ĐẾN KHI NÀO HẮN CƯỜI?
Giờ học thể dục hôm nay bỗng dưng trời mưa như trút nước, cả lớp bèn tụ tập lại một chỗ cùng nhau tám chuyện Gi*t thời gian. Nói mãi cũng chán, Lộ Viễn liền rủ mọi người chơi trò chọc cười, đại loại là có thể làm những người xung quanh cười xem như thành công.
Mọi người đều nhất trí, bỗng Lương Thành Quân lên tiếng: “Nếu chỉ đơn thuần như vậy thì có gì là thú vị nào? Hay chúng ta cùng thách đấu xem ai chọc được cho Lý Minh cười thì thắng có được không?”
Từ khi Lý Minh chuyển đến chưa ai từng nhìn thấy hắn cười, nhiệm vụ này có vẻ như bất khả thi. Cả đám nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lý Minh, cảm giác hiếu thắng nổi lên, lập tức nhao nhao đòi chơi.
Có điều không ai để ý Lý Minh vô tội đang ngồi lãnh đạn…
“Tớ trước” Lộ Viễn hưng phấn mở màn: “Cũng khá lâu về trước, có một đám đông đứng chờ nghe kể chuyện cười giữa trời mưa bão… về sau lạnh quá lăn ra ૮ɦếƭ cóng cả! Hahaha!!!”
“…..”
“Bộ không buồn cười hả?” Lộ Viễn phát hiện ra khuôn mặt đơ ngắt của mọi người, ảo não gãi đầu: “Tớ thấy cũng rất buồn cười mà?”
“Chả có gì buồn cười, thiếu muối ૮ɦếƭ đi được.” Hạ Tiểu Xuyên gật đầu: “Bọn này thì chưa đến nỗi ૮ɦếƭ cóng, có điều cũng sắp ૮ɦếƭ vì chán rồi.”
Lộ Viễn “…..”
Lương Thành Quân: “Kế tiếp.”
“Gấu Trúc nam muốn xxx với Gấu Trúc nữ, Gấu Trúc nữ ra sức chống cự. Thề sống thề ૮ɦếƭ tỏ ra nữ trinh tiết liệt nữ không cho làm. Gấu Trúc nam sau khi thất bại tức giận gào lên: “Con mẹ nó, con gấu nào cũng như cô thì có mà tuyệt chủng hết à?”
Mọi người ‘Hahaa’
Lý Minh “…..”
Lương Thành Quân: “Thất bại, tiếp tục.”
“Rùa Đen và Ốc Sên là đôi bạn rất thân. Có một ngày Rùa Đen ốm liệt giường nên nhờ Ốc Sên đi mua thuốc hộ. Chờ suốt hai tiếng đồng hồ chưa thấy sên quay lại, con Rùa liền rủa: “Cái thứ bạn bè cứ* gì đi mãi không thấy mặt mũi đâu, định chờ mình bệnh ૮ɦếƭ mới chịu vác xác về chắc?” Lúc này ngoài cửa vọng vào tiếng của Ốc Sên: “ Mẹ mày, đây đã ra đến cửa mà mày dám nói vậy, đây cũng cóc thèm đi nữa!”
Cả lớp ‘Hahahaa’
Lý Minh “…..”
Lương Thành Quân: “Thua rồi, tiếp nào.”
…….
Cứ thế, các câu chuyện cứ nối tiếp cho đến hết tiết thể dục, ai cũng cười đến no cả bụng. Riêng Lý Minh vẫn im lặng suốt. Kết quả đương nhiên là không có ai thắng cuộc, nhưng cả bọn đều vô cùng vui vẻ.
Lộ Viễn tỏ ra hoảng sợ, thì thào vào tai Hạ Tiểu Xuyên: “Cái tên này rốt cuộc làm cách nào mà có thể sống nổi đến ngày hôm nay vậy?” Hạ Tiểu Xuyên cũng vô cùng tò mò, quay sang hỏi Lý Minh: “Bộ cậu không hề thấy buồn cười thật hả?”
Lý Minh lắc đầu ghi vào cuốn sổ nhỏ trên tay ‘Không đâu, vui lắm! Chỉ là lâu lắm rồi không cười, giờ quả thực mở miệng không nổi’.
Hạ Tiểu Xuyên đọc những lời này xong bỗng dưng trong lòng nghẹn lên một nỗi chua xót, cố lắng xuống rồi mỉm cười: “Vậy giờ cậu cười cho tôi xem một lần liệu có được không?”
Lý Minh đắn đo một lúc, sau chậm rãi cong cong khóe miệng…
Rất nhiều năm về sau Hạ Tiểu Xuyên vẫn nhớ kỹ giây phút này! Lý Minh cong miệng tạo thành một nụ cười, làm cho mọi thứ xung quanh cậu dường như đều tan chảy thành nước cả rồi….