Ngoại truyện cuối
Tố Anh kéo Doãn Tuấn Phương ra đường lớn, vẫy một chiếc Taxi rồi đẩy anh ngồi vào.
- Em đi đâu vậy?
- Tới khách sạn, thuê phòng.
- Hả?
Doãn Tuấn Phương trợn tròn mắt kinh ngạc tột độ, biểu tình dường như không tin những lời vừa nghe phát ra từ miệng của Võ Tố Anh. Lúc anh đang còn mải thất thần thì chiếc Taxi đã dừng ở khách sạn bảy sao Hàn Thiên.
- Tố Anh, em đừng làm bừa.
- Lúc nãy anh vừa nói, bất kể em muốn điều gì cũng sẽ giúp em.
- Nhưng không phải là giúp chuyện này.
- Không lẽ anh muốn em mang thai con của một người không quen biết sao?
Người tài xế ngồi ở ghế trước, khi nghe hai người phía sau nói như vậy liền há hốc mồm quay lại nhìn. Nhận thấy ở đây không thích hợp để nói mấy chuyện này như vậy, cho nên Doãn Tuấn Phương đành kéo tay Tố Anh vào khách sạn.
Trong căn phòng rộng lớn trên tầng 46 của Hàn Thiên, Doãn Tuấn Phương chỉ đứng lặng lẽ dựa vào cánh cửa, anh nhìn Tố Anh rất lâu, mãi vài phút sau đó mới nhẹ nhàng cất tiếng
- Tố Anh, ngày mai phải làm thụ tinh rồi. Em nghỉ sớm đi.
- Anh không ở lại sao?
- Anh phải về bệnh viện, đêm nay còn có chút việc.
- Anh nhất định từ chối em?
- Không phải, Tố Anh. Tất cả những gì em muốn, anh đều có thể làm cả. Chỉ riêng chuyện này...xin lỗi, anh không thể làm được?
- Bởi vì anh coi thường em đúng không?
- Hoàn toàn không. Anh chỉ không muốn sau này không biết mặt con của mình.
- ...
Tố Anh yên lặng một lát, cảm thấy làm như thế này đã vượt quá tự trọng của bản thân rồi, cho nên cô đành cụp mi mắt gật đầu một cái, sau cùng khó nhọc trả lời
- Được.
- Anh về đây.
Doãn Tuấn Phương vừa định mở cửa rời đi, tuy nhiên hình như lại chợt nhớ ra chuyện gì, cho nên bỗng dưng quay người lại, ôm chặt lấy Tố Anh vào trong lòng
- Ngày mai làm thụ tinh xong, em sẽ rời khỏi Việt Nam phải không? Vậy nên hãy để anh ôm em một lát thôi.
Cô mỉm cười, chầm chậm đưa tay lên ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh. Rõ ràng là cười mà vai áo của anh ướt đẫm một mảng
- Phương, trên đời này, chỉ có anh không chê em.
- Không chê. Cả đời này, chỉ muốn ở bên em.
- Em không muốn mang thai con của người khác. Em muốn sau này con của mình sẽ giống anh.
- Vậy tại sao không kết hôn với anh? Tại sao cứ muốn làm mẹ đơn thân.
- Ba mẹ anh sẽ chấp nhận em sao? Cả đời anh sẽ không bao giờ nghĩ đến quá khứ của em sao? Không thể!!! Chỉ cầu anh để cho em lưu giữ một thứ gì đó thuộc về anh thôi, không được sao?
- Em nhất định muốn như vậy?
- Nhất định.
- Sẽ không hối hận chứ?
- Không hối hận.
- Vậy được, anh chỉ có một yêu cầu.
- Anh nói đi.
- Chỉ cần em ở bên anh cho đến ngày biết kết quả, có được không?
- Được.
Dứt lời, Doãn Tuấn Phương cúi xuống hôn lên bờ môi xinh đẹp của Tố Anh, ban đầu chỉ là những dây dưa rất nhẹ nhàng ấm áp, sau đó lực tăng dần, anh dường như muốn hút hết trọn tinh hoa ở đầu lưỡi cô. Vừa đau đớn, vừa khổ sở, vừa hạnh phúc, vị môi lưỡi còn có vị mặn đắng...
Hai hôn nhau từ cửa cho đến giường, quần áo trên người cũng dần dần được lột sạch. Một người có men rượu, một người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi tác dụng của thuốc gây rụng trứng, kết quả cả đêm đó không biết nhiệt huyết kí©ɧ ŧìиɧ bao nhiêu lần, chỉ biết rằng, cho đến khi mặt trời dần ló rạng, Doãn Tuấn Phương mới chịu nằm xuống ôm Tố Anh ngủ trong niềm thỏa mãn.
Ngày hôm sau, đương nhiên không cần phải làm thụ tinh nhân tạo nữa, Tố Anh ở bên cạnh Doãn Tuấn Phương suốt mười sáu ngày chờ kết quả. Thời gian ấy, đương nhiên những chuyện đã từng phát sinh tiếp tục xảy ra lần 2, lần 3, n lần nữa.
Sau cùng, khi biết mình có thai, ba mẹ của Doãn Tuấn Phương đã đích thân đến để nói chuyện với Tố Anh, còn nhất quyết tổ chức hôn lễ ngay trong tháng sau để sớm được đón con dâu và cháu nội về nhà.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, biết bao nhiêu giằng xé trong nội tâm, rút cục thì Tố Anh cũng bị sự chân thành dịu dàng của Doãn Tuấn Phương chinh phục. Ba mẹ anh cũng biết chuyện quá khứ của cô, tuy nhiên họ không những không khinh bỉ mà lại càng thương cảm và trân trọng cô hơn. Chín tháng mười ngày sau, con trai của hai người ra đời.
Ba của Doãn Tuấn Phương đặt tên thằng nhóc là Doãn Tuấn Minh.
***
Một tháng sau đó, em gái của Doãn Tuấn Phương cũng sinh đôi hai đứa nhóc một trai, một gái.
Người ta thường không thể tưởng tượng được, "bác sĩ đẹp trai" Quách Cảnh Đức khi làm ba của hai đứa trẻ sẽ như thế nào. Cho đến khi chính thức được trải nghiệm mới thấy rằng: dù làm một ông bố bỉm sữa bận bịu đến tối tăm mặt mũi, phong thái của Cảnh Đức lúc nào cũng vẫn luôn bình thản ung dung.
Anh xin nghỉ làm nửa tháng để ở nhà chăm vợ sinh, mặc dù đã thuê thêm hai người giúp việc nhưng Cảnh Đức vẫn thường thức dậy vào lúc nửa đêm để pha sữa cho con, còn tự tay nấu đồ ăn cho Lam Lam. Chỉ có điều, tất cả những đồ dùng cho vợ và hai đứa nhóc, anh đều khử trùng đi khử trùng lại đến vài lần, sạch sẽ đến mức Lam Lam còn sợ rằng: hai đứa trẻ sau này lớn lên sẽ bị mắc bệnh sạch sẽ đến "ám ảnh cưỡng chế" giống như ba.
Khắp căn phòng nhỏ thơm ngát mùi hoa trà trước kia của hai người bây giờ ngập tràn những bình sữa, quần áo, tã lót sơ sinh, thậm chí là những chiếc bỉm chưa kịp dùng. Trước kia, nửa đêm thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dốc của hai người, bây giờ cứ hai tiếng một lần xuất hiện những tiếng khóc oe oe.
Khi hai đứa nhóc được ba tháng, Đoàn Cảnh Thiên đến bế một đứa sang nhà mình, mẹ của Lam Lam lại bế đứa con lại mang về nhà bên đó. Thành ra, suốt một thời gian dài không được ở gần nhau, rút cục đến hôm nay Cảnh Đức lại có thể ôm Lam Lam ở trong vòng tay, mùi hoa trà lại thoang thoảng xuất hiện trong không khí. Làm ba mẹ bận thật đấy, cơ thể anh cũng đã rất nhớ cô rồi.
- Anh
- Ừ.
- Cảm giác làm ba thế nào, có mệt không?
- Anh chỉ lo em mệt.
- Mới có hai đứa nhóc đã bận rộn như vậy rồi, Thanh Xuân còn chuẩn bị sinh đứa thứ ba. Em bái phục Phong thật đấy.
- Thay vì bái phục Phong, em hãy đổi lại là anh đi.
- Hả?
- Bây giờ bắt tay vào sinh đứa thứ ba luôn, em thấy thế nào?
Á!!!
Dứt lời, bờ môi mềm mại thơm mùi hoa trà của ai kia đã áp xuống môi cô. Hai cơ thể rất lâu chưa được ở gần nhau, đến hôm nay mỗi lần va chạm đều khiến hai tâm hồn bị nhấn chìm xuống muôn tầng con sóng.
Dập dềnh nhấp nhô, say sưa kịch liệt.
***
Sau khi kết thúc trận kí©ɧ ŧìиɧ sau gần một năm bị đè nén, Cảnh Đức nằm xuống ôm trọn lấy Lam Lam vào lòng, khẽ hôn lên tóc cô.
Lam Lam ở trong vòng tay ấm áp của anh suốt gần nửa tiếng cũng không thể ngủ nổi, rút cục đành lấy điện thoại ra xem tin tức trên Facebook.
- Em chưa ngủ à?
- Chưa, cả ngày nay ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được.
...
- Anh cũng không ngủ được à?
- Ừ, ngày mai được nghỉ. Lâu rồi không được ôm em, tự nhiên lại mất ngủ.
- Thôi đi ông xã, ngọt ૮ɦếƭ em rồi.
Cảnh Đức cười cười, nhìn màn hình điện thoại trên tay Lam Lam, nhẹ nhàng hỏi
- Em xem gì thế?
- Em đọc truyện.
- Truyện của Thanh Xuân ấy hả?
- Vâng. Nhưng truyện đó chị Hổ viết xong rồi, giờ em đang đọc Vẫn Cứ Thích Em. Viết về nhà tư bản Dương Vũ và anh đấy.
- ....!!!
Cảnh Đức im lặng hồi lâu, sau đó đưa tay lấy điện thoại trên Tab đầu giường....tải Facebook.
Lam Lam kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn Cảnh Đức, không nghĩ rằng "bác sĩ đẹp trai" thường ngày chỉ thích đọc tin tức về y khoa, hôm nay cũng đột nhiên tải cả Facebook???
- Đức, anh tải Facebook đấy à?
- Ừ.
- Anh tải để dùng á?
- Ừ.
- Vậy tải nhanh nhanh lên, cùng đọc truyện với em.
Cảnh Đức tải xong, liền lập một tài khoản Facebook, sau đó quay sang hỏi Lam Lam
- Bây giờ làm như thế nào?
- Cái ô có chữ tìm kiếm này này, anh gõ tên Hổ Bé đi.
- Đâu?
- Ơ, sao không thấy nhỉ? Gõ tên xem nào.
- Cái nào em?
- Sao không thấy nhỉ? Rõ ràng lúc nãy em vừa đọc mà.
- Truyện đó như thế nào?
- Nguyên văn lời tác giả là "viết về mối tình tay ba giữa Dương Vũ, Cảnh Đức và một người con gái".
- ....Thôi, muộn rồi, mình ngủ đi.
- Không, anh phải đọc. Quá trình yêu đương của anh hay lắm.
- ...!!!
- Anh tìm Facebook đi, chị ấy share truyện đó đấy, nhiều truyện hay lắm. Chắc nick chị Hổ lại bị report rồi.
- ...!!!
Lam Lam trước giờ chưa từng tỏ ra ghen tuông điều gì, thế nhưng phụ nữ sau sinh thường rất nhạy cảm, cho nên hôm nay hiếm có cơ hội để ghen như thế này, cô làm sao có thể bỏ qua.
Cảnh Đức mặt méo xệch, đành phải miễn cưỡng chiều cô vợ đang lên cơn ghen của mình. Thử mở bộ truyện Vẫn Cứ Thích Em ra đọc.
Chỉ có điều, vừa mở ra xong, anh liền đổi ý, ngón tay nhanh chóng bấm nút tắt màn hình điện thoại rồi xoay người lại, áp Lam Lam xuống dưới thân, bình thản mở miệng
- Hay là để ngày mai đọc đi, bây giờ chúng ta bàn đến chuyện sinh con thứ ba trước đã.
- Á...anh...
Lam Lam chưa kịp nói thêm gì thì anh đã cấp tốc đi vào, thành ra mấy lời nói kia đều bị trôi tuột vào mùi vị môi lưỡi thanh lạnh thơm tho của anh.
Căn phòng vương mùi hoa trà kia lại thêm một lần vang lên những tiếng thở dốc khe khẽ.
Truyện à, thôi để mai đọc đi!!!