Thay Lòng Đổi Dạ Xương Lương vương tâm cơ thủ đoạn hơn tưởng tượng của Nhị Hoàng tử. Sau khi hồi phủ một tháng không hề có động tĩnh gì, đột nhiên góp tiểu thành đại chuẩn bị sẵn sàng, liền trưng ra công trạng tổ tiên, lôi kéo cả thê tử nhu nhược vào trận để hỗ trợ, không tiếc mất thể diện của cha già, cũng là vì muốn giữ thể diện cho nữ nhi.
Cha thì lấy thái độ của trọng thần, đến trước mặt Quốc Quân mà kể lể công lao sự nghiệp của tổ tiên đã từng giáp khiên thấm máu đào xả thân nam chinh bắc chiến vì Ngọc Hạ Quốc ra sao; còn mẹ thì đến trước mặt Quốc Hậu khóc lóc than thở ái nữ phải chịu đủ lời đồn đãi vô căn cứ của người khác nên đã gầy còn hơn hoa cúc thê thảm bất lực đến thế nào; Quận chúa thì thẳng tiến đến cửa La gia mà ra vẻ rộng lượng nguyện ý sẽ cùng với Tam tiểu thư tình như tỷ muội hầu hạ một chồng.
Quốc Quân lấy lòng nhân để trị quốc, Quốc Hậu lấy nhân từ để thu phục chúng sinh, nên nhắc lại một lần nữa ở trước mặt Nhị Hoàng tử rằng không phải là không thể cưới nữ nhi La gia, mà có thể cho cả hai cùng làm thê tử, nhưng không được khinh mạn Xương Lương vương Quận chúa nên phải tiến vào cửa Hoàng gia trước một bước so với nữ nhi La gia, để an ủi lòng lão thần.
Cho dù trải qua một hồi ôn dịch cần phải dời thành, nhưng đến ngày về thành khôi phục như cũ thì mọi chuyện thế tục xấu xa lại bày hết lên mặt bàn lần nữa.
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nếu Tam tiểu thư không biết tốt xấu thì sẽ lập tức bị nhiều người nhạo báng.
Cho nên sau khi nghe một phen khuyên nhủ của tỷ tỷ, La Khởi với tâm trạng không yên tìm tới phủ Nhị Hoàng tử, muốn nhận được một lời hứa hẹn có thể làm cho mình yên tĩnh quyết tâm ổn định thần trí.
“Vô Thụ, ta biết, bởi vì ta mà ngươi phải nhận lấy rất nhiều chỉ trích. Ta không phải là không thể cùng ngươi chịu đựng ánh mắt khác thường của toàn thành, không phải là không thể chấp nhận những chỉ trỏ nói xấu ác ý này. Bởi vì, ngươi thật sự từng có hôn ước với Xương Lương vương Quận chúa, sao ta lại không hiểu một nữ nhân sau khi bị giải trừ hôn ước sẽ phải đối mặt với một áp lực lớn như thế nào chứ, bởi tỷ tỷ của ta năm đó vì chuyện giống như vậy mà trở thành trò cười của toàn thành. Nhưng mà, xin ngươi nói cho ta biết, ta chấp nhận chịu đựng những chuyện này là có ý nghĩa, là cần thiết.”
Ngọc Vô Thụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuy đang nhuộm đầy vẻ âu sầu nhưng vẫn kiên định không sợ hãi của nàng, ôm tiểu nhân nhi vào trong áo: “Khởi nhi, mặc kệ tình hình như thế nào, ta cũng sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, tin tưởng ta.”
La Khởi ngước đôi mắt long lanh nhẹ nhàng, “Ta tin tưởng, như ngươi nói, ngươi sẽ không để Khởi nhi chịu ủy khuất, bao gồm cả việc ngươi có thể tôn trọng ý nguyện của Khởi nhi, không sắp xếp để ta phải ở trong hoàn cảnh chia xẻ trượng phu cùng với một nữ nhân khác, đúng không?”
Nàng nghe theo đề nghị của tỷ tỷ, không tự mình ôm tưởng tượng mà khóc gió than mây, không để bất cứ nỗi hoài nghi nào trong lòng để nó tự lên men mốc meo, nàng muốn nói thẳng hỏi thẳng, để biết nam nhân này có xứng đáng với lòng kiên trì của nàng hay không.
“Khởi nhi…” Nếu tiểu nữ nhân này đừng cố chấp như vậy thì có lẽ chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết nhiều lắm. Hắn có thể cho nàng ngồi cùng bàn với nử tử kia, thậm chí ngồi bên trên; hắn cũng có thể cả đời không bước vào phòng của nàng ta — dù sao đó cũng là ác duyên mà chính nàng ta muốn có, nhưng mà tiểu nữ nhân này cố tình không để cho hắn một đường lui như thế. “Ta sẽ yêu quý nàng.”
Cuối cùng, hắn đành phải nói cho tiểu nữ nhân này một đáp án lập lờ nước đôi trước cái đã.
***
“Vô Thụ, lại đang phiền não vì La gia Tam tiểu thư của đệ đấy à?” Đại Hoàng tử Ngọc Vô Phong liếc qua đệ đệ đang ngồi cùng xe với mình mà gương mặt cứ ủ dột, “Chỉ một chuyện nhỏ nhoi như vậy, với bản lĩnh của đệ mà sao lại phiền toái đến thế?”
“Nếu phụ hoàng mà không áp chế, không cho phép đệ động tới toàn gia Xương Lương vương, đúng là sẽ không quá khó khăn để xử lý.”
“Chậc.” Đại Hoàng tử muốn cười nhưng không cười, “Đệ đúng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời rồi chăng? Một Xương Lương vương thấp kém kia thì có thể ngăn được đệ cái gì? Đừng nói một vị La gia Tam tiểu thư, cho dù đệ cưới cả ba vị tiểu thư La gia vào phủ, Xương Lương vương làm sao dám nói một chữ ‘không’ được? Dù sao nữ nhi nhà lão ta cũng không phải là không có tư sắc, lấy về nhà thì có làm sao?”
“Thật sự đệ chẳng coi trọng Xương Lương vương.”
“Không coi trọng Xương Lương vương?” Đại Hoàng tử hiểu ra, “Nói như vậy mấy lời đồn đãi là sự thật đấy à? Vị La gia Tam tiểu thư kia đúng là thật sự có ý định làm chánh phi của Nhị Hoàng tử là đệ à?”
“Không chỉ là chánh phi, nàng còn muốn…” Ngọc Vô Thụ xoa xoa cái trán, “Nàng muốn ta chỉ có một mình nàng.”
Đại Hoàng tử cất tiếng cười to, “Thật đúng là thú vị. Nữ nhi La gia không hổ là nữ tử thương gia, có khẩu vị cao đến thế cơ đấy? Ý niệm hoang đường như thế chui ra từ đâu vậy?”
“Hoàng huynh.” Ngọc Vô Thụ tuấn nhan lạnh lẽo, “Đệ không muốn nghe bất luận kẻ nào nói lời khinh mạn đối với nàng.”
“Hả?” Đại Hoàng tử ngẩn ra, “Cho dù là vi huynh cũng không được?”
“Bất luận kẻ nào đều không được.”
“Vô Thụ.” Đại Hoàng tử lắc đầu dài thở dài, “Đệ đó, nhất định là sẽ ngã dưới tay La gia Tam tiểu thư. Được thôi, nếu tự bản thân đệ tìm phiền toái, thì cứ giao cho một mình đệ đảm nhiệm, vi huynh không nói nhiều là được. Đến Tấn Vương phủ rồi, xem xem vị vương thúc kia lại an bài kiểu hoa gì, xuống xe.”
Tấn Vương phủ đa dạng loại hoa, đúng là đặc sắc vô cùng, chỉ riêng bài múa của vị thị thi*p Phạm Dĩnh mà Tấn Vương gia mới nạp vào kia cũng đủ để ςướק đi toàn bộ hô hấp của nam nhân có mặt tại đây.
Không thể phủ nhận, Ngọc Vô Thụ cũng bị một bài múa tuyệt trần trấn áp hoa thơm cỏ lạ đó và sắc đẹp như phong hoa tuyệt đại kia câu dẫn ánh mắt; hơn nữa, với một khúc đàn được các ngón tay thon dài của Phạm Dĩnh vung ra, nghe du dương như tiên cảnh, không nhiễm bất cứ hạt bụi trần tục nào, hoàn toàn khác biệt với thân phận hiện nay của nàng vốn cho người ta một sự tưởng tượng khác, thì hắn lại càng thêm một phần thưởng thức.
Càng về sau, càng cùng mỹ nhân đàm luận ngôn đến ngữ đi, càng thấy cách nói của nàng tao nhã làm sao, sâu sắc làm sao, thì lập tức lòng tán thưởng càng lên cao.
Không tránh khỏi việc hắn nảy sinh một tia hiếu kỳ muốn mổ xẻ xem tại sao một vị nữ tử có sắc đẹp tuyệt luân, có tài năng thiên phú, có trình độ hiểu biết đến thế lại cam lòng làm thị thi*p cho người khác.
Hắn tự cho rằng như thế cũng chả có gì là không ổn cả. Thích phô trương là thiên tính của mỗi người, huống chi là trước mặt một vị mỹ nhân trong ngoài đều xinh đẹp như thế. Thưởng thức, tán thưởng, thậm chí ái mộ một chút, cũng đều không đẹp như thế. Thưởng thức, tán thưởng, thậm chí ái mộ một chút, cũng đều không phải là những chuyện có thể chỉ trích nặng… Hắn nghĩ thế.
……
“Tiểu thư, ngài ở trong này à?”
“Ừ.” Trong nhà mát, La Khởi miễn cưỡng liếc nhìn Hiệt nhi một cái, lại khôi phục tư thế nằm úp sấp, mỹ nhân lúc này giống như một con mèo con đang cuộn tròn trên giường.
“Nô tỳ muốn xin phép ngài, biểu tỷ của nô tỳ đến đây.”
“Biểu tỷ đang làm người hầu ở Tấn Vương phủ đó à?”
“Đúng vậy ạ, không ngờ là tiểu thư còn nhớ rõ.”
“Đi đi, có ra ngoài đường dạo một vòng cũng được, thời gian của xế chiều nay liền cho ngươi tự an bài.”
“Thế thì không cần đâu ạ, biểu tỷ chỉ xin tổng quản bọn họ nói dối một canh giờ thôi, chúng nô tỳ tìm một nơi yên lặng ở ngay hậu viện trong phủ mà trò chuyện thì tốt rồi.”
“Tùy ngươi, đến trong phòng bếp đem chút điểm tâm trái cây theo mà vừa nói vừa ăn.”
“Dạ, nô tỳ cám ơn tiểu thư!” Hiệt nhi vui mừng phăm phăm chạy đi.
Hiệt nhi là nha đầu, có thân nhân đến thăm được nàng tặng đồ ăn vặt mà có thể khiến nhóc con ấy vui vẻ đến thế, còn bản thân mình ăn ngon mặc đẹp, cha quý mẹ yêu, thế mà còn ở đây than ngắn thở dài có phải là có phúc mà không biết hưởng, đúng không?
Mới nghĩ đến đây, La Khởi đứng dậy, hơi sửa sang lại y phục rồi chậm rãi ra cửa, cất bước hướng tới chỗ nhiều loại hoa đang khoe sắc rực rỡ.
“Ăn ngon lắm ăn ngon lắm, Hiệt nhi, chủ tử nhà các ngươi đối xử với ngươi thật tốt, mỗi khi đến đây đều có thức ăn chèn miệng ngon đến thế này nha, ăn ngon lắm!”
La Khởi cười, đây là giọng của biểu tỷ Hiệt nhi, cũng là một nha đầu vui vẻ.
“Đương nhiên rồi, La gia từ lão gia đến tiểu thư ai cũng là người vô cùng tốt, đối xử với hạ nhân tựa như người đối với người… Nè, nghe giọng của tỷ, bộ chủ tử của tỷ đối xử với tỷ không tốt à? Chẳng phải hồi trước có lần tỷ nói vị sườn phi kia của bên tỷ ra tay thật sự hào phóng mà?”
“Aiz, đừng nhắc nữa. Tâm tình của sườn phi được định theo số lần Vương gia đến phòng của nàng nhiều hay ít. Lúc tỷ tới thăm ngươi lần trước là bởi Vương gia cả tháng đều lưu lại trong phòng sườn phi, hiện tại tất nhiên là khác biệt rồi.”
“Khác biệt thế nào, chủ tử của tỷ thất sủng rồi à?”
Hóa ra nàng không biết nha đầu Hiệt nhi nhà mình có tố chất làm bà tám nho nhỏ rồi? La Khởi nhíu mày, quay người vừa muốn chuyển hướng thì…
“Đương nhiên thất sủng rồi, ngươi không biết vị Dĩnh phu nhân kia đẹp biết bao nhiêu đâu, đừng nói nam nhân, ngay cả chúng ta nhìn mà xương cốt đều phải mềm nhũn ra.”
Dĩnh phu nhân? Là Phạm Dĩnh đại mỹ nhân mà tỷ tỷ an bài đến bên cạnh Tấn Vương kia đấy à?
“Chẳng những làm cho Vương gia mê luyến đến đầu váng mắt hoa, mà trước đó vài ngày, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đến phủ chơi cũng đều mê muội thật sự trước Dĩnh phu nhân đó nha.
Mấy ngày này, hai vị Hoàng tử cứ cách năm ba bữa thì phải đến phủ một chuyến. Ngay cả chúng ta là những kẻ ngu dốt mà đã có thể nhìn ra được nhóm quý nhân kia đến là vì cái gì, sườn phi hiểu ngay nên lập tức mắng Dĩnh phu nhân là hồ ly tinh chuyển thế, chuyên câu hồn các nam nhân…”
Mấy ngày này, hai vị Hoàng tử cứ cách năm ba bữa thì phải đến phủ một chuyến…
Sau khi La Khởi nghe xong lời này thì biểu tỷ Hiệt nhi nói cái gì nữa cũng không hề lọt vào tai nàng một chữ nào.
Mấy ngày này đều phải đến phủ một chuyến. Khó trách, nàng tìm không thấy hắn, khó trách, nàng đợi không được hắn, khó trách… Thật sự là khó trách.