
Thương Úc nhìn anh ta cười nhạt, ánh mắt hai người giao nhau dường như có sự giao đấu ngầm.
Mấy giây sau, Thẩm Thanh Dã thua trận.
Anh ta vuốt lông mày, ánh mắt dao động, bổ sung: "Cũng không có việc gì quan trọng, chủ yếu muốn giải sầu."
Chẳng trách ba anh ta dặn chớ nên đối địch với Thương Thiếu Diễn.
Chỉ một ánh mắt của anh cũng có thể khiến anh ta sinh lòng cảnh giác.
Xem ra lời ông già nói không phải không có lý.
Thẩm Thanh Dã rất buồn bực, liếc Lê Tiếu nãy giờ không nói gì, cũng không biết cô đang làm gì, rất chăm chú xem điện thoại.
Anh ta hơi tò mò, rướn cổ tới, vừa thấy đã câm nín.
Thẩm Thanh Dã bất chấp Thương Úc đang ở đây, lấy mũi chân đá gót giày Lê Tiếu: "Đã mấy năm rồi còn chơi mấy cái trò này? Em có thể theo đuổi thứ gì khác hay không?"
Lê Tiếu thao tác ngón cái, hời hợt nói: "Không thể."
Thật ra cũng không phải cô đang chơi game, chỉ là ngay lúc Thẩm Thanh Dã nhìn trộm thì cô đổi nền mà thôi.
Ngón tay Thương Úc gõ lên tay vịn, ánh mắt sâu xa liếc Thẩm Thanh Dã: "Nếu không có sắp xếp gì khác thì cùng ra ngoài đi."
Thẩm Thanh Dã chẳng để ý hình tượng, nằm ườn ra sofa, vẻ mặt hứng khởi: "Đi đâu? Cần tôi dẫn theo người không?"
"Khu nghỉ dưỡng" ...
Mười giờ sáng, hai chiếc trực thăng cất cánh từ biệt thự chân núi Piper.
Trực thăng của Thẩm Thanh Dã và Bạch Lộ Hồi còn in rõ ba dấu đạn ở cửa khoang, là kiệt tác của Lê Tiếu.
Trên trực thăng không có người ngoài, hai người đeo tai nghe giảm tiếng ồn, nhỏ giọng trò chuyện với nhau qua micro.
Thẩm Thanh Dã lười biếng làm ổ trên ghế, hỏi: "Cậu tra ra được gì từ tai nạn xe?"
Bạch Lộ Hồi ngồi nghiêm chỉnh gần cửa khoang, nhìn cảnh phố bên dưới: "Do người nhà họ Thương gây ra."
Thẩm Thanh Dã cười nhạt: "Chuyện này cũng bình thường. Thương Thiếu Diễn là người thừa kế trực hệ của gia tộc Thương thị. Người của dòng thứ đều nhìn chằm chằm vào anh ta. Không phải chỉ có một hai người muốn anh ta ૮ɦếƭ."
Bạch Lộ Hồi dời mắt khỏi cửa khoang, quay đầu lại mím môi: "Lục Cục tra ra manh mối, kẻ xúi giục... dường như không phải dòng thứ."
Thẩm Thanh Dã đang cụp mắt bỗng ngước lên, ánh mắt sắc bén: "Ý gì?"
Gia tộc Thương thị có vô số dòng thứ, nhưng nếu không phải họ, không thể nào là... nhà chính đấy chứ? ...
Nửa tiếng sau, hai chiếc trực thăng hạ cánh xuống khu nghỉ dưỡng Tê Sơn Thế Giới ở hải đảo gần đó.
Hải đảo cách xa thành phố chính khoảng hai trăm cây số, cả hòn đảo được khai phá thành khu nghỉ dưỡng, công viên chủ đề đa dạng nhiều không kể xiết.
Đây chính là thắng cảnh nghỉ dưỡng Thương Tung Hải giới thiệu, khai trương chưa đến một tháng.
Trang thiết bị trên đảo đã hoàn thiện, phong cảnh các nơi đều mang đậm nét văn hóa Parma, nhưng cũng không thiếu những cảnh quan thu nhỏ của các địa danh trên thế giới.
Lê Tiếu và Thương Úc xuống trực thăng đầu tiên.
Mà trực thăng Thẩm Thanh Dã vẫn chưa đến, còn đang quanh quẩn nơi khung trời phía sau.
Lê Tiếu đứng trên bãi đỗ máy bay bốn bề giáp biển nhìn xung quanh.
Bến tàu đối diện cách đó không xa có mấy chiếc du thuyền đang đỗ, nhưng trên đảo lại khá yên tĩnh, vắng vẻ.
Đúng ngay lúc này, hai bóng người từ phía trước dần dần đi tới.
Là Thương Phù lâu rồi không gặp, và một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ khoan thai.
Thương Quỳnh Anh.
Trong đầu Lê Tiếu lập tức hiện ra cái tên này.
Mới đó hai người đối diện đã đến gần bãi đỗ máy bay.
Thương Phù nhìn lướt qua Lê Tiếu, ngay sau đó ngắm Thương Úc không chớp mắt.
Mà người phụ nữ đi cạnh cô ta xách túi Hermes da cá sấu, để tóc 乃úi, mặc sườn xám màu nâu sẫm dài đến mắt cá chân, dáng vẻ thướt tha.
Thương Phù mặc váy liền màu đen, mỉm cười khéo léo: "Cô Út, xem ra hôm nay chúng ta đến không đúng lúc rồi."
Lời này có hàm ý khác, Lê Tiểu hời hợt liếc Thương Quỳnh Anh, ngay sau đó nhìn ra xa vờ đang ngắm cảnh.
Nghe vậy, Thương Quỳnh Anh nhìn Thương Úc, hơi cúi người nhún nhường: "Cậu Cả."
Đây là lễ nghi bắt buộc khi gia chủ dòng thứ gặp người thừa kế gia tộc.
Thương Úc đút một tay vào túi, phong độ đứng trước Thương Quỳnh Anh, rủ mi mắt lạnh nhạt đáp lại: "Ừ."
Thương Quỳnh Anh đi bước sang bên nhường đường, ngẩng đầu lên cười nhạt: "Nếu hôm nay cậu Cả có việc, vậy chúng tôi không quấy rầy."
Từ đầu đến cuối, Thương Quỳnh Anh chưa từng nhìn Lê Tiếu.
Nói hết câu này, bà ta dẫn Thương Phù vòng qua bãi đỗ máy bay đi về bến tàu gần đó.
Lê Tiếu nhìn bóng lưng hai người như có điều suy nghĩ, gợn sóng hiện lên trong mắt.
Thế này không phải giao tranh, nhưng lại khiến cô cảm giác được lòng dạ của Thương Quỳnh Anh.
Một vị gia chủ dòng thứ tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, cử chỉ chu toàn, nhún nhường kiềm chế, không hề có bất kỳ hành động vượt quá, thật khiến người ta đoán không ra.
Câu nói hoàn hảo để giải thích về bà ta chính là: mặt như hồ lặng, lòng như sóng trào.
Thương Úc dẫn Lê Tiếu về hướng nhà nghỉ dưỡng.
Trên đường mòn vườn hoa xa xa, Thương Phù nhíu mày, không vui: "Cô Út, sao vừa rồi cô lại khách sáo với Thương Thiếu Diễn như vậy? Hôm nay chúng ta đến bàn chuyện làm ăn, nhưng khu ngắm cảnh lại đóng cửa vì cậu ta, rõ ràng đang vả mặt chúng ta mà."
Bên hợp tác đã ngồi du thuyền ra khơi từ bờ biển Parma, rốt cuộc vì khu nghỉ dưỡng tạm thời đóng cửa nên mọi người đành phải rời khỏi.
Thương Quỳnh Anh giẫm cao gót, đi thong thả về phía trước.
Nghe giọng nói không cam lòng của Thương Phù, bà ta dừng chân, bình tĩnh nhìn cô ta: "Không khách sáo với nó, lẽ nào cháu muốn người trong tộc tặng cô danh hiệu không biết phân biệt tôn ti?"
Thương Phù cụp mắt, che đi vẻ châm biếm: "Cô Út, cháu chỉ giận..."
"Giận?" Thương Quỳnh Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng mỉa mai: "Đây là chính là sự khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ, cháu giận thì có thể làm được gì? Thương Phù, sớm dẹp bỏ loại tâm tư kia đi. Đây là Parma chứ không phải Nam Dương. Lần sau gặp phải Thương Thiếu Diễn, tốt nhất cháu nên cung kính gọi một tiếng "cậu Cả. Nếu không, nhà chính gây khó dễ cho cháu, đừng trách sao cô không nói giúp."
Cảnh cáo lần này khiến Thương Phù tái mặt sợ hãi.
Cô ta thở hổn hển, ngước mắt nhìn Thương Quỳnh Anh, nghi hoặc khó hiểu: "Cô Út, đến mức đó sao? Dù chúng ta là dòng thứ nhưng về lý, cô cũng là bề trên, tại sao..."
"Cháu im miệng!" Thương Quỳnh Anh nghiêm nghị ngắt lời cô ta, sau mấy giây bình tĩnh lại, bà ta giơ tay sờ 乃úi tóc, nhìn xa xăm ra đường bờ biển: "Lần chạm mặt hôm nay, cháu thật sự cho là tình cờ?"
"Cô Út, chuyện này..."
Thương Quỳnh Anh khinh miệt đánh giá Thương Phù, sau đó cong môi: "Có người cố ý muốn chúng ta gặp mặt."
Thương Phù muốn gặng hỏi thêm, Thương Quỳnh Anh đã tiếp tục bước về phía trước.
Cho đến khi tới gần bến tàu, bà ta mới giải thích: "Người trong cuộc, bẫy liên hoàn, Thương Tung Hải, ông thủ đoạn thật."