Vân Lệ nhíu nói: "Cao ốc của trụ sở chính bị hủy, cái khác thì không sao."
Lê Tiếu liếc anh ta: "Lúc anh nhận đơn không nghĩ đến hậu quả sao?"
Ý cười của Vân Lệ nhạt dần, anh ta nghiêm túc nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hội khiêu chiến, nhưng đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu ta!"
Thương Thiếu Diễn của Nam Dương uy danh lan xa.
Dù là tỉnh bang Nia sát cạnh Parma cũng thường xuyên nghe những lời đồn về anh.
Sở dĩ lần này toán lính đánh thuê tiếp nhận đơn ám sát Thương Thiếu Diễn, cũng vì muốn xác nhận tính chân thực của lời đồn.
Trước mắt xem ra, Thương Úc thật sự có bản lĩnh.
Không lâu sau, Vân Lệ vuốt ngược tóc, im lặng vài giây rồi nhìn Lê Tiếu hỏi: "Tôi nghe Vân Lăng nói em có giao tình với Thương Thiếu Diễn?"
Giao tình sâu thế nào thì anh ta không nắm rõ.
Khi đó Vân Lăng không nói nhiều, mà anh ta cũng vốn không nghe hết.
Sau khi biết được tin tức của Lê Tiếu, anh ta đã lập tức xuất phát đến Nam Dương.
Lê Tiếu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Vân Lệ thì thản nhiên gật đầu: "Ừ, khá quen, có cơ hội sẽ giới thiệu hai người biết nhau."
Cô không chắc chắn liệu Thương Úc có bằng lòng để Vân Lệ biết mối quan hệ của họ không.
Dù gì thân phận của anh cũng nhạy cảm, thế nên chỉ trả lời qua loa như vậy.
Vân Lệ nhếch môi không mấy để ý, dựa lưng vào tường lắc mũi chân: "Vậy thì tốt, cậu ta nổ tung trụ sở chính của tôi, món nợ này tôi quyết phải tính toán ngay trước mặt cậu ta."
Lê Tiếu đồng cảm chớp mắt nhìn anh ta, tự tin cỡ nào thế?
Cô khẽ than lắc đầu, sau đó đổi đề tài: "Em có dùng tài khoản của Vân Lăng thêm chú thích trong hệ thống, anh có thấy không?"
"Ra là em chú thích thêm à? Thấy rồi, em muốn gì?"
Vân Lệ tập trung nhìn gương mặt tươi cười của Lê Tiếu, kinh ngạc qua đi thì đáy mắt hiện lên sát khí.
Chuyện hành động của toán lính đánh thuê bị bại lộ, đương nhiên anh ta sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho đối phương.
Lê Tiếu liếm khóe môi, thản nhiên nói: "Không phải em muốn, mà là các anh muốn làm gì cơ. Dựa theo thông lệ của Hội quốc tế, tính cả tổn thất nội bộ này nữa, phải tính hết vào chị ta."
Vân Lệ nhướng mày cười nhạt: "Được, có những lời này của em, ông đây chắc chắn khiến cô ta không yên ổn trong Hội quốc tế."
Lê Tiếu và Vân Lệ nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ẩn chứa sự khoái trá.
Đại khái là có người xúi quẩy rồi.
Lê Tiếu chống sàn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Vân Lệ cũng đứng dậy theo, xoay cổ tay vặn cổ: "Em sắp xếp đi, tạm thời tôi không rời khỏi đây. Thế nên, em hiểu chứ?"
Anh ta vừa nói vừa đến cạnh Lê Tiếu, vỗ mạnh bả vai cô: "Ăn ở của ông đây kế đến đều dựa vào em hết."
Lê Tiếu lập tức đẩy tay anh ta ra, bước ra ngoài, không muốn để ý nữa. ...
Chưa đến bốn giờ rưỡi, Lê Tiếu và Vân Lệ ra khỏi võ quán Taekwondo.
Dưới lầu Entertainment City, Lê Tiếu cầm điện thoại nhắn tin trả lời.
Hai mươi phút trước, Thương Úc có nhắn WeChat.
Nhưng khi đó cô đang so găng với Vân Lệ, điện thoại không để bên người nên không nhìn thấy.
Lê Tiếu thiếu tập trung vừa đi vừa nhắn tin, Vân Lệ đi bên cạnh cô, đeo kính râm, nhếch môi, nét mặt cực ngầu.
Mới đó hai người đã xuống tới cầu thang.
Vân Lệ thấy Lê Tiếu cứ đi về phía trước, lại nhìn sang, vội đưa tay ghì vai cô lại: "Nhóc con, chú ý xe kìa."
Lời vừa dứt, một hàng Rolls Royce đời mới sang trọng lái tới từ dốc bên trái bọn họ.
Lê Tiếu còn chưa gửi tin nhắn đi thì người đã bị Vân Lệ đã lui về sau mấy bước, động vào vết thương vẫn còn đau trên vai.
Một quyền kia của anh ta đúng thật là hơi đau, Lê Tiếu rụt vai, chau mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ dửng dưng.
Cô lui ra sau đến cạnh Vân Lệ, ngẩng đầu nhìn thấy đoàn xe thì tim lập tức đập loạn.
Đoàn xe mới của Diễn Hoàng?
Bảy chiếc xe lái tới theo thứ tự, mà chiếc xe chính giữa đỗ ngay bên cạnh Lê Tiếu và Vân Lệ.
Ngay lúc này, cái tay kia của Vân Lệ còn đang đặt trên vai Lê Tiếu.
Anh ta lạnh lùng liếc vị trí đỗ của đoàn xe, gương mặt tuấn tú nhíu lại, qua khung kính râm quan sát trong xe.
Nhưng cửa kiếng xe được làm mờ, anh ta không thấy được bên trong.
Cửa kiếng xe ghế sau chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh tuấn dần rõ ràng.
Nét mặt đối phương lạnh lùng, góc cạnh, gần như là đường cong hoàn hảo, kiêu ngạo cao quý, không thể khinh nhờn.
Người này rất nguy hiểm.
Vân Lệ lạnh lùng híp mắt, thuận tiện tháo kính râm xuống, nhìn kỹ lại thì nhận ra đối phương.
Anh ta cười gian xảo, thích thú nhướng mày: "Thương Thiếu Diễn!"
Thật là trùng hợp.
Hôm nay anh ta mới đến Nam Dương, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà đã gặp nhau rồi.
Trong xe, Thương Úc ngồi gần cửa, một tay vuốt tay áo, đôi mắt lạnh lùng u ám liếc Vân Lệ, sau đó dịch tầm mắt lên vai Lê Tiếu, môi mỏng mím lại hiện rõ vẻ không vui.
Vân Lệ không xác định được mục đích Thương Úc đến đây, cảnh giác lại khó hiểu mà ngăn Lê Tiếu sau lưng.
Vừa làm xong động tác vô thức này, Vân Lệ bỗng nhớ đến hình như hai người họ quen biết.
Thương Úc nhíu mày, tầm mắt lại giao với Vân Lệ, giọng nói trầm thấp và từ tốn từ trong xe truyền đến: "Vân Lệ, lấy cái tay ra."
"Cậu biết tôi à?" Vân Lệ bất ngờ, nhưng không làm theo.
Anh ta thật không ngờ Thương Thiếu Diễn lại biết mình.
Thân là thủ lĩnh lính đánh thuê, anh ta cực kỳ coi trọng chuyện giữ bí mật thông tin.
Ai cũng biết thủ lĩnh lính đánh thuê tên Vân Lệ, nhưng căn bản không ai thấy anh ta.
Vì người gặp qua đã ૮ɦếƭ cả rồi.
Cùng lúc đó, Lê Tiếu tỉnh táo lại, lặng lẽ thở dài, đẩy tay Vân Lệ đi, vừa muốn tiến lên, bả vai đã bị ghì xuống: "Em đi làm gì?"
Vân Lệ không thích cách Lê Tiếu giữ khoảng cách như vậy, tay ghì vai cô dùng sức kéo cô lại.
Lê Tiếu liếc anh ta, thiếu kiên nhẫn nhíu mày: "Muốn đánh nhau nữa sao?"
Đánh tiếp thì cô quyết không nhường.
Vân Lệ còn chưa nói gì, Lưu Vân đã mở cửa xe.
Ngay lập tức, khí thế mạnh mẽ chỉ thuộc về Thương Úc lan khắp gần khoang xe.
Cả những người qua lại gần cửa cũng yên ắng hơn nhiều.
Anh nghiêng người bước xuống, người cao ngang ngửa Vân Lệ, ngang ngược xuất trần, cứ như một vị quân tử được đẽo gọt mài giũa, càng giống như một vị bá chủ không ai bì được.
Vân Lệ không thể không thừa nhận, trên người Thương Úc có sức uy Hi*p âm thầm khiến người ta phải cúi đầu xưng thần.
Thương Úc chậm rãi đến trước mặt Lê Tiếu.
Mí mắt anh hơi rũ, nét mặt khó đoán, vươn tay ra cầm khuỷu tay Lê Tiếu, kéo nhẹ cô vào lòng mình.
Lòng bàn tay Vân Lệ rơi vào khoảng không, anh ta chau mày nhìn chằm chằm, cõi lòng phát run.
Thương Thiếu Diễn nghiêng người ôm bả vai cô, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi làm gì thế?"
Lê Tiếu cầm điện thoại ngẩng đầu, nhìn Vân Lệ đang trố mắt, bĩu môi nói: "So tài với anh ấy."
Thương Úc nheo mắt lạnh, sắc bén và âm u liếc Vân Lệ: "Bả vai do anh ta đánh bị thương à?"
Lê Tiếu cúi đầu nhếch môi, ngạc nhiên, sao anh lại phát hiện.