Chương 107: 107: Không Cần Thiết

Tác giả: Mạn Tây



Động tác hút thuốc của Thương Úc thoáng ngừng, mắt lạnh kín sâu nhìn Lạc Vũ.
Ngoài từ khói thuốc lượn lờ rồi tan đi từ đầu ngón tay anh, tất cả xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
"Lý do."
Anh chỉ đáp lại bằng hai chữ, nét mặt lạnh nhạt, đối mắt tối tăm đè nén vẻ giận dữ khó nhận ra.
Lạc Vũ mím môi nhìn thẳng Thương Úc, kiên quyết với suy nghĩ của mình: “Vợ của anh không nên chỉ là một cô chủ nhà giàu."
“Ồ, không nên?" Khi nói, giọng anh lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo tổi tăm: “Tôi cho cô thời gian một buổi chiều, cô chỉ tra được bấy nhiêu?"
Lạc Vũ cụp mắt, đứng khoanh tay, đắn đo nhưng lại không nói ra miệng.
Đúng là cô ta đã điều tra lại lịch của Lê Tiếu, từ kinh ngạc lúc mới gặp đến khi hiểu rõ rồi, dù Lê Tiếu thông tuệ hơn những cô gái nhà giàu bình thường, nhưng trong mắt cô ta, Lê Tiếu vẫn không xứng với Thương Thiểu Diễn.
Lạc Vũ im lặng một lúc, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt kiên định đến mức cố chấp: “Đương nhiên không chi có thế, những thứ nên tra tôi đều tra rồi.
Bao gồm cả việc cô ấy từ hôn với cậu Hai, và mục đích tiếp cận lão đại anh."
Thương Úc híp mắt rít một hơi thuốc, nhướng mày nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn gì nữa không?" "Lão đại, dựa vào việc cô ấy là một bậc thầy nhập liệm, sinh viên tốt nghiệp hạng ưu tú cũng không đại biểu cho việc cô ấy có năng lực xuất chúng.
Dù cô ấy xuất thân từ nhà họ Lê giàu có thì vẫn không thể so bì với anh được."
"Lần này người trong tộc đã rất bất mãn với việc anh bắt tôi trở về từ Parma.
Truy Phong cũng chưa quen thuộc với Parma, bỗng dưng anh điều cậu ta đến đó, tôi có hỏi nguyên nhân thì ra là vì cô ấy."
Thương Úc dòi tầm mắt từ cửa sổ ve, cúi đầu, che đi sự nghiền ngẫm trong đáy mắt: “Muốn bảo tôi ngốc nghếch?"
Văn phòng im lặng ba giây, sau đó Lạc Vũ nói: “Không dám, nhưng đúng là..." có một chút.
Cô ta còn chưa dứt lời, bầu không khí đã ngưng đọng.
Thương Úc nhướng mi mắt nhìn Lạc Vũ.
Tâm mắt hai người chạm nhau, không ai chịu nhường.
Chưa đến một phút, Lạc Vũ chịu thua trước, ánh mắt dao động cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: “Xin lỗi, thuộc hạ đã vượt quá giới hạn."
“Nếu cô cho rằng cô ấy không có năng lực, thì bắt đầu từ ngày mai, cô chịu trách nhiệm đi theo bảo vệ.
Gần đây Nam Dương có động thái khác thường, tôi muốn cô đảm bảo cô ấy bình yên vô sự."
Lạc Vũ khó tin ngẩng đầu lên, ánh mắt khi*p sợ: “Lão đại?"
Sao có thể như thế? Vậy mà bảo cô ta bảo vệ Lê Tiếu?
Thương Úc dụi tàn thuốc, giọng âm trầm lạnh lẽo: "Cuộc so tài ba năm trước, cô đứng đầu trong bốn người.
Ba năm sau, mọi người đều mỏi mắt mong chờ cô sẽ xếp hạng mấy.
Lui xuống đi."
Lạc Vũ còn muốn đấu lý thêm, nhưng anh đã đứng dậy, thong thả đến trước cửa số.
Bóng dáng cao lớn lộ ra nét lạnh lùng xa cách nghìn dặm, rõ ràng đã nổi giận.
Lạc Vũ đổ mồ hồi lạnh ròng ròng đi ra văn phòng, mặt mày tái mét.
...
Hôm sau, Lê Tiếu lái xe ra cửa.
Cổng chính của biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc SUV màu đen công khai chặn ngang đường.
Lê Tiếu đạp phanh, nhìn thắng người bên trong xe SUV qua cửa kiếng xe.
Lạc Vũ?
Mới sáng sớm cô ta đến làm gì?
Lê Tiếu gõ gõ vô văng, ngồi yên trên xe đổi mặt với đối phương.
Lúc này, cửa kiếng xe SUV kéo xuống, gương mặt kìm nén của Lạc Vũ xuất hiện.
Cô ta không chần chừ quá lâu, nhanh chóng bước xuống, đến cạnh cửa kiếng xe Lê Tiểu gỗ nhẹ, giọng gượng gạo: "Lão đại bảo tôi từ nay về sau chịu trách nhiệm việc đi lại của cô."
Vẻ mặt của Lạc Vũ tuy bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đều là kháng cự.
Cửa kiểng xe hạ xuống phân nửa, Lê Tiếu chi liếc cô ta một cái rồi lập tức nhìn thẳng, thờ ơ nói: “Không cần.
Phiền tránh xe ra nhường đường cho tôi.".


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc